Part 3
[3.6] (1)
Có một thời gian, tôi thật sự cho rằng mình đã quên tất cả.
Khi đó, tôi vừa đến Bắc Kinh không lâu, cuộc sống thật sự có quy luật. Ban ngày đi học, buổi tối đi dạy thêm cho hai đứa học sinh trung học, cuối tuần, tôi cùng Tưởng Giảo đến nhà của cô ấy ở phía bắc đường Ngũ Hoàn (3.3), giết thời gian bằng cách xem DVD. Không có ai nấu ăn, nên chúng tôi đến siêu thị mua một đống lớn thức ăn nhanh, ăn tràn ngập dạ dày đến không còn cảm giác mới thôi.
(3.3) Ngũ Hoàn: Một con đường nằm ngay trung tâm thành phố Bắc Kinh
Tưởng Giảo bắt đầu không kiêng nể, hút thuốc trước mặt tôi, loại thuốc của nước ngoài này, tôi hút không quen, tôi vẫn thích hút loại thuốc Hồng Song Hỷ của mình, vừa rẻ vừa ngon. Chúng tôi trên cơ bản ngày này qua ngày khác, hút thuốc một thời gian dài, xem phim liên tục, đến rạng sáng ba bốn giờ thì đi ngủ, giữa trưa ngày hôm sau thì tỉnh dậy, lại tiếp tục hút thuốc, tiếp tục xem phim.
Tưởng Giảo thích xem phim Hàn Quốc, nhưng bởi vì tôi không thích, cô ấy cũng nhường nhịn để tôi xem mấy bộ phim hành động mạo hiểm, những phim này tôi không hề kén chọn, của Mỹ, của Hong Kong, của Đài Loan, hay của Đại Lục đều được. Tưởng Giảo nói: “Cuối tuần vừa rồi em đến tiệm băng đĩa mua rất nhiều phim, ông chủ nghĩ rằng em mua là để bán lại, sinh viên thường chỉ thuê thôi.”
“Vậy thuê đi,” Tôi đang ăn một bát mì ăn liền, nói, “Có thể tiết kiệm, tại sao không làm?”
Tưởng Giảo trừng mắt nhìn tôi một cái: “Em thật hết nói nổi anh rồi!”
Ôi, đứa con gái nhà giàu này, tùy cô ấy đi.
Tưởng Giảo nằm sấp trên vai tôi, nói: “Con gián, đi học nhàm chán quá, em muốn nghỉ học.”
“Vậy theo em cái gì là không chán?”
“Em muốn đi hát.”
Tôi bị dọa nhảy dựng: “Em lấy đâu ra suy nghĩ này vậy?”
“Có người gặp ba em, nói là hình tượng và giọng hát của em không tệ.”
“Là tiền của ba em không tệ!”
“Anh đừng có làm mất hứng!” Cô ấy đẩy tôi, nhảy đến trước mặt tôi, đặt tay lên eo, làm ra dáng nghệ sĩ, nói: “Nhìn em này, có giống dáng vẻ của ngôi sao không?”
“Có!” Tôi nói.
“Đợi khi nào em trở thành ngôi sao, anh làm người đại diện cho em nhé?”
“Không cần.”
“Được, không cần thì không làm, vậy anh làm ông chủ của em đi!” Tưởng Giảo lại nằm sấp trên vai tôi, nói: “Con gián, em nói cho anh biết, ở trường em có rất nhiều nam sinh theo đuổi em, một ngày có tới mười cái tin nhắn, em thấy phiền lắm.”
“Bảo bọn nó gửi tin nhắn cho anh đi, anh chịu phiền dùm em.”
“Ha ha ha.” Tưởng Giảo ngửa mặt lên trời cười to, “Anh thành thật khai báo, có bao nhiêu nữ sinh theo đuổi anh?”
“Không đếm hết.” Tôi nói.
“Ô ô ô, không cho phép anh thay lòng đổi dạ.”
“Không muốn nghĩ đến, không rảnh.”
“Vậy anh làm gì?”
“Nhanh chóng theo đuổi em,” Tôi nói.
“Đồ hư hỏng!” Cô ấy ngã vào lòng tôi. Chuyện kế tiếp dĩ nhiên là thuận lý thành chương, đến thời điểm quan trọng, Tưởng Giảo cầm một cái áo mưa, để ở giữa môi của tôi và môi của cô ấy, hờn dỗi nói: “Anh yêu, anh đã quên cái này.”
Tôi giật lấy cái áo mưa trong tay cô ấy, ném sang một bên.
“Không được, không được.” Cô ấy có chút sợ, kiên quyết không đồng ý.
Từ trên người của cô ấy, tôi lăn xuống, nằm trên sàn nhà, tôi cũng không biết chính mình đang bị gì nữa.
Một lát sau, Tưởng Giảo nhích lại gần, cô ấy nằm úp sấp lên người tôi, nhẹ giọng nói với tôi: “Được rồi, thiền lang (3.4), chỉ cần anh vui vẻ, em đồng ý.”
(3.4) Thiền lang: tạm dịch là con sói tham lam.
Tôi đẩy cô ấy ra, đứng dậy nói: “Đói bụng rồi, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi, ăn mì nữa chắc bị nôn chết mất.”
Cô ấy ngồi trên sàn nhà, ngơ ngẩn một lúc lâu, sau đó nghe lời mặc quần áo vào, theo tôi đi ra ngoài.
Tối hôm đó, tôi và Tưởng Giảo đến một quán ăn nhỏ ở gần nhà của cô ấy ăn cơm, chúng tôi ăn thật sự rất nhiều, thật sự rất no, cũng thật sự thoải mái. Hai chúng tôi còn uống một chai bia, cụng ly tới lui, so với đôi tình nhân thân mật nhất thế giới này không có gì khác. Nhưng tôi biết chúng tôi không giống những người khác, đương nhiên vấn đề không phải ở Tưởng Giảo, mà là ở tôi.
“Con gián, anh là người xấu.” Tưởng Giảo nốc cạn ly bia, mặt có chút đỏ, nói với tôi: “Xem tối nay em làm sao thu phục anh đây.”
Nhưng trên thực tế, tối hôm đó rốt cuộc chúng tôi chẳng làm gì cả. Vấn đề vẫn là tại tôi, tôi làm sao cũng không được. Tưởng Giảo an ủi tôi nói: “Không sao cả, nghe nói không thể sai được.”
“Em nói lung tung cái gì thế!” Tôi quát lớn cô ấy.
“Hì hì, em biết anh đang mệt mỏi.” Cô ấy có lòng tốt, nói: “Nếu không chúng ta ngủ đi.”
Đúng lúc này, điện thoại của tôi vang lên, là một tin nhắn mới. Tôi lấy cái điện thoại trên tủ đầu giường của Tưởng Giảo lên xem, trên màn hình có một đoạn tin nhắn: Bắc Kinh có lạnh không? Nhớ giữ gìn sức khỏe.
Không có tên người gửi.
Tưởng Giảo nghiêng đầu hỏi tôi: “Ai lại quan tâm anh như vậy?”
Tôi nghĩ một lúc, liền nói: “Không biết.”
“Là bạn gái mới phải không?”
“Nổi điên cái gì vậy, bạn gái của anh không phải là em sao?”
Tưởng Giảo từ trên giường nhảy xuống, chỉ tay vào mặt tôi, nói: “Trương Dạng, em muốn anh nói thật! Lúc trước anh thích Ba Lạp, chẳng phải cũng đã lừa gạt em hay sao, anh đừng tưởng cái gì em cũng không biết, trong lòng em rất hiểu, anh đang có cô gái khác, không còn yêu em nữa, em chỉ là không hiểu rõ, không yêu chính là không yêu, vì sao anh lại muốn lừa gạt em?”
“Đừng có làm loạn lên như thế!” Tôi nói, “Ngủ đi, được không?”
“Không, em muốn loạn, em sẽ loạn nữa, nếu anh không nói rõ ràng, em sẽ loạn ba ngày ba đêm! Anh nói mau, người đó rốt cuộc là ai?”
“Em mẹ nó có để yên hay không?”
“Không để yên!” Tưởng Giảo ném cái váy ngủ lên đầu của tôi, “Em biết con đó nhất định là con điếm, anh mẹ nó chỉ thích con điếm!”
Tôi giơ tay, mạnh mẽ dứt khoát tát cho cô ấy một bạt tay. Tôi không đánh nữ nhân, nhưng nữ nhân đang điên nhất định phải đánh. Đánh xong tôi đứng dậy mặc quần áo. Tưởng Giảo thấy tôi thật sự tức giận, liền nhảy xuống giường, chạy đến ôm lấy tôi, nói: “Quên đi, em không nói nữa, chúng ta đi ngủ đi.”
[3.6] (2)
Ngủ thì ngủ.
Tôi nằm xuống liền ngủ.
Nhưng âm thanh báo tin nhắn lại cố tình vang lên, vẫn là cái số điện thoại lạ chưa có tên kia. Lần này là một câu hỏi: có một số việc, một số người, có phải anh thật sự muốn quên, liền nhất định sẽ quên?
Tưởng Giảo ngước mắt nhìn lên, kiên quyết không thèm xem điện thoại của tôi, dùng cái mặt có chút sưng xỉa nhìn tôi.
Tôi liền xóa tin nhắn đi.
Tôi biết, đó là Lý Nhị.
Cô ấy biết số điện thoại mới của tôi.
Tôi không trả lời lại, bởi vì tôi không biết phải nói gì. Thượng đế làm chứng, tôi thật sự rất muốn quên. Nhưng thượng đế khẳng định cũng biết, tôi không có cách nào quên được.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »