Tai Trái


[4.2]
Trời đã tối, điện thoại của tôi vang lên, là của Vưu Tha, anh ấy nói: “Lý Nhị, em đang ở đâu vậy?”
“Ở bên ngoài.” Tôi nói.
“Tối nay 8 giờ, anh lên xe lửa đi Bắc Kinh rồi, gọi điện thoại chào em một tiếng.”
“Vâng, thuận buồm xuôi gió, còn nữa, cho em gửi lời hỏi thăm bạn gái của anh!”
“Cảm ơn em.” Anh ấy cúp điện thoại, tôi như trút được gánh nặng.
Tôi về đến nhà thì đã là 7 giờ 5 phút, mẹ hỏi tôi đi đâu, tôi nói đi loang quanh dạo phố. Mẹ chỉ vào một cái hộp ở trên bàn, nói: “Là quà của Vưu Tha cho con.”
Tôi vừa nhìn thấy, đúng là một cái điện thoại, nhãn hiệu Nokia mới toanh.
Mẹ nói cho tôi biết: “Dì con nói, nó nghỉ hè làm thêm suốt là để dành tiền mua cái này. Lúc con thi đại học, cả nhà vốn định mua cho con một cái, nhưng là tâm ý của Vưu Tha, mọi người không nỡ từ chối.”
Tôi đứng đó, trong 5 phút, đầu óc dường như trống rỗng.
Khi tỉnh lại, tôi nhìn lên đồng hồ ở trên tường, sau đó ôm cái điện thoại chạy ra cửa. Mẹ ở phía sau gọi tôi: “Lý Nhị, con đi đâu đó?”
“Con ra nhà ga!” Tôi nói, “Tiễn Vưu Tha xong con sẽ về!”
Tôi đón xe chạy đến nhà ga, đứng trong biển người gọi điện thoại cho Vưu Tha, anh ấy nói cho tôi biết đã lên xe rồi. Cổ họng của tôi giống như bị nghẹn thứ gì đó, không thể nói nên lời. Nhưng anh ấy đã mở lời trước, hỏi tôi: “Em có thích hay không? Anh nhớ là em nói thích một chiếc Nokia.”
“Vưu Tha.” Tôi nói, “Xin lỗi anh.”
“Không cần xin lỗi anh.” Vưu Tha nói, “Anh biết rõ, có một số chuyện không thể cưỡng cầu. Anh tôn trọng lựa chọn của em.”
“Vưu Tha.” Tôi nói, “Anh đừng như vậy nữa, được không?”
“Được.” Anh ấy dịu dàng nói, “Về sau anh không như vậy nữa.”
Tôi không còn sức lực để đứng nữa, một tay cầm điện thoại nói chuyện, một tay cầm cái hộp điện thoại mới, ngồi xổm xuống sân ga.
Bên tai truyền đến giọng nói của Vưu Tha: “Lý Nhị, em có biết lúc nào em đáng yêu nhất không? Chính là lúc em cười. Cho nên hãy nhớ kỹ, dù thế nào đi nữa, nhất định phải vui vẻ, nhất định phải hạnh phúc. Anh đi đây, tạm biệt em.” Vưu Tha nói xong, điện thoại liền bị ngắt, nước mắt của tôi không thể kềm chế được, từ từ rơi xuống.
Tối hôm đó, tôi một mình chạy đến ngoại ô, không biết vì sao, bỗng nhiên tôi nhớ đến cái nóc nhà mà Trương Dạng đã từng dẫn tôi đến, nhớ đến ánh sáng pháo hoa rực rỡ được phóng lên. Tôi đến siêu thị nhỏ gần đó mua một cái bật lửa và một bao thuốc lá, bỏ vào trong túi áo. Tôi dựa vào trí nhớ đi thật lâu, nhưng vẫn không tìm được chỗ cần đến. Tôi đứng trên bờ ruộng ở ngoại ô châm một điếu thuốc, đây là lần đầu tiên hút thuốc, đó là một bao 555 mà tôi đã từng thấy Ba Lạp hút. Mùi của thuốc lá cay nồng, không giống như tôi tưởng tượng, ở đầu lưỡi còn có chút đắng, tôi nghĩ đến dáng vẻ của Ba Lạp phun ra mấy vòng tròn khói, nên cũng muốn phun ra vài cái giống như vậy, dĩ nhiên là phí công vô ích, rốt cuộc tôi không thể làm được, mà thay vào đó, bắt đầu kịch liệt ho khan, cứ như vậy, tôi vừa ho khan, vừa hút thuốc, vừa đứng trên bờ ruộng ở vùng ngoại ô suy nghĩ không mục đích, tìm kiếm trong trí nhớ cái nóc nhà cùng với ánh sáng pháo hoa nở rộ trong đêm tối tịch mịch. Tôi giống như một đứa trẻ bốc đồng, về điểm này mà nói, tôi và Ba Lạp quả thật không khác nhau.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui