Tai Trái


[3.2] (1)
Khi tôi trở lại nội thành, đã là 10 giờ đêm. Sau cơn mưa, nhiệt độ không khí vẫn rất cao, tóc tai và quần áo bị dầm mưa của tôi đã gần khô hoàn toàn.
Bởi vì không đón được xe, tôi phải đi bộ một đoạn khá dài. Nghĩ đến cô gái cũng giống tôi đến thăm Ba Lạp, tôi đoán cô ấy có lẽ thường xuyên đến đó, không biết cô ấy đã đi như thế nào, dáng vẻ của cô ấy yếu ớt, nếu cũng đi bộ lâu như vậy, nhất định sẽ mệt đến gục xuống.
Không ngờ, cô bạn học họ Tưởng lại đang chờ tôi dưới ngọn đèn đường cách nhà tôi không xa
Lúc đầu cô ấy đang ngồi, nhìn thấy tôi, liền đứng dậy, dựa người vào cột đèn, buồn bực nhìn tôi. Cô ấy hẳn là đã về nhà thay một cái váy mới, hơn nữa tôi phát hiện cô ấy thay đổi luôn kiểu tóc, mớ tóc rối bù màu đỏ sậm, xoắn lại một cách buồn cười ở trên đầu cô ấy.
Tôi đi đến gần.
“Em đã 18 tuổi rồi.” Cô ấy nói.
“Sinh nhật vui vẻ.” Tôi nói.
“Em mới đi uốn tóc.” Cô ấy nói.
“Khó coi.” Tôi nói
Khuôn mặt của cô ấy bỗng nhiên nhăn lại, sau đó thì khóc rống lên. Cô ấy cũng không nhào vào lòng tôi ôm ấp, trong một khắc, tôi có ý muốn vươn tay ôm cô ấy, nhưng cuối cùng cũng không làm được.
Chúng tôi cứ như vậy giằng co với chính mình.
Tôi thật sự kiên nhẫn chờ cô ấy khóc xong.
Nhưng cô ấy vẫn khóc không dứt.
Tôi duy trì kiên nhẫn chờ đợi.
May mắn là xung quanh chẳng có ai qua lại, nhưng mà cho dù có ai đi qua cũng chẳng có gì, tôi là một kẻ chẳng là gì ở cái thành phố này, mọi thứ thuộc về tôi, dù có xảy ra chuyện, mọi người cũng không thèm để ý.
Rốt cuộc, tôi đến bên cạnh vỗ vỗ lưng cô ấy nói: “Được rồi, khóc nữa là già đi đấy, kiểu tóc mới của em khiến em thật sự trông giống bà lão .”
Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Anh không thích phải không, em biết anh không thích!”
“Em nói bậy bạ gì đó!”
“Anh quên không được con nhỏ đó, em biết anh không thể quên được con nhỏ đó!” Tương Giảo ôm lấy đầu khóc rống lên, “Nếu đã như thế này, anh coi như quên em đi, Trương Dạng, chúng ta từ nay về sau cắt đứt quan hệ!”
“Được.” Tôi nói.
Cô ấy trợn to mắt nhìn tôi, tôi biết cô ấy bắt đầu hối hận với những gì mình vừa nói. Nhưng tôi lại không hề phản ứng nhìn cô ấy, lấy bất biến ứng vạn biến.
Cô ấy oán hận liếc mắt nhìn tôi một cái, đẩy tôi đang đứng ở trước mặt qua một bên, sau đó chạy đi. Ở phía trước, có một chiếc xe máy đang phóng như bay. Nhìn đến dáng vẻ của cô ấy, xem ra căn bản không muốn né tránh, trong đầu của tôi rung động mãnh liệt, tôi chạy nhanh đuổi kịp, nhanh chóng kéo cô ấy đến lề đường.
Xe máy lập tức dừng lại, chỉ cách chúng tôi vài milimet.
“Bị điên à!”Người đội mũ trên xe máy là một trung niên hơn 40 tuổi, ông ta mắng chửi xong, liền khởi động xe vọt đi.
Cô bạn học họ Tưởng đem mớ tóc rối bù vén sang hai bên gò má, làm tôi ngứa không chịu được. Tôi muốn đẩy cô ấy ra một chút, nhưng cô ấy ôm tôi đặc biệt nhanh.
Cô ấy nức nở: “Con gián, anh đừng không cần em nữa, cầu xin anh đừng rời xa em.”
“Cắt đứt quan hệ là em nói, không phải anh nói.”
“Em sai rồi, em sai rồi.” Cô ấy nhận lỗi so với nháy mắt còn nhanh hơn.
“Được rồi.” Tôi nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra, “Hôm nay anh mệt lắm, em cũng mau chóng về nhà nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ngày mai nói sau, có được không?”
“Đưa em về nhà được không?” Cô ấy nói, “Ở phía trước có một đoạn thật sự tối, anh cũng biết, em sợ.”
Tôi thật sự là mệt chết đi được, hơn nữa bụng đói đã nổ đom đóm mắt. Nhưng tôi chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể cùng cô ấy đi về nhà. Cô ấy nắm tay tôi, chặt chẽ, không chịu thả lỏng. Chúng tôi đi được vài bước, cô ấy nắm tay tôi đặt ở hông của mình. Lúc đến khúc quanh rẽ vào một cái hẻm nhỏ, tôi cảm thấy cô ấy có chút run sợ.
“Tuần sau chúng có thể rời khỏi nơi này rồi.” Cô ấy nói bằng giọng run run, “Em rất ghét ở đây, sau khi chúng ta dọn đi, vĩnh viễn không cần trở về nữa, con gián anh có chịu không?”
Tôi quên nói, cô bạn họ Tưởng này cũng đã thi đậu vào một trường đại học ở Bắc Kinh, đại học công nghệ. Thật ra cô ấy muốn đi học ở Thượng Hải, nhưng bởi vì tôi thích Bắc Kinh, rốt cuộc cô ấy vẫn lựa chọn học ở một trường đại học ở Bắc Kinh.
“Được.” Tôi nói.
“Về sau em không làm loạn nữa.” Cô ấy nói, “Em sẽ ngoan.”
Mấy lời hứa như vậy, tôi đã nghe qua cả ngàn lần.
Lúc đi qua con ngõ nhỏ, tay của tôi không tự chủ cũng ôm sát cô ấy một chút. Con đường này ban ngày và ban đêm hoàn toàn khác nhau, chúng tôi giống như đã có rất nhiều ban đêm chưa từng đi qua nó. Ở bên kia đường, có một cái nhà trọ cũ nát, tôi vĩnh viễn nhớ rõ buối tối mùa đông hôm đó, khi tôi chạy tới, Tưởng Giảo đã bị bọn côn đồ của Hắc Nhân dùng vải bịt miệng lại, bắt ngồi ở góc tường, nức nở không thể phát ra tiếng, chỉ có ánh mắt tuyệt vọng.
Hắc Nhân cầm một con dao nhọn sắc bén chỉa vào người tôi nói: “Tiểu tử thối, mày hãy chọn đi, một là vài người bọn tao làm nhục con đàn bà của mày, hai là mày cầm con dao này tự đâm vào ngực đi!”
Ngày đó, là ngày Ba Lạp được hạ táng, giữa không trung rơi lả tả đợt tuyết cuối mùa xuân.
Tôi nói với Hắc Nhân: “Bọn mày thả Tưởng Giảo ra, không liên quan đến cô ấy!”
“Có liên quan hay không là do tao quyết định.” Hắc Nhân nói. “Trước tiên mày tự tát vào mặt mười cái, tao sẽ quyết định có thả con nhỏ đó hay không, mày nghĩ sao?”
Tôi nói: “Mười cái? Nhiều vậy?”
“Mày mẹ nó đừng có vô nghĩa như vậy!” hắn tiến đến đá một cước vào đầu gối của tôi, tôi đau đến nỗi quỳ sụp xuống.
Hắc Nhân dùng dao dí sát mặt tôi khoa tay múa chân nói: “Gương mặt này quả nhiên không tệ, có lẽ đã lừa nhiều cô gái rồi. Nhưng có điều tao muốn hỏi kẻ tài giỏi như mày đây, mày không nghĩ tới hậu quả sau khi đi lừa gạt à?”
[3.2] (2)
Đúng lúc này, có tiếng xe cảnh sát từ xa truyền đến.
Hắc Nhân sợ tới mức thu hồi con dao: “Mày đã làm gì?”
Tôi cố gắng đứng dậy, bình tĩnh nói: “Tao đã báo cảnh sát.”
“Mày đừng quên, điện thoại của mày ở trong tay tao!” Hắc Nhân nói, “Tao nhìn thấy là mất hứng, nên đưa nó cho biểu ca của Ba Lạp rồi.”
“Vậy thì sao?” Tôi nói, “Nó chẳng giải thích được gì.”
Hắc Nhân liền cầm con dao đâm tới tấp vào người tôi. Tôi dùng tay phản đòn liền đoạt được con dao trong tay hắn. Tên này cao to nhưng vô dụng, chỉ được bề ngoài dữ tợn, tôi kề con dao lên cổ của hắn, buộc bọn hắn thả Tưởng Giảo.
“Không được thả.” Hắc Nhân ánh mắt đỏ hồng kêu lên. “Cùng lắm thì tất cả cùng chết!”
“Chúng mày còn có tương lai sáng sủa, không đáng.” Tôi nói với mấy tên tiểu tử trông có vẻ hiếu học, “Trước khi cảnh sát tới, đi nhanh đi!”
Bốn năm tên tiểu tử nhìn nhau một lúc, đến thời điểm quan trọng liền lựa chọn bản thân, lập tức giải tán. Có đứa trước khi chạy đi, còn vội vàng cởi trói cho Tưởng Giảo. Tưởng Giảo sau khi được thả tự do vẫn ngồi xổm ở góc tường, lâu thật lâu cũng không ngồi dậy.
Tôi buông Hắc Nhân ra: “Mày cũng đi nhanh đi.”
Hắn không tin nhìn tôi.
“Nếu không đi! Không kịp nữa đâu!”
“Món nợ này tao không bỏ qua đâu, sớm hay muộn gì cũng sẽ tìm mày tính sổ!” Hắc Nhân nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy tiếng, liền chạy trốn.
Tôi đi qua góc tường nâng Tưởng Giảo đứng dậy, mặt cô ấy tái nhợt, nghiêm giọng hỏi tôi: “Anh thật sự báo cảnh sát?”
“Em nghĩ sao?” Tôi nói.
Nhưng mà, tôi thật sự cảm ơn mấy chiếc xe cảnh sát đã đi qua chỗ này.
Lần đó, Tưởng Giảo bị dọa sợ không nhẹ, tôi nói cô ấy ba ngày ba đêm, cô ấy mới có dũng khí một lần nữa bước vào cổng trường.
Đương nhiên hiện tại nơi này đã thật sự an toàn. Ba của cô bạn Tưởng Giảo này dùng tiền thật hữu ích, Hắc Nhân không có xảy ra việc gì, hắn rời khỏi nơi này, hơn nữa còn nghe nói, hắn vĩnh viễn không trở về nữa.
Không về cũng tốt.
Nửa năm ngắn ngủi, rất nhiều điều đã hoàn toàn thay đổi. Tất cả biến mất, không còn thấy nữa. Đau khổ nhất chính là, mất đi, liền vĩnh viễn không thấy, vĩnh viễn sẽ không quay về, nhưng vẫn lưu lại như một cái kim châm cắm sâu vào ngực, nhổ không ra, xua không hết, nó muốn bạn phải thật đau đớn, hoàn toàn không thể quên được.
“Đến nhà của em đi.” Tưởng Giảo thấp giọng cầu xin tôi, “Em sẽ nhờ dì Vương làm cơm rang trứng cho anh. Hôm nay là sinh nhật của em, ở nhà có mua bánh ngọt, anh không đến ăn mừng với em, sao mà được chứ?”
Cô ấy là một cô gái thông minh luôn biết đùa giỡn, từng bước một đạt đến yêu cầu của chính mình, cho dù tôi không được vui cho lắm, nhưng cái bụng đang đói khát của tôi đã chịu khuất phục.
“Được.” Tôi nói.
Tưởng Giảo ngẩng mặt lên nhìn tôi: “Con gián, anh xong đời rồi.”
“Là sao?”
“Tối nay anh đã nói ba lần chữ ‘Được’, em phát hiện, ngoại trừ ‘Được’ ra anh chẳng nói gì cả.”
“Ừ.” Tôi nói.
“Xin anh đấy, sinh nhật của em, anh có thể đừng như vậy hay không?”
“Ừ. Được.” Tôi nói.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui