[3.5]
Ở nhà ga tôi gặp lại Lý Nhị một lần nữa.
Cả nhà của cô ấy đến đưa người đi học xa, là Vưu Tha.
Vưu Tha nhìn thấy chúng tôi, thật vui vẻ nói: “Chúng ta đi cùng chuyến xe à? Thật tốt quá, mình còn sợ trên đường đi không có người nói chuyện chắc buồn chết.”
Tưởng Giảo miệng lưỡi trơn tru, nói: “Có thể đi cùng xe với trạng nguyên là vinh hạnh lớn của tụi mình.”
Bên cạnh có người chen vào nói, hẳn là mẹ của hắn. Bà ta nói: “Lý Nhị, con cố gắng học cho tốt, sang năm đến lượt con.”
Cô ấy vẫn lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, không nói tiếng nào. Cũng không nhìn tôi, giống như tôi với cô ấy cho đến bây giờ vẫn không hề quen biết nhau.
Lên đến xe, đúng lúc Vưu Tha và chúng tôi ở cùng một toa, chúng tôi đổi chỗ để ngồi gần với nhau, Tưởng Giảo trêu ghẹo hỏi Vưu Tha: “Tiểu muội muội vừa rồi là bạn gái của cậu à?”
“Không phải.” Vưu Tha nói, “Cô ấy là em họ của mình. Nhỏ hơn chúng ta một lớp.”
“Nhỏ hơn một lớp?” Tưởng Giảo kinh ngạc nói, “Con bé đó thật sự quá nhỏ, nhìn không ra là học sinh trung học nhe.” Nói xong cô ấy thúc vào người tôi nói: “Con gián, anh nói xem có phải không? Có phải nhìn rất nhỏ không?”
“Ai?” Tôi làm ra vẻ ngơ ngác.
Vưu Tha chen vào nói: “Bọn mình đang nói Lý Nhị, lần trước không phải cậu đã gặp qua em ấy rồi sao?”
“Ừ.” Tôi nói.
Sau đó tôi tựa đầu lên ghế, liền ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại, tôi phát hiện điện thoại của mình lại có tin nhắn chưa đọc: Chúc anh thuận buồm xuôi gió. Tôi nhìn vào đồng hồ, đang là 11 giờ đêm, xe lửa lắc lư lắc lư, Tưởng Giảo và Vưu Tha đều đang ngủ. Tôi chạy đến đoạn giao nhau giữa hai toa tàu dành cho người hút thuốc, sau đó cầm điện thoại gọi cho dãy số lạ kia.
Rất nhanh đã có người nhận, giọng nói của cô ấy đè nén rất thấp, đoán chừng là sợ bị người nhà nghe thấy.
“Tôi là Trương Dạng.” Tôi nói.
“Tôi biết.” Cô ấy nói.
“Khi nào đến Bắc Kinh tôi sẽ đổi số điện thoại khác, tôi sẽ gửi số điện thoại mới vào số điện thoại này cho em sao?”
“Đúng vậy.” Cô ấy nói, “Tôi mượn chiếc điện thoại cũ của Vưu Tha, nhưng tôi ít khi mở máy, hôm nay là ngoại lệ.”
“Vì sao là ngoại lệ?”
“Bởi vì tôi phải đợi điện thoại của anh.” Cô ấy nói.
“Gặp quỷ ! Làm sao em biết tôi sẽ gọi điện thoại cho em?”
“Không nói cho anh biết.” Cô ấy lại tới nữa !
“Em cố gắng học cho tốt, mỗi ngày đều cố gắng.”
“Tôi sẽ như vậy.” Cô ấy nói, “Sang năm, tôi cũng muốn đến Bắc Kinh học đại học.”
“Tốt.” Tôi nói.
“Có lẽ tôi sẽ viết thư cho anh, có lẽ không.”
“Tùy em.”
“Vậy…tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Tôi cúp điện thoại, liền nhìn thấy Tưởng Giảo đứng ở bên cạnh, cô ấy nghiêm mặt lạnh lùng hỏi tôi: “Anh lén lút gọi điện thoại cho ai vậy ?”
“Ba anh.” Tôi nói.
“Ông ấy không có đến tiễn anh.” Tưởng Giảo bĩu môi.
Tôi không nói tiếng nào, cô ấy lại tiếp tục nói: “Chưa thấy người cha nào như vậy.”
“Em mẹ nó câm miệng!” Tôi mắng cô ấy.
Cô ấy không nói gì. Xe lửa rung lên càng lúc càng mạnh. Tưởng Giảo lập tức đứng không vững, may mắn tôi đỡ được cô ấy, cô ấy ngã vào lòng tôi, khanh khách cười rộ lên, lớn tiếng nói: “Thật thoải mái quá đi, rốt cục đã rời khỏi rồi ! Ôi…”
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »