[4.9]
Trở lại Thượng Hải, tôi đến một tiệm tạp hóa nhỏ gần nhà ga, mua một cái sim điện thoại mới.
Kỳ thật tôi chẳng cần phải sợ cái gì, nhưng quả thật, dường như tôi cũng đang sợ cái gì đó. Cho nên, thay đổi cũng tốt.
Thế giới này làm gì có tình yêu chân chính, vẫn là câu nói kia, cuộc đời an ổn, vậy là quá tốt rồi.
Lúc tôi đẩy cửa đi vào phòng ký túc xá, liền phát hiện mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt rất kỳ lạ, tôi sờ lên mặt mình, hỏi: “Mình bị gì à?”
“Cậu…Không phải ở Lệ Giang đã xảy ra chuyện sao?”
“Mình… gặp chuyện gì?”
Mấy cô bạn cùng phòng nhìn tôi, rồi lại nhìn nhau, bảo tôi nên đi hỏi Lâm.
Tôi chạy vội đến thư viện, Lâm đang đứng tại bàn mượn sách đang giúp người khác nhận sách, nhìn thấy tôi, chị từ cái bàn mượn sách lao tới, ôm lấy tôi, sau đó nhìn tôi từ trên xuống dưới, nói: “Em không sao chứ, không có việc gì sao, Lý Nhị? Em dọa chị sợ chết khiếp.”
“Có chuyện gì?” Tôi hỏi.
“Hứa Dặc nói em ở Lệ Giang xảy ra tai nạn xe cộ, bệnh tình nguy kịch. Chẳng lẽ không phải là sự thật?”
Đầu của tôi “Ầm ầm” như có tiếng sấm nổ ở bên trong. Thật lâu sau tôi mới hỏi được một câu: “Anh ấy mượn của chị bao nhiêu tiền?”
“Bảy ngàn đồng.” Lâm nói, “Toàn bộ số tiền chị để dành được.”
Tôi ôm Lâm, toàn thân phát run.
Tôi quyết định đi tìm Hứa Dặc. Tôi muốn cùng anh nói cho rõ ràng. Tôi lại phải ngồi thật lâu trên tàu điện ngầm, đi bộ thêm một khoảng thời gian dài nữa để đến trường của bọn họ. Suốt đường đi, tôi đều suy nghĩ, chờ khi tôi gặp anh, tôi sẽ nói với anh thế nào, đối mặt với người yêu thương bấy lâu nay, những lời trách cứ làm sao mới có thể nói ra được, nhưng kỳ thật tôi không thể nghĩ rõ ràng chút nào. Lúc tôi đến cổng trường thì nhìn thấy Hứa Dặc, anh đã đứng ở đó chờ tôi, gió nhẹ thoảng qua đầu của anh, làm ái tóc trên trán bồng bềnh, bộ dáng của anh làm cho lòng tôi rối loạn.
Anh nhìn thấy tôi, cũng không chủ động đến gần. Tôi như kẻ mộng du đi đến bên cạnh anh, anh vươn tay ôm lấy tôi. Tôi đẩy anh ra, anh lại tiếp tục ôm, tôi cao giọng bảo anh cút đi, anh vẫn ôm tôi, nước mắt chảy xuống, anh nói: “Lý Nhị, em đừng như vậy nữa, anh biết anh có lỗi với em, anh thật sự rất khổ sở.”
“Anh rốt cuộc là sao vậy?” Tôi hỏi anh, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Ba anh ra tù. Ông ấy nói bị người ta vu oan. Ông ấy cả ngày cứ bám lấy anh, thật sự rất phiền, em có biết không, Lý Nhị, anh nhớ em, đừng rời xa anh nữa. Mỗi ngày anh đều nhớ đến em.”
Lòng của tôi bỗng chốc mềm nhũn ra, giống như một bó kẹo bông đường để thật lâu ngoài không khí, đang bị teo tóp, co rút, rồi tan chảy.
“Sau khi ông ấy ra tù không chịu đi làm, anh mệt mỏi lắm rồi, thật sự rất mệt mỏi.” Hứa Dặc ôm lấy tôi không buông, “Lý Nhị, anh biết em là người đối xử tốt nhất với anh, bây giờ anh đã hiểu rồi.”
Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Đừng như vậy, đây là cổng trường, chúng ta tìm một chỗ từ từ nói, có được không?”
“Được.” Ánh mắt của anh lấp lánh ánh sáng.
Tôi và anh đi đến công viên gần trường đại học, đây là nơi chúng tôi đã cùng nhau vui vẻ cười đùa khi đọc sách, chính là cảm giác tình yêu vững bền đã không còn nữa, tôi cũng biết, nó sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở lại.
“Vì sao anh lừa gạt Lâm?” Tôi đi thẳng vào vấn đề.
“Còn không phải bởi vì ba anh.” Anh nói, “Ông ấy đến Thượng Hải tìm anh, liền muốn ở lại Thượng Hải làm việc, nhưng bạn bè của ông ấy không ai quan tâm đến ông ấy, nên ông ấy chẳng thu hoạch được gì, sau đó, còn bị xe đụng, bị gẫy xương chân, đang nằm ở bệnh viện, cần phải nộp tiền viện phí, anh không có tiền, không còn cách nào khác…”
“Đủ rồi!” Tôi căn bản không tin lời của anh, nên lập tức lên tiếng ngắt lời, “Chuyện của anh có thể diễn thành phim truyền hình đấy. Hứa Dặc, anh có biết, điều em ghét nhất là gì không, chính là nói dối, là nói dối!”
Sắc mặt của anh tái nhợt: “Chẳng lẽ ở trong lòng em, anh chính là người như vậy sao?”
Tôi khẽ cắn môi nói: “Đúng vậy.”
Bỗng nhiên anh nở nụ cười, nói: “Như vậy cũng tốt, em sẽ không phải chịu đau khổ.”
Tôi tiếp tục khẽ cắn môi, nói: “Đúng vậy, em sẽ không bao giờ như thế.”
Nói xong, tôi cũng không quay đầu lại, liền rời khỏi công viên.
…………………………………..
PHỐ CỔ LỆ GIANG, VÂN NAM
NGỌC LONG TUYẾT SƠN
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »