[3.8] (1)
Năm mới rất nhanh đã đến, nơi nơi đầy tràn ngập không khí phấn khởi.
Có rất nhiều nữ sinh muốn mời tôi cùng đi chơi lễ noel, nhưng đều bị tôi nói một lời từ chối.
Có câu nói hình như là: Tâm như chỉ thủy ? (3.6)
(3.6) Tâm như chỉ thủy: nghĩa là là tâm hồn tĩnh lặng như nước.
Văn tự của Trung Quốc quả thật là bác đại tinh thâm, bạn không thể không thán phục.
Có một ngày, điện thoại của tôi bỗng nhiên không gọi được, Tưởng Giảo ăn mặc chỉnh tề đi vào trường của chúng tôi, từ trường của cô ấy chạy đến trường tôi, chắc phải qua đến nửa cái thành phố này. Cô ấy ăn mặc giống như một con búp bê bằng vải, áo lông màu bạc, khăng quàng cổ, đeo bao tay, mang một đôi giày da thật phô trương, lưng đeo cái ba lô nhân vật hoạt hình nhồi bông, khiến cho ai cũng liếc mắt tò mò. Cô ấy thở ra khói, xoa xoa tay, dậm chân làm nũng với tôi: “Con gián chết tiệt, hôm nay anh định chạy đi đâu?”
Khi đó chúng tôi đang đứng ở ven đường, trời có cơn mưa nhỏ, cái loa phóng thanh ở trong sân trường vang lên chấn động: Ngôi nhà tốt nhất Trung Quốc, đẹp nhất…
“Điện thoại vừa mới gọi xong, anh tìm công việc mới.” Tôi lớn giọng nói với cô ấy, “Từ giờ trở đi, cuối tuần không rảnh!”
“Em tới đón anh, đi dự tiệc noel với em đi!” Cô ấy cũng hét lên với tôi, “Nếu anh không đi, em sẽ chết cho anh xem!”
Tôi kéo cô ấy đến một nơi tương đối khuất, gần sân thể, tiếng của loa phát thanh rốt cuộc cũng nhỏ đi. Tưởng Giảo rốt cuộc cũng đã kéo mái tóc của cô ấy thẳng trở lại, nhìn qua đẹp mắt hơn rất nhiều. Tôi sờ sờ lên đầu cô ấy nói: “Thật sự không được, anh phải lập tức đến nhà hàng Tây.”
“Anh đến nhà hàng Tây làm gì?” Cô ấy mở to hai mắt nhìn tôi.
“Đi xin việc.” Tôi nói, “Bọn họ cần tiếng Anh, ngoại hình khá, anh thấy thích hợp với mình.”
“Không được!” Tưởng Giảo nói, “Em muốn anh đi với em!”
“Anh cũng muốn lắm, nhưng mà hôm nay không được.”
“Em cho anh xem cái này.” Tưởng Giảo nói xong, lấy cái ba lô lòe loẹt ở trên lưng xuống, kéo ra một cái lỗ nhỏ, đưa cho tôi xem. Tôi nghi ngờ nhìn vào, vừa trông thấy liền bị dọa sốc nặng, nhanh chóng giúp cô ấy kéo cái ba lô lại: “Ở đâu ra vậy?”
“Ba em đến Bắc Kinh. Là ông ấy đưa.” Tưởng Giảo nói.
“Nhà giàu đúng là nhà giàu.” Tôi hừ hừ.
“Đừng vậy mà, chúng ta có nhiều tiền thế này, anh không cần vất vả làm việc như vậy.” Tưởng Giảo nói, “Ra ngoài chơi một chút cũng không được sao?”
“Đó là tiền của ba em.” Tôi cứng rắn nói.
“ Ba anh ba em phân biệt gì nữa chứ,” Tưởng Giảo mất hứng, lẩm bẩm nói, “Hơn nữa, tiền của ông ấy, đâu phải lần đầu tiên anh dùng đâu.”
“Anh sẽ trả lại.” Tôi nói.
“Em không có ý đó, em nói sai rồi, có được chưa?” Cô ấy lại quen cái thói này nữa.
“Được rồi.” Tôi vỗ vỗ vai của cô ấy, “Sao em lại ung dung như thế, mang theo một đống tiền, nên cẩn thận một chút.”
“Em đi xa như vậy đến đây,” Mắt cô ấy đã đỏ lên, “Vì muốn có thể gặp được anh, cùng anh vui vẻ thoải mái dự lễ noel, tại sao anh đối với em như vậy?”
“Con người của anh luôn là như vậy, em cũng không phải không biết.”
“Nếu thật sự như vậy.” Tưởng Giảo ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi, nói ra từng chữ một: “Trương Dạng, chúng ta chia tay đi.”
“Được.” Tôi nói
Tưởng Giảo trầm mặc trong chốc lát, không có nổi điên lên giống như tôi tưởng tượng. Cô ấy đeo lại cái ba lô lòe loẹt, đứng trên đám cỏ màu lục, im lặng một lúc lâu. Sau đó, cô ấy không nhìn tôi nữa, liền xoay người rời khỏi.
Một khắc đó, tôi có một chút muốn chạy đến giữ cô ấy lại, nhưng tôi đã khống chế được chính mình.
Tôi biết tôi nợ cô ấy, tôi sẽ vẫn có cô ấy, nhưng bây giờ không phải lúc.
Tôi muốn đi đến cái nhà hàng Tây cao cấp kia, được tiền công một buổi tối bằng với người khác dạy kèm một tuần. Những người đến đó đều là tầng lớp thượng lưu, tôi thích giao tiếp với những người này, tuy rằng tôi chỉ là một người ở nông thôn, nhưng tôi cảm giác có thể hiểu được họ. Vì thời gian phục vụ người khác ăn cơm cũng là thời gian tôi ăn cơm, nên chắc chắn là rất đói, tôi định đi đến căn tin của trường ăn một chút gì, sau đó mới đi làm.
Khi tôi đi đến căn tin ăn xong một bát mì, thì phát hiện trên sân thể dục tụ tập rất nhiều người. Bọn họ đều hô hào, lầu bên kia khu nghiên cứu sinh, có người muốn tự sát!
Dãy lầu nghiên cứu sinh nằm bên trái của sân thể dục rất lớn, là một dãy nhà bốn tầng lầu, mái có thể đi lên, trước kia có một lần, ở đây cũng có xảy ra một vụ tự sát, nhân vật chính là một nam sinh có bệnh trầm cảm uất ức, nhưng cuối cùng hắn không tự sát được, nghe nói được cảnh sát đưa xuống. Tôi còn nhớ rõ ngày đó, Tưởng Giảo cũng đúng lúc đang ở trường của tôi, chúng tôi đi ngang qua đó, cô ấy muốn xem náo nhiệt, bị tôi kéo đi chỗ khác.
Sau đó, cô ấy mắng tôi là không có nhân tính. Cô ấy nói: “Người ta không muốn sống nữa, anh còn không chịu quan tâm một chút?”
“Tự mình yêu bản thân còn hay hơn.” Tôi nói.
“Nếu có một ngày, người đứng trên đó là em thì sao?” Cô ấy hỏi tôi.
“Anh sẽ ở dưới đấy đỡ em.” Tôi nói.
“Nếu anh đỡ không được thì sao?”
“Anh sẽ buồn vì em 3 phút.”
Sau đó, tôi bị cô mắng là không có tính người.
Không thể tưởng tượng được, mới có hai tháng ngắn ngủi, trò khôi hài này tại tái diễn. Tôi đi xuyên qua sân thể dục, chạy về hướng dãy lầu nghiên cứu sinh, thì nhìn thấy càng ngày càng có nhiều người chạy qua bên đó, có người còn la lên: “Gái đẹp đang thả tiền, nhanh đi nhặt đi, không thì phí mất cơ hội!”
Tâm trạng của tôi có chút run sợ.
Run sợ xong rồi, tôi cũng xoay người chạy về hướng dãy lầu nghiên cứu sinh.
Người đứng ở trên mái nhà kia, quả nhiên là Tưởng Giảo. Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là khăng quàng cổ của cô ấy, là màu đỏ, giống như một lá cờ đang cắm cao thật cao lên mái nhà tung bay. Một tay của cô ấy cầm cái ba lô, tay kia thò vào ba lô lấy một nắm tiền, rải xuống dưới lầu, có người giựt tiền, có người thét chói tai, có người duy trì trật tự, hoàn cảnh thật là hỗn loạn.
[3.8] (2)
Tôi lướt qua đám người đó, chạy nhanh lên lầu.
Trên mái nhà đã có người, nhưng bọn họ sợ kích động Tưởng Giảo, không ai dám đến gần.
“Tưởng Giảo!” Tôi đẩy bọn họ tránh ra, “Em lại đây!”
Tưởng Giảo quay lại liếc nhìn tôi một cái, cô ấy không để ý đến tôi, mà hướng xuống lầu hưng phấn cao giọng quát to: Năm mới vui vẻ nha! Tiện tay lại ném một chút tiền xuống lầu!
Tiếng thét chói tai bao phủ toàn trường học!
Tôi hướng về cô ấy đi tới.
Cô ấy cảnh giác xoay người lại, lớn tiếng nói: “Anh mà còn bước qua đây, em sẽ nhảy xuống dưới.”
“Anh sẽ cùng em rải tiền.” Tôi cũng không dừng lại bước chân của mình, nói, “Đúng lúc anh cũng muốn rải tiền.”
“Em nói là không cần anh qua đây!” Cô ấy lớn tiếng kêu lên, một chân đã lui ra gần đến bên ngoài, thân thể đứng không vững, cực kỳ nguy hiểm.
Dưới lầu, có người bắt đầu đồng loạt kêu lên: “Đừng nhảy, đừng nhảy, đừng nhảy!”
“Em yêu.” Tôi hướng về phía cô ấy vươn hai cánh tay ra, dịu dàng nói: “Em lại đây, chúng ta cùng nhau dự lễ noel.”
Trong mắt của cô ấy bỗng nhiên trào ra rất nhiều nước mắt: “Anh gạt em, anh đã sớm không còn yêu em nữa.”
“Anh không gạt em.” Tôi nói, “Vừa rồi anh chỉ đùa với em thôi, ai ngờ em lại tưởng thật, không phải anh đã không đi sao, không phải anh đang ở đây sao?”
“Anh gạt em, anh gạt em…” Cô ấy càng không ngừng lắc đầu, cảm xúc thật sự kích động, vẫn là không tin lời nói của tôi.
“Anh không gạt em, Anh yêu em, em yêu, em đừng làm chuyện dại dột, có được không?” Tôi biết biện pháp duy nhất lúc này chính là dỗ dành cô ấy, làm cho cô ấy bình tĩnh lại.
“Có phải thật không?”
“Em có tin không, nếu em nhảy một chân xuống dưới, anh liền sẽ nhảy theo em.”
“Có phải là thật không?” Giọng nói của cô ấy đã có chút dịu lại.
“Đừng ném tiền nữa.” Tôi đi lại gần từng bước, nói: “Nhiều tiền như vậy, chúng ta có thể xem bao nhiêu DVD. Hơn nữa, từ lầu 4 mà nhảy xuống, có khi không chết, mà bị gãy tay gãy chân, về sau em làm thế nào trở thành ngôi sao ca nhạc.”
“Ôi…” Cô ấy dùng tay áo lau đi nước mắt.
Thừa dịp ống tay áo của cô ấy che đi ánh mắt, tôi tiến nhanh từng bước, kéo mạnh cô ấy vào chỗ an toàn. Cô ấy dùng sức ôm lấy tôi, dùng răng cắn vào lỗ tai của tôi, tai bên trái của tôi bị cô ấy cắn đau đớn nhức nhối. Sau đó tôi nghe cô ấy nói: “Thiền lang, anh nhớ cho kỹ, nếu anh dám gạt em, nếu em không tự tìm cái chết, thì cũng khiến cho anh chết thật khó coi!”
Tôi không nghe rõ tiếng nói của cô ấy, cảm giác như lỗ tai của tôi đã rớt ra, không còn thuộc về tôi nữa. Bỗng nhiên tôi nhớ đến bàn tay xấu xí không còn ngón út của Hắc Nhân, tôi ôm lấy Tưởng Giảo, một nỗi sợ hãi không nói nên lời dâng lên trong lòng.
Rất nhiều ngày sau, Tưởng Giảo hút điếu thuốc Hồng Sông Hỷ của tôi, nói: “Kỳ thật, ngày đó căn bản em không muốn chết, chỉ là muốn thử xem phản ứng của anh ra sao thôi, nếu anh không đến, em rải hết tiền thì sẽ đi khỏi đó.”
Đây là người yêu của tôi Tưởng Giảo, tôi vẫn luôn nghĩ rằng mình thừa sức đối phó với cô ấy, nhưng rất nhiều lần, có một loại ảo giác, là loại xinh đẹp đến rợn người.
Đạo ột thước, ma ột trượng (3.7). Thế giới này, ai dám nói ai là chúa cứu thế đâu?
(3.7) Người này cao tay có người khác cao tay hơn, tương tự “Vỏ quýt giày có móng tay nhọn” hay “Núi này cao có núi khác cao hơn.”
Sớm đi tắm rửa mà ngủ thôi.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »