Part 2
[2.5]
Có một ngày lúc tan học, tôi đang đi ra khỏi trường, thì bỗng nhiên nhìn thấy Hứa Dặc.
Hắn đeo một cái ba lô to, đứng dựa vào cổng trường phía dưới tán cây ngô đồng cao nhất. Nhìn thấy tôi đến gần, trong ánh mắt của hắn có nét buồn rầu không thể giấu được.
Tôi đi đến bên cạnh hắn, cố gắng hạ giọng ra vẻ thật dịu dàng nói: “Soái ca, sao anh ở đây? Hôm nay lại dám trốn học à?”
“Anh nhớ em, Ba Lạp. “ Hứa Dặc có chút ủy khuất nói, “Hai ngày nay anh không nhận được tin nhắn của em.”
Tôi vươn tay, nhanh chóng véo vào má của hắn một cái: “Thật xin lỗi, cục cưng của em, hai ngày nay em bận việc muốn xỉu.”
“Em bận việc gì?” Hắn hỏi.
“Có việc gì đâu, chỉ là bận suy nghĩ thôi.” Tôi ngước mắt nhìn bầu trời, kết quả là nhìn thấy Hắc Nhân, vóc dáng hắn cao to, dẫn theo bảy tám nam sinh, đang từ trong trường đi ra.
Tâm trạng của tôi có chút hồi hộp
Tôi muốn Hứa Dặc mau chóng tránh đi, nhưng không còn kịp nữa. Hắc Nhân rất nhanh đã xông đến, hắn làm cho tôi hoa mắt với mớ linh tinh bằng kim loại ở trên người hắn, hắn chẳng nói lời nào, bộ dáng có chút khủng bố, nhìn qua giống như một con chó điên muốn ăn thịt người.
Tôi đẩy đẩy Hứa Dặc: “Anh đi trước đi.”
Hứa Dặc không nhúc nhích.
Hắc Nhân lớn tiếng nói: “Thằng này chẳng lẽ là tên tiểu bạch kiểm mà em thích? Ba Lạp, khẩu vị của em đúng là càng ngày càng khó hiểu.”
“Anh dám động vào anh ấy, thử xem?” Tôi nói với Hắc Nhân, “Tôi sẽ không để yên cho anh đâu.”
“Ha ha ha ha…” Hắc Nhân ngửa mặt lên trời cười to: “Lê Ba Lạp, tôi mới phát hiện em không phải gây tổn thương cho nam nhân con mẹ nó bình thường.”
“Ừ đấy.” Tôi nói, “Anh con mẹ nó bị tôi đá văng đi rồi, ganh tị à, rồi thế nào?”
“Tôi có thể thế nào, tôi không nghĩ tôi sẽ thế nào, tôi có bị ép tới đâu đi nữa tôi cũng sẽ không thế nào, mà cho dù tôi có thế nào cũng không cho em biết tôi thế nào!” Hắc Nhân nóng nảy, lời nói lộn xộn nhưng vẫn phun ra lưu loát.
“Cút!” Tôi nghiến răng phóng ra một chữ.
Hắc Nhân và một đám đàn em phẫn nộ nhìn tôi.
Hứa Dặc ở bên cạnh tôi thở hổn hển.
Đầu óc tôi bắt đầu vận động suy tính, tôi chắc chắn phải gọi cho 110 xin cứu viện, hoặc chạy vào trường tìm giáo viên giúp đỡ, đang lúng túng không biết nên đi lúc nào, thì Hắc Nhân lại phát ra một tiếng nặng nề, hắn dùng đến loại ngữ khí bại trận nói với mọi người: “Chúng ta đi.”
Nói xong, hắn xoay người sải bước về phía trước.
Tâm trạng đang treo lơ lửng của tôi rốt cuộc cũng được hạ xuống, nhưng sự tình không thể tưởng tượng lại xảy ra, Hứa Dặc vọt lên, giơ ra nắm đấm, mạnh tay đấm vào bả vai của Hắc Nhân, miệng còn hét lên: “Tên đầu bóng mượt kia, tao cảnh cáo mày, không được khi dễ Ba Lạp, tao không cho phép mày khi dễ em ấy!”
Sự việc hỗn loạn đến không thể hỗn loạn hơn.
Tôi thật đáng thương vì không thể hiểu lý trí của cái tên trẻ con này, hắn lấy một đánh tám, bạn có thể tưởng tượng được kết quả rồi đấy.
Hắn bị đánh vỡ đầu, nằm ở bệnh viện suốt một tuần, còn bị trường học xử phạt.
Sự phấn đấu quên mình của tôi rốt cuộc cũng đã được Trương Dạng tín nhiệm. Anh ta rốt cuộc cũng mò đến nhà tôi, giơ ngón tay cái ra trước mặt tôi, nói: “Nha đầu, làm tốt lắm, tôi biết em có thể làm được.”
Lúc này, bà nội của tôi đang ở bên ngoài chơi mạt chược, theo kinh nghiệm của tôi, hôm nay khẳng định bà sẽ không về.
Tôi nói: “Tiểu Bạch Dương, anh muốn thưởng công em phải không, em sẽ cho anh thành người xấu.”
“Thôi đi,” Anh ta nói, “Em đừng nói với tôi em là lần đầu.”
Quả thật đây là lần đầu tiên của tôi. Trong căn phòng nhỏ hẹp chật chội, tôi nhìn thấy Trương Dạng chậm rãi tiến đến gần, ở đây có rất nhiều mùi hỗn tạp đặc thù, mùi kinh nguyệt của phụ nữ, mùi quần áo lót, mùi tắm rửa thanh trùng cơ thể, mùi của các loại nước hoa, đương nhiên còn có mùi của Trương Dạng. Ngoài ban công có cái chuông gió màu hồng nhạt, không khí lúc 3 giờ khuya mát lạnh, gió đêm nhẹ thổi phát ra tiếng leng keng leng keng. Tất cả đều khiến cho đầu óc tôi có chút choáng váng. Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ra, nhảy xuống giường kéo cửa lại thật kỹ, khóa cẩn thận. Sau đó ngượng ngùng ngồi vào giường, nói với anh: “Lại đây đi.”
Tôi cứ như vậy, giống như một kẻ bất ngờ tìm được tình yêu đích thực, vô tư hiến dâng tất cả.
Cuộc đời này đã lừa gạt tôi, tôi phải đánh trả lại nó, tôi sẽ không bỏ qua hạnh phúc của mình dù chỉ ít ỏi, cũng sẽ không sợ phải trả giá, cho dù phải rơi vào địa ngục, tôi cũng không hối tiếc.
Không bao giờ hối tiếc.
Trong ánh mắt của Trương Dạng, tôi nhìn thấy chính mình, ôi, tôi đã trở nên xinh đẹp đến như vậy.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »