[4.6] (1)
“Chưa đến bước đường cùng, tuyệt đối không bỏ cuộc!”
Tôi ở thư viện xem truyện của Quỳnh Dao, chuyện tình yêu của nữ chính thật sự quá mùi mẫn, những chuyện thế này không khiến tôi xúc động dễ dàng, nhưng tôi lại bị chính lời nói mùi mẫn ấy đánh trúng.
Tôi có chút lảo đảo đứng dậy, dưới ánh mắt thân thiết của Lâm, tôi đi ra khỏi thư viện.
Thời tiết tháng 11, đã có chút lạnh.
Tôi rụt cổ lại, đi đến con đường nhỏ tối tăm tĩnh mịch trong trường, lấy ra điện thoại, viết ra một đoạn tin nhắn gửi ột người rất “Quỳnh Dao” kia: Bạn yêu quý, hãy nói ình biết, rốt cuộc mình nên làm gì?
Tôi gửi tin nhắn đi.
Ba Lạp, Ba Lạp.
Tôi nhắm hai mắt lại.
Ba Lạp, bạn yêu quý, nếu thời khắc này, cậu đang ở trên trời nhìn mình, thì hãy ình một lời chỉ dẫn đi. Làm mình hiểu được, mình phải tiếp tục kiên trì. Hãy làm ình có thêm dũng khí để tin tưởng, cố gắng đến cuối cùng, nhất định sẽ đến được hạnh phúc mong muốn của chúng ta.
Trong mơ đêm đó, tôi được trở về tuổi mười bảy một cách thần kỳ, tôi mơ thấy mùa đông tuyết rơi năm ấy, một nam sinh cao gầy yếu ớt, mặc cái áo bành tô màu xám, hung tợn dí sát tôi vào tường, chỉ tay vào mặt tôi mà nói: “Tôi sẽ không thích em.”
Tôi nhìn gương mặt ngạo mạn của anh, do dự vươn bàn tay, muốn sờ được nó.
Gương mặt này so với nữ nhân càng trắng trẻo sạch sẽ, ánh mắt càng sáng ngời, gương mặt ấy, ở trong mộng mơ hồ mà mãnh liệt như muốn bóp nghẹt tôi, Nhưng khi tôi vươn tay ra, anh lại xoay người bỏ chạy.
Anh lao ra khỏi tấm bạc che màu lam kia, vọt vào con đường tuyết trắng xóa, không quay đầu lại nữa. Tôi muốn gọi tên anh, nhưng đột nhiên lại quên mất, anh là ai?
Tôi phải làm sao để có thể gọi anh trở về?
Tôi bừng tỉnh ngồi trên mặt đất, cố gắng nhớ tới tên của anh, đầu đau như nứt toác ra.
Ba Lạp, bạn yêu quý, mình biết cậu sẽ không bao giờ trả lời mình. Cậu đã đi rồi, nhưng vẫn lưu lại ình một chút do dự, tay trái tay phải, không biết rốt cuộc là nắm lấy hay buông ra. Cậu biết không, mình vẫn luôn nghĩ đến câu nói cuối cùng mà cậu muốn nói với mình, rất nhiều rất nhiều ngày trôi qua, mình luôn cố ý nghĩ rằng đó là bí quyết của con đường hạnh phúc, nhưng cho đến ngày hôm nay mình không thể không thừa nhận, hạnh phúc của chúng ta sao lại xa xôi đến vậy, sao lại khó khăn giành lấy đến vậy.
Tôi cứ như vậy, bị mộng cảnh tuyệt vọng tra tấn một đêm, đến khi tỉnh lại, bầu trời đã có nắng vàng rực rỡ. Các bạn cùng phòng đều đã đi ra ngoài, tôi chợt nhớ hôm nay là cuối tuần. Trên di động có cuộc gọi nhỡ của Lâm. Tôi vội vàng rửa mặt, đi đến thư viện, Lâm dường như đã ở đó chờ tôi, chị mua một cái bánh rán nóng, nhét vào tay tôi.
“Em không nhận điện thoại của chị, làm chị có chút lo lắng.” Lâm nhìn tôi, trách cứ nói, “Lý Nhị, em là một cô bé luôn khiến người ta lo lắng.”
Tôi cắn một miếng bánh rán thật to, hi hi cười.
Lâm nói: “Đôi khi, chị muốn nhét cái đầu của em vào máy tính, để xem bên trong đó rốt cuộc có cái gì.”
Tôi tiếp tục hi hi cười, cười xong liền nói: “Em muốn kiếm tiền, càng nhiều càng tốt.”
Lâm giật mình nhìn tôi: “Mới khai giảng mà đã khủng hoảng kinh tế rồi sao?”
Tôi có chút do dự nói: “Chị có thể đừng hỏi được không?”
Chị nhìn tôi nở nụ cười khoan dung và sâu sắc, liền rút trong túi ra một cái ví dày cộm rất đẹp, kéo cái khóa kéo ra, bên trong có hơn ba mươi cái danh thiếp được xếp vừa vặn trong những miếng nhựa trong suốt.
“Từ thứ hai đến thứ bảy, trừ thời gian lên lớp, chị có thể liên hệ giúp em một số nơi, nếu buổi tối em đồng ý ra khỏi trường, trước lúc 12 giờ ký túc xá tắt đèn, có thể tìm cho em một vài việc làm thêm.”
Tôi vươn hai bàn tay bóng nhẫy vì dầu chiên của bánh rán, nhẹ nhàng ôm Lâm, chị hét lên chói tai, sau đó nhảy tránh sang một bên.
Thời gian sau, tất cả mọi chuyện thật sự được Lâm sắp xếp ổn thỏa. Mỗi ngày tôi đều mang giày thể thao, để có thể chạy đi chạy lại từ khu bán hàng gần nhất đến trường, mà không cần phải đón xe. Tôi vấn tóc cao, bó nó lại thành một cái búi nhỏ, giống kiểu tóc của Ba Lạp trước đây, làm cho gương mặt gầy gò của tôi lộ rõ, trông rất xấu, nhưng tôi không để ý.
Có một buổi tối, một bạn nữ cùng phòng đến từ Tô Châu mở màn một cái đề tài, cô ấy hỏi mọi người kiểu tóc xấu xí nhất thế giới là gì, sau khi cô ấy nói xong, các bạn nữ khác đều thì thầm to nhỏ cười rộ lên, tôi nằm trên giường cũng thật lễ phép cười với bọn họ, sau đó vỗ vỗ lên đầu mình, nói một câu: “Các cô gái xinh dẹp, nhìn ở đây này!”
Nói xong, trong tiếng cười sảng khoái của các bạn nữ cùng phòng, tôi yên bình mệt mỏi khép mí mắt lại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ sâu đối với tôi mà nói là điều vô cùng quý giá, sáng sớm hôm sau khi thức dậy, tinh thần của tôi vô cùng sảng khoái, có thể đến lớp nghe giảng cả ngày, đến lúc tan học, tôi mua một ít bánh ngọt, mang đến thư viện đưa cho Lâm cùng ăn. Lâm bê một chồng sách to mang đến ột nam sinh, sau đó đứng ở bàn mượn sách nhìn tôi mỉm cười, không khí ấm áp trong thư viện nhắc nhở tôi mùa đông đã sắp đến, tóc của tôi dường như dài rất nhanh, lõa xõa mềm mại dính vào cổ, khiến tôi cảm thấy ấm áp. Tôi không muốn đến tiệm cắt tóc, nên khi tóc quá dài, tôi quyết định tự mình cắt. Tôi dùng một cây kéo, và một tấm gương nhỏ. Có khi kéo không được bén, mái tóc cắt ra có vẻ không được tự nhiên, nhưng tôi không để ý lắm, dù sao kiểu tóc của tôi từ trước đến nay đều không đẹp, nếu so sánh với các bạn nữ cùng phòng trang điểm xinh đẹp, thì tôi cả ngày chỉ mang dáng vẻ ảm đạm, không sức sống.
Có đôi khi, không hiểu sao tôi nhớ đến anh, nhớ tới bóng dáng của anh thần kỳ xuất hiện trước mặt tôi, cùng với giọng nói dễ nghe rằng: “Lý Nhị, tóc của em dài quá rồi.”
Anh sẽ không xuất hiện nữa, tôi sẽ lần này đến lần khác đau buồn tưởng nhớ.
[4.6] (2)
Lâm là người bạn duy nhất của tôi. Những lúc nghỉ ngơi, chúng tôi thường ngồi lỳ ở thư viện giết thời gian. Mùa này chị có thể mặc áo len cao cổ để giữ ấm. Anh nam sinh béo ú thích chị thường xuyên đến thư viện, mang đến cho chị Hamburger và sữa nóng, cũng không nói gì, đặt lên bàn rồi rời đi. Lâm thường sẽ không đụng vào chúng, cho đến khi chúng trở nên nguội lạnh. Cũng có khi chị lấy sữa nóng bắt tôi uống, còn nói: “Lý Nhị, em gầy lắm, chị lo em sẽ bị gió cuốn đi mất, em phải ăn nhiều một chút, sắc mặt mới có thể hồng hào khỏe mạnh.”
Tôi nghe chị nói xong những lời này, liền dùng hai bàn tay chà xát lên mặt, chà đến khi hai má ửng đỏ, mới nhìn chị ngây ngô cười.
Ở cùng với Lâm thật sự rất thoải mái, chị không bao giờ hỏi tôi điều gì, đương nhiên tôi cũng không muốn nói chuyện của anh cho chị nghe. Nếu đem so sánh, thì tài xã giao của Lâm hơn tôi rất nhiều, có khi chị kéo tôi đến nhà người ta phục vụ công việc nhà, hoặc đến cửa hàng điện thoại bán hàng đẩy mạnh tiêu thụ, hay đến trung tâm mua sắm giúp công ty nào đó phát truyền đơn, chị có thể biến hóa ra rất nhiều cơ hội kiếm tiền, tôi đi theo chị, thoải mái, tự tại, không cần phải suy nghĩ nhiều, cũng không phải sống một cuộc sống tù túng bế tắc.
Lâm ăn món bánh xốp tôi đưa cho chị, liếm tay, cao hứng nói với tôi: “Tối nay đi xem phim đi, chị biết có bộ phim hay lắm, có Tom Cruise diễn. Chị mời.”
Tôi nói: “Em thích Lưu Đức Hoa.”
“Chán chết.” Chị mắng tôi.
Tôi cười ha ha, tôi cố ý nói như vậy, kỳ thật tôi thích Lương Gia Huy, ngoại trừ “Người tình”, tôi còn xem anh ta diễn một bộ phim khác, trong phim anh ta là một nam nhân cực kỳ chung tình, bộ dáng nghèo khổ khiến cho người xem rơi lệ, đau lòng tột cùng, tôi còn nhớ tên bộ phim là “Trường Hận Ca”, dựa theo tiểu thuyết cùng tên của Vương An Ức (4.3). Thật là một cái tên quá xuất sắc, hận thù kéo dài, nỗi đau âm ỉ. Có lẽ đó mới thật là tình yêu chân chính.
(4.3) Vương An Ức sinh năm 1954, người tỉnh Phúc Kiến. Các tác phẩm của bà gồm có tiểu thuyết Tốt nghiệp khóa 69, Dòng cũ Hoàng Hà, Ba mươi sáu chương nước chảy, Mi-ni, Trường hận ca, Phú Bình và các tập truyện ngắn, truyện vừa. Trường hận ca từ năm 1996 đến 2000 đã được in và phát hành 8 lần với số lượng mỗi lần từ 50.000 đến 100.000 bản, và được dịch thành nhiều thứ tiếng. Truyện kể về cuộc đời của Vương Kỳ Dao, trong dòng đời xô đẩy, nhiều lần sa ngã, nhưng cô vẫn luôn hướng đến tình yêu chân chính và cuộc sống bình an.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Lâm xòe năm ngón tay đưa qua đưa lại trước mặt tôi.
“Em phải đi dạy kèm đây,” Tôi nói, “Hôm nay là ngày đầu tiên, em muốn nghiêm túc một chút.”
Đúng lúc này, điện thoại của tôi đột nhiên vang lên. Trong thư viện yên ắng, tôi nhìn thấy trên màn hình di động hai chữ Hứa Dặc đang không ngừng lóe sáng, tôi bối rối tắt nó đi.
Di động lại vang lên, tôi lại tắt nó đi.
Sau đó, tôi ra khỏi thư viện.
Điện thoại vẫn không ngừng vang lên. Lâm đi theo sau tôi, lấy áo ấm khoác lên người tôi, nói: “Em quên áo này.”
“Cảm ơn chị.” Tôi nói.
Chị nhìn điện thoại của tôi. Nó vẫn đang vang lên.
“Em đi đây.” Tôi vội vàng nói xong, liền xoay người chạy ra khỏi tầm mắt của Lâm.
Tối hôm đó, có trận mưa thật lớn. Tôi từ nhà của học trò đi ra, kiên quyết trở về trường, mưa tầm tã, tôi lại không mang ô. Nếu về trễ, ký túc xá sẽ đóng cửa, tôi đứng ở cổng vào khu tàu điện ngầm suy nghĩ một lúc, sau đó lấy áo khoác trùm lên đầu, khẽ cắn môi, chạy vào cơn mưa như trút nước. Lúc đến cửa ký túc xá, một người xông đến, dùng ô che trên đầu tôi, là Lâm.
Lâm ở trong mưa lớn tiếng nói: “Sao điện thoại không liên lạc được?”
Tôi nói: “Điện thoại hết pin rồi.”
Chị vừa lôi kéo tôi chạy nhanh vào trường, vừa mắng, “Sao không đón xe về, mưa to như thế!”
“Em không có tiền!” Tôi hướng về phía chị lớn tiếng nói.
“Đủ rồi!” Lâm đặt cái ô ở dưới chân của tôi, “Lý Nhị, chị ghét em hành hạ bản thân như vậy, chị nói cho em biết, một đứa con gái, nếu chính mình không yêu chính mình, thì chẳng có ai yêu thương đâu!”
Lâm nói xong liền chạy mất.
Tôi đứng dưới cơn mưa, thật lâu sau, mới nhặt cái ô lên, bước chân nặng nề, đi về ký túc xá.
Đêm đó, trong đầu tôi vẫn còn vang vọng lời của Lâm: “Chị nói cho em biết, một đứa con gái, nếu chính mình không yêu chính mình, thì chẳng có ai yêu thương đâu!” Tôi muốn cố gắng đấu tranh vùng vẫy, giống như những từ ngữ ấy vùng vẫy thoát ra, nhưng tôi không làm được, toàn thân tôi tựa như bị thứ gì đó trói chặt khó chịu, càng giống như đang chìm thật sâu dưới đáy biển, đau đớn không thể hô hấp.
Khi tỉnh lại, tôi phát hiện ra mình đang nằm ở bệnh viện.
Lâm đang ngồi trông chừng tôi ở bên cạnh giường, chị ôn hòa nói: “Em gái, chị mới mua một cái bánh hạt dẻ còn nóng, còn có chút cháo, em có muốn ăn không?”
“Em đang ở đâu vậy?”
“Bệnh viện.” Lâm nói, “Em sốt cao hơn 40 độ, ăn nói mê sảng. Mấy đứa trong phòng em sợ hãi, biết chị là bạn thân duy nhất của em, nên gọi điện thoại cho chị.”
“Cảm ơn chị.” Tôi nói.
“Đừng nói vậy.” Lâm vuốt ve trán của tôi, “Lý Nhị, chị xin lỗi, về sau sẽ không bỏ lại em một mình nữa.”
Tôi quay đầu đi chỗ khác, nước mắt rơi xuống.
“Ai là Ba Lạp?” Chị giúp tôi lau nước mắt, hỏi.
Tôi kinh ngạc nhìn chị.
Chị nói: “Tối hôm qua em cứ kêu Ba Lạp suốt.”
Tôi không biết nên trả lời chị như thế nào. Tôi sống trong thế giới của Ba Lạp có lẽ đã lâu lắm rồi, một cô gái cùng độ tuổi trưởng thành đã gắn bó với tôi, tuy rằng cô ấy không bao giờ trở lại, nhưng cho đến nay tôi không nghĩ sẽ đi ra khỏi thế giới của cô ấy, tôi nhìn Lâm, giống như nhìn Ba Lạp trong ảo giác, tôi tin rằng Ba Lạp và Lâm giống nhau, tuy đứng ở hai góc độ khác nhau, nhưng bọn họ có cùng một thứ tình cảm , đó là quan tâm chăm sóc tôi, làm cho đau đớn của tôi có thể xoa dịu.
Chỉ với điều này, tôi cảm thấy mình cực kỳ may mắn.
“Ai là Hứa Dặc?” Lâm bỗng nhiên hỏi.
Tôi hoảng sợ, chẳng lẽ tôi còn gọi cả tên của Hứa Dặc, tôi đây có thể hay không…trời ạ, tôi thật là…
[4.6] (3)
Nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của tôi, Lâm mỉm cười, chị nói: “Một đứa tên Hứa Dặc, cứ gọi điện thoại cho em suốt. Vì thế chị liền nhận, chị nói cho cậu ta biết em đang ốm, cậu ta nói sẽ lập tức đến.”
Phản ứng đầu tiên của tôi là muốn nhảy từ trên giường xuống bỏ chạy, nhưng tôi không có sức lực, một chút cũng không có. Lâm đè tôi lại một cách vô ích, nói: “Lý Nhị, em bình tĩnh đi.”
“Lâm.” Tôi nói, “Em không muốn gặp anh ấy.”
“Em khẳng định?”
Tôi gật đầu.
“Vậy thì tốt, em ngủ đi, cần phải nghỉ ngơi nhiều vào. Chị sẽ đi đối phó với cậu ta.” Lâm vỗ vỗ lên người tôi.
Tôi nhìn ống truyền dịch đang chảy từng giọt chất lỏng vào người, cảm thấy cực kỳ buồn ngủ, sau đó, thật sự đã ngủ. Khi tôi tỉnh lại đã là nửa đêm, Lâm đang tựa vào giường của tôi nghỉ ngơi. Sau đó, tôi ngửi được mùi thơm của hoa bách hợp, Lâm bị tôi làm tỉnh giấc, chị ngẩng đầu hỏi: “Em có muốn ăn gì không, ăn cơm nhé? Hay muốn đi toilet?”
Tôi quay đầu nhìn hoa bách hợp, ở trong đêm tối, chúng có sức quyến rũ kinh người.
“Cậu ta đã tới.” Lâm nói, “Hoa là của cậu ta, còn có, cậu ta bảo chị đưa cái này cho em.”
Lâm đưa cho tôi một cái phong bì, thật dày.
Tôi mở ra, bên trong tất cả đều là tiền.
“Chị đã đếm rồi, 3000 đồng, cậu ta nói trả lại cho em, chị liền nhận thay em.”
“Vậy anh ấy đâu?”
“Cậu ta có việc gấp, đi rồi. Em gọi điện thoại cho cậu ta đi.”
“Vâng.” Tôi nói.
Lâm cười hi hi: “Mà thật ra thì, cậu ta rất đẹp trai, khó trách cả ngày em cứ như kẻ mất hồn.”
Tôi rút từ trong phong bì một mảnh giấy trắng, bên trên viết hai chữ: Cảm ơn.
Tôi vì hai từ xa lạ khách khí kia, bất chấp tất cả mà đau lòng. Tôi thật sự rất sợ, cho dù cố gắng tiêu phí cả sinh lực, anh vẫn là thứ ấm áp kiếp này tôi không thể đến gần.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »