[3.7] (1)
Tháng mười hai đã đến, tôi bắt đầu thích ứng với thời tiết ở Bắc Kinh.
Lâu lâu tôi lên mạng, hộp thư luôn trống không. Chỉ có một lần, tôi nhận được thư của Lý Nhị, cô ấy vẫn ân cần thăm hỏi, tôi hồi âm, vẫn là cái câu kia, chúc cô ấy học tập thật tốt, ngày ngày đều cố gắng. Cũng lâu rồi cô ấy không có gửi thư cho tôi, chắc là lên cấp ba, thời gian online không còn nhiều
Thật không ngờ, tôi lại gặp được Hắc Nhân.
Ngày hôm ấy, tôi đến một văn phòng để tìm công việc, ở đó có một công ty internet cần tuyển người, tôi muốn đến thử vận may. Đó là một tòa cao ốc rất lớn, tôi vừa đến cổng dưới lầu thì nhìn thấy Hắc Nhân, hắn mặc bộ đồng phục của bảo vệ, đeo găng tay màu trắng, nhìn qua rất ra dáng nghiêm túc, đang chỉ huy người khác dừng xe. Tôi kéo mũ xuống mặt, lặng lẽ đi qua người hắn.
Công ty Internet quả thật rất khách khí, tiếp đãi tôi là một gã ria mép có vóc người thấp, anh ta khách sáo nói cho tôi biết, những người cần nhận vào ngày hôm qua đã quyết định hết rồi, bảo tôi lần sau nên nhanh chân nhanh tay một chút.
“Được lần sau tôi sẽ ngồi hỏa tiễn tới đây.” Tôi nói.
Ria mép cười tươi hớn hở nói tiếng tạm biệt với tôi, tôi đi thang máy xuống lầu, lúc ra khỏi cổng thì có người ngăn lại.
“Tiểu tử,” hắn nói, “Tao luôn ở Bắc Kinh đợi mày, quả nhiên mày đã mò đến.”
“Mày muốn gì?” Tôi nói, “Đánh nhau tất nhiên tao không bằng mày rồi.”
“Không đánh.” Hắc Nhân nói, “Chỉ có kẻ thô lỗ mới đánh nhau, tao muốn mời mày uống rượu, mày dám đi không?”
Tôi hỏi hắn: “Ai trả tiền?”
Hắn vênh váo ngút trời nói: “Đương nhiên là tao.”
“Bây giờ đi sao?” Tôi hỏi hắn.
“Đương nhiên không được, 6 giờ rưỡi tối tao mới hết giờ làm, đúng 10 giờ tối đến Tam Lý Đồn (3.5) gặp mặt.”
(3.5) Tam Lý Đồn: là một khu vực thuộc quận Triều Dương, Thành phố Bắc Kinh.
“Được.” Tôi vẫy vẫy tay chào tạm biệt hắn, sau đó rời khỏi, hắn ở phía sau lưng tôi nói với theo: “Không gặp không về, nếu mày không dám tới, coi như mày sợ tao!”
Hừ, ai sợ ai còn chưa biết.
Đúng 10 giờ tối, tôi cũng vừa dạy xong hai buổi dạy kèm, liền chạy đến Tam Lý Đồn, thì đã thấy Hắc Nhân đứng đó đợi tôi, hắn đã thay bộ đồng phục đi làm, vẫn cái đầu bóng lưỡng, mặc áo khoác da màu đen, quần da màu đen, bao tay màu đen, mắt kính cũng màu đen nốt, khiến cho hắn giống như Batman ở trong phim Mỹ vậy.
“Tao không nghĩ là mày sẽ đến, trước giờ tao chưa bao giờ nói sai, mày quả thật là đứa đáng mặt đàn ông nhất trường Thiên Trung.”
Tôi lạnh lùng nói: “Tao không thích là kẻ mắc nợ người khác, nếu mày cảm thấy tao còn nợ mày cái gì, tốt nhất đêm nay tính toán cho xong luôn đi, chấm dứt mọi chuyện.”
“Mày chẳng nợ tao gì cả, người mày mắc nợ là cô ấy, nhưng mày vĩnh viễn sẽ không trả được cho cô ấy. Cho nên, tao muốn thay cô ấy đòi cái công đạo.”
“Được.” tôi nói, “Mày muốn trả như thế nào?”
“Mày uống hai mươi chai bia, không được ói ra, hoàn thành thì coi như chấm dứt.”
“Đơn giản vậy thôi sao?” Tôi nói.
“Đơn giản hay không đơn giản, mày uống xong đi rồi nói.”
“Vậy được rồi,” Tôi nói, “Đi đâu uống đây?”
“Mày đi theo tao.” Hắc Nhân nói.
Hắn đi ra phía trước mặt tôi, hiên ngang khí phách, dẫn tôi tới một cái quán bar, xoay người nói: “Mời.”
Tôi đi vào, quán bar này không lớn lắm, khách cũng không nhiều. Hắc Nhân ở phía sau tôi, hỏi: “Thế nào, nơi này mày cảm thấy quen lắm phải không?”
Tôi không cảm thấy như vậy.
“Mày không cảm thấy nơi này rất giống ‘Toán Liễu’ sao?
Tôi nghĩ đầu óc của hắn bị chạm mạch rồi.
Chúng tôi tìm một chỗ ngồi xuống, Hắc Nhân rất nhanh mang đến hai mươi chai bia, hướng đến trước mặt tôi đặt xuống một chai. Ca sĩ trên sân khấu bắt đầu ca hát, là một nữ ca sĩ, tóc rất dài, tôi không nhìn rõ mặt của cô ta, cô ta đang hát: Em là hương thơm của anh, anh là người mẫu của em…
“Mày cũng chú ý nữa à? Mày nhìn em ca sĩ kia đi, em ấy cũng kẻ mắt màu lục.” Hắc Nhân vừa nói, vừa nâng ly lên, nói: “Uống đi, tao muốn nhìn mày uống!”
Hắn vẫn đeo cái găng tay mở nắp chai bia, thật là bất tiện, nhưng vẫn không muốn cởi nó ra.
“Tao uống ngay đây.” Tôi nói.
Kết quả đêm hôm đó tôi không có say, Hắc Nhân thì lại uống hết chỗ bia mà đáng lý ra tôi phải uống, hắn ngồi ở đó đảo mắt nói: “Trước đây có một khoảng thời gian tao hay đến đây, ở Bắc Kinh tao không có bạn bè, Trương Dạng, tao nói thật với mày, hôm nay nhìn thấy mày, tao thật sự rất vui, hóa ra tao không có hận mày đến như vậy.”
“Vậy sao mày không quay về ?”
Hắc Nhân cười, ở trước mắt tôi cởi ra găng tay, hai bàn tay của hắn, bên trái và bên phải, đều bị mất đi ngón út. Nhìn qua thấy rợn cả người.
“Là ai làm?” Tôi cố gắng giữ cho giọng nói có vẻ thật bình thường.
“Còn cần phải hỏi sao?” Hắc Nhân nói, “Bọn họ bảo tao vĩnh viễn đừng về nữa, nếu dám trở về, sẽ giết chết tao.”
“Là cha của Tưởng Giảo sao?”
“Tao không biết.” Hắc Nhân nói, “Người tao đắc tội nhiều lắm, tao không dám khẳng định.”
Tôi bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, giống như có thể ngừng hô hấp.
“Có thuốc lá không?” Hắc Nhân hỏi tôi.
Tôi lấy ra hộp thuốc Hồng Song Hỷ đưa cho hắn, thay hắn châm lửa. Môi và tay của hắn có chút run rẩy.
“Tao nhớ nhà.” Mắt của Hắc Nhân đã có chút đỏ lên, “Ở Bắc Kinh không có bạn bè, tao ngủ tạm ở tầng hầm, có tiền thì đi uống rượu, đôi khi ăn không đủ no, tao nhớ mẹ tao.”
“Vậy thì về đi.” Tôi nói, “Mày yên tâm, không ai dám làm gì mày đâu!”
“Cứ cho là vậy đi, nhưng mà, mày không biết tao thật sự sợ cái gì, tao không dám về, còn có nguyên nhân khác.”
“Tao muốn hỏi mày một vấn đề.”
“Mày hỏi đi.”
“Lúc em ấy chết, mày ở đâu? Em ấy có nói gì không?”
[3.7] (2)
“Không có.” Hắc Nhân lại cầm lên một chai bia, đưa lên miệng uống, “Cô ấy nói mấy lời cuối cùng ột cô gái, mày nên đi hỏi đứa con gái đó.”
“Phải không?” Tôi nói, “Có phải cô gái đó tên là Lý Nhị?”
“Lý Nhị?” Hắc Nhân suy nghĩ một chút, liền nói: “Có lẽ là vậy, cô ấy kêu con bé đó là Tiểu Nhĩ Đóa, Tiểu Nhĩ Đóa…”
“Ừ.” Tôi nói.
“Kỳ thật tao chết hay sống cũng không phân biệt.” Hắc Nhân đã thật sự say, hắn bắt đầu nói năng lộn xộn, “Trương Dạng, tao không biết tại sao Ba Lạp lại thích mày, cô ấy trời sinh đã là người cao quý, không phải cùng tầng lớp với tao, tao không có được cô ấy, nhưng tao nguyện ý chăm sóc bảo vệ cô ấy cả đời, nhưng đã không làm tốt, tao đã hại chết cô ấy, là tao đã đi trôm điện thoại của mày, là tao đã ăn nói bậy bạ, tao và mày đều có tội như nhau, chúng ta đều không thể tha thứ, tao hối hận lắm, rất hối hận!”
Hắn vừa nói xong, vừa dùng bàn tay còn có bốn ngón nắm lại thành quyền đấm xuống mặt bàn, một cái, một cái, lại một cái.
Nữ ca sĩ trên sân khấu vẫn không ngừng hát: Em là thiên sứ, anh là người mẫu, yêu thương, yêu thương, chúng ta kết thành đôi, hãy từ từ mà chọn lựa, em vui vẻ anh cũng tự nhiên, anh là người mẫu của em, em là hương thơm của anh, là hương thơm, hương thơm, hương thơm…
Hắc Nhân đã say như chết, hắn rên rỉ hát theo bài hát, hát sai cả nhịp điệu, ánh mắt cuồng dại.
Tôi vỗ vỗ mặt hắn: “Chiến hữu, mày không sao chứ?”
Hắn lẩm bẩm: “Không có việc gì, tao chỉ muốn ngủ thôi.”
Tôi quyết định thanh toán tiền, nên nhét váo túi của Hắc Nhân hai trăm đồng.
Sau đó, tôi rời khỏi quán bar, rời khỏi Tam Lý Đồn xa hoa trụy lạc.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »