[1.2]
Ngày tôi biết Ba Lạp, cũng là ngày tôi đến tiệm mì phía sau trường học.
Sau này khi ngẫm lại, kỳ thật lúc ấy tôi đã tham dự vào một âm mưu.
Tôi còn nhớ rõ tối hôm đó bên ngoài trời đang mưa, trong quán đặc biệt ầm ĩ. Tôi đi học về trễ nên cảm thấy đói bụng, vì vậy đi đến tiệm mì ăn tối. Cô ấy ngồi đưa lưng về phía tôi, dựa vào cái bàn kê sát tường, mặc váy hồng ánh bạc, khoác áo lông, trông rất quyến rũ. Đến khi tôi tới gần, mới phát hiện cô ấy đang hút 555. Điếu thuốc ba số của Anh, cô ấy hút rất ngon lành, giống như một cô bé đang ăn socola một cách thèm thuồng. Trong quán, có cái TV đang mở phim truyền hình nhưng không nghe tiếng, theo như suy nghĩ của tôi, vào lúc đó, từ đầu đến cuối, ánh mắt của cô ấy không rời cái TV.
Tôi đi đến phía đối diện cô ấy, ngồi xuống.
Cô ấy liếc mắt nhìn tôi.
Sau đó cô ấy vươn tay xuyên qua đám khói đang bay nghi ngút trước mặt, lấy một ít rau thơm trong bát của tôi, bỏ vào bát của mình. Phun đầu mẩu thuốc lá, không nói tiếng nào, cô ấy bắt đầu ăn bát mì của mình. Lần đầu tiên tôi được nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy, búi tóc sau đầu vấn cao, gương mặt trái xoan, làn da mịn màng, ánh mắt to tròn lanh lợi. Tôi cảm giác được, loại con gái này càng nhìn càng đẹp, càng nhìn càng yêu, khiến người khác bất ngờ vì vẻ đẹp tiềm ẩn. Hôm nay, cô ấy không có viền mắt màu lục.
Lúc đó tôi đã nghĩ: Khó trách Hứa Dặc…
“Cậu cũng học trường Thiên Trung à?” Cô ấy nhìn thẻ tên ở trước ngực của tôi, liền hỏi.
“Ừ.” Tôi trả lời.
“À,” Cô ấy nói: “Vậy cậu biết mình?”
Tôi dối lòng lắc đầu.
“Học sinh hư hỏng nào ở trường cậu cũng đều biết mình.” Cô ấy đắc ý nói, sau đó mỉm cười, gương mặt càng trở nên xinh đẹp.
Sau khi chúng tôi ăn xong, đi ra đến cửa tiệm thì trời đổ mưa to, mưa dọc theo mái nhà chảy từng giọt xuống mái hiên. Chúng tôi không thể đi được, đành phải đứng dựa vào tường.
Tôi nhịn không được hỏi cô ấy: “Cậu thích ăn rau thơm sao?”
“Không phải là thích, mình chỉ muốn lấy của người khác thôi!”
Tôi có chút kinh ngạc nhìn cô ấy. Cô ấy vươn tay, sờ vào mặt tôi, sau đó mỉm cười, làm cho đôi mắt cong lên duyên dáng như ánh trăng non, “Ha ha, của người khác mới là tốt nhất. Cậu sẽ sớm hiểu ra thôi, tiểu cô nương ạ.”
Tôi không biết phản ứng thế nào với lời nói của cô ấy, đành nói: “Mình không thích trời mưa.” Cô ấy ngẩng đầu nhìn trời, dường như lầm bầm một câu: “Chắc không đến rồi.” Sau đó đứng lên, chạy nhanh ra màn mưa dày đặc.
Tôi gọi cô ấy: “Này!”
Cô ấy quay đầu lại.
Tôi lấy trong túi xách ra một cái ô: “Mắc mưa sẽ bị cảm đấy.”
“Vậy còn cậu?” Cô ấy hỏi tôi.
“Nhà của mình ở gần đây, đừng lo.”
“Cảm ơn cậu.” Cô ấy cầm cái ô, chạy đi một đoạn lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với tôi: “Mình tên Ba Lạp, thứ bảy tuần sau có thể sẽ tới đây nữa. Đến khi đó mình sẽ trả ô cho cậu.”
Sau đó, cả trường đồn ầm lên, Ba Lạp và Hứa Dặc chia tay, anh vì cô ấy mà sa sút, trở thành người xấu.
Lại một ngày thứ bảy nữa, trường học không cho nghỉ, tôi viện cớ đau bụng, xin phép cô giáo nghỉ một ngày. Cô liền dễ dàng cho phép, bởi vì căn bản cô không thể tưởng tượng được, một học sinh ngoan hiền như tôi lại có thể nói dối. Nhưng quả thật tôi đang nói dối, tôi chẳng đau bụng, mà đi đến tiệm mì.
Vừa tới tiệm mì, tôi liền hoảng sợ đến ngây người, bởi vì tôi nhìn thấy Ba Lạp đang dựa người vào một nam sinh, khuôn mặt của cô ấy gần như chạm đến khuôn mặt của anh ta, nụ cười của cô ấy quyến rũ động lòng người.
Nam sinh kia đương nhiên không phải là Hứa Dặc, anh ta tên Trương Dạng, tôi biết anh ta, bởi vì anh ta học cùng trường cấp ba với tôi.
Trương Dạng nhìn thấy tôi mang túi xách đi vào tiệm, có chút không tự nhiên, liền đẩy Ba Lạp ra.
Ba Lạp chào tôi: “Hi.”
Tôi ngồi xuống, nhẹ giọng chào lại: “Hi.”
Trương Dạng rất nhanh đi thanh toán tiền, rời khỏi tiệm. Ánh mắt của Ba Lạp dõi theo bóng dáng của anh ta.
Một lát sau, Ba Lạp đi đến trước mặt tôi, hỏi: “cậu có thuốc lá không, mình hút hết của mình rồi.”
Tôi lắc đầu.
“À, phải rồi.” Ba Lạp nói, “Cậu là học sinh ngoan, không bao giờ hút thuốc! Nhưng sao hôm nay cậu lại trốn học?”
Cô ấy vừa nói, vừa chớp đôi mắt to tròn nhìn tôi.
Ngày hôm nay, cô ấy lại viền mắt màu xanh lục.
“Hôm nay mình bị đau bụng.”
“Đau bụng mà đi ăn mì.” Cô ấy cười rộ lên, “Hay là đau vì đói nhỉ?”
“Ba Lạp.” Tôi nhìn vào đôi mắt màu lục của cô ấy, hỏi: “Vì sao cậu chia tay với Hứa Dặc?”
Ba Lạp nhìn tôi, cười ha hả, cười đến chảy nước mắt, sau đó liền nói: “Mình biết rồi, cậu thích Hứa Dặc, có phải không?”
Tôi kiên quyết không nói tiếng nào.
“Cậu không cần lo.” Ba Lạp nói, “Người cậu vừa nhìn thấy cũng là một học sinh ngoan đấy.” Cô ấy vừa nói, vừa lấy trong túi xách phía sau ghế dựa một cái ô, “Trả lại cho cậu này, cô bé ngoan.”
Tôi cầm lấy ô của mình, nói với Ba Lạp câu cuối cùng: “Thật ra, mình và Hứa Dặc không biết nhau.”
“Hả?” Ba Lạp lại khoa trương cười rộ lên. Lúc này tôi mới nhìn thấy chiếc hoa tai của cô ấy, nó cũng có màu xanh lục, giống như một giọt nước mắt màu lục, lúc ẩn lúc hiện phía sau lỗ tai của cô ấy.
Khi tôi đã đi khá xa, bỗng nhiên nghe thấy Ba Lạp gọi tên mình. Cô ấy hẳn là đã gọi rất nhiều lần, thật vất vả tôi mới có thể nghe được. Tôi không quay lại, nhưng những lời nói tiếp theo của cô ấy tôi đã nghe được rất rõ ràng.
Ba Lạp nói: “Muốn biết Hứa Dặc thích loại con gái thế nào không? Lần sau mình sẽ nói cho cậu biết!”
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »