[1.3]
Tôi quyết định viết một bức thư cho Hứa Dặc.
Ý muốn này đã rất nhiều ngày đè nặng tâm trí của tôi như tảng đá. Đè ép đến không thở nổi, tôi không có cách nào thỏa hiệp với chính mình, đành phải tự viết ra.
Lá thư của tôi thật ra cực kỳ đơn giản. Tôi nói: Phải biết rằng, một lần thất bại không gọi là gì, một lần lựa chọn sai lầm cũng không được coi là sai lầm. Anh phải luôn tin tưởng, trên đời này, vẫn còn có người quan tâm anh. Hy vọng anh vui vẻ.
Lá thư này dĩ nhiên là thư nặc danh, tôi đến bưu cục gửi nó, sau đó cước bộ nhẹ nhàng trở về nhà. Lúc sắp về đến nhà, không biết vì sao, bỗng nhiên tôi lại muốn đến tiệm mì kia. Đôi chân cứ bước đi không kịp suy nghĩ.
Từ nhà của tôi đến tiệm mì có một con hẻm nhỏ, ở đó có một ngôi nhà đang sửa chữa, đường không dễ đi, nên rất vắng người. Bốn phía xung quanh con đường đều là thanh sắt hàng rào che chắn, tôi đột nhiên mơ hồ cảm nhận có chuyện sắp xảy ra.
Thính lực của tôi không tốt, nhưng cảm giác thì cực kỳ nhạy cảm.
Tôi biết có chuyện xảy ra.
Trời đã tối đen, tôi tiến về phía trước. Chuyện ở trước mắt rất nhanh đã chứng thực cảm giác của tôi, tôi nhìn thấy một cô gái bị dồn đến góc tường, đó là Ba Lạp. Đưa lưng về phía tôi là một nam sinh rất cao lớn, anh ta đang dùng đầu gối không ngừng đá vào người cô ấy, động tác vừa nhanh vừa hung tợn. Ba Lạp dùng hết sức cắn vào tay của anh ta, ánh mắt đặc biệt đáng sợ. Sự thù hận này tựa hồ giống như máu có thể vọt ra từ hốc mắt của cô ấy vậy.
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất chạy vọt đến, ngăn anh ta lại. Ba Lạp hét lên một tiếng kinh thiên động địa: “Cút ngay!”
Nam sinh chính là Trương Dạng.
Trương Dạng vừa lùi về phía sau, vừa giơ một ngón tay chỉ vào cô ấy, vừa đè nén giọng nói: “Em thử xem, không đi phá bỏ nó anh sẽ không bỏ qua đâu!” Sau đó anh ta không quay đầu lại, dứt khoát rời khỏi.
Ở phía sau tôi, cô ấy đột nhiên suy sụp tinh thần trượt người trên tường, ôm bụng quỳ sụp xuống.
Tôi đến ngồi bên cạnh cô ấy, ý muốn đỡ cô ấy lên, nhưng tôi không thể làm được.
Tôi theo lời cô ấy lấy ra cái bật lửa ở trong ví tiền , ánh lửa lóe ra rọi vào gương mặt dơ bẩn của Ba Lạp. Đôi mắt của cô ấy giống như hai viên bi thủy tinh lấp lánh. Một cơn gió thổi đến, ánh lửa chập chờn liền tắt ngóm. Tôi ở trong bóng tối nói với cô ấy: “Mình đưa cậu về nhà nhé? Nói ình biết nhà cậu ở đâu.”
“Cậu có tiền không?” Thanh âm và ngữ điệu của cô ấy hoàn toàn bình thường, dường như tất cả mọi chuyện xảy ra không ảnh hưởng gì đến cô ấy.
Tôi lấy hết tiền ở trong người ra, là bảy mươi đồng.
“Đủ rồi.” Ba Lạp lắc lư đứng dậy. Cô ấy nói: “Về nhà thôi, mình cần tắm rửa một chút, còn phải mua thuốc nữa.”
Tôi đi mua thuốc, sau đó đưa cô ấy về nhà.
Cô ấy ở cùng với bà nội, trong nhà chẳng còn ai khác. Bà nội của cô ấy đang cùng vài lão bà khác chơi mạt chược, không ai quan tâm đến việc cô ấy về nhà.
Chúng tôi vào phòng của cô ấy. Cô ấy bảo tôi ngồi chơi, sau đó đi tắm. Bàn học của cô ấy có rất ít sách vở, ngược lại có rất nhiều đồ trang điểm đắt tiền. Trên giường đều là quần áo thời trang đẹp mắt. Tôi thuận tay lấy lên một quyển sách, là một quyển tạp chí còn mới, người mẫu trên quyển tạp chí có cách trang điểm rất giống với Ba Lạp.
Ba Lạp nhanh chóng trở lại, sau khi tắm xong, cô ấy hoàn toàn khác với cô ấy lúc bình thường. Mặc một cái váy ngủ màu trắng, cô ấy bước đi thong thả đến trước mặt tôi, bắt đầu chậm rãi dọn dẹp đống quần áo trên giường, dưới ánh trăng sáng tỏ lạnh lẻo, tôi nhìn thấy bụng của cô ấy sưng đỏ, bầm tím, xấu xí, làm cho người ta cảm thấy ghê sợ.
Tại sao tình yêu sẽ thành ra như thế?
Hứa Dặc yêu dấu, đây là tình yêu sao? Vì sao tình yêu tuổi trẻ của chúng ta đều là thứ tình cảm không thể cứu vớt?
Hứa Dặc yêu dấu, tôi chỉ có thể lặng lẽ thầm gọi ở trong lòng như vậy.
“Phải rồi, cậu tên gì? “ Ba Lạp hỏi tôi.
“Lý Nhị.” Tôi nói.
“Nhĩ của Nhĩ Đóa hả?”
“Không khác lắm, thêm chữ Vương vào nữa.” (1.2)
(1.2) Nhĩ (耳), thêm chữ Vương (王), là Nhị (珥)
“Có chữ này nữa à?” Cô ấy tò mò hỏi tôi.
Tôi gật đầu, lấy thuốc ra, bắt đầu bôi cho cô ấy.
Theo cử động của tôi, Ba Lạp có chút run run, cô ấy thấp giọng nói: “Cậu biết không? Cậu biết ở đây có cái gì không?”
Tay của tôi cũng bắt đầu run rẩy.
“Có một đứa nhỏ đó.” Ba Lạp lấy tay vuốt ve cái bụng, nói: “Cậu nói xem, mình có nên sinh nó ra hay không, có lẽ nó sẽ là một cô bé rất dễ thương.”
Tôi vứt mấy cái bông y tế. Giọng run run hỏi: “Là của ai, Hứa Dặc, hay Trương Dạng?”
Cô ấy cười rộ lên: “Cậu yên tâm, Hứa Dặc giống cậu, đều là bé ngoan.”
“Vậy thì vì sao?”
Ba Lạp ngã thân thể xuống giường, chỉnh trang lại áo ngủ. Dùng một loại thanh âm cho đến bây giờ vẫn không một chút thay đổi, nói với tôi: “Tiểu Nhĩ Đóa, cậu biết không? Yêu một người, là có thể vì anh ấy làm tất cả.”
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »