Tai Trái


Chương 5: Hứa Soái
Part 1
Người yêu hỡi
Khi anh dần dần có thói quen không có em
Anh đã từng ngu ngốc nghĩ rằng
Có thể anh đã quên em
[5.1]
Trong hai mươi năm sinh thời không được coi là dài lắm của tôi, tôi đã từng yêu hai người con gái.
Tôi dùng chữ “từng” thật sự rất rõ ràng, bởi vì tất cả đều đã trở thành quá khứ. Có đôi khi tôi gắng hết sức, lục tung bộ não, cũng không nhớ nổi hình dáng của bọn họ, nhưng cũng có đôi khi, cho dù tôi đang đứng, ngồi hoặc nằm, bọn họ bỗng nhiên giống như thần tiên xuất hiện ở trong đầu tôi, muốn xua đi cũng không được.
Người con gái đầu tiên tôi yêu, cô ấy đã chết, đây là một câu chuyện tiếc nuối. Cô ấy là là nữ sinh trường Trung Học Kỹ Thuật, xinh đẹp không gì sánh bằng, cô ấy có tính cách kỳ quái, khả năng giả dối cũng kỳ quái, vào một buổi chiều mùa đông tuyết rơi nhiều, cô ấy đã chết vì một tai nạn giao thông cũng kỳ quái không kém. Cô ấy chủ động theo đuổi tôi, sau đó tôi đã thật sự yêu cô ấy. Nhưng tôi muốn nói cho bạn biết một việc, nhất định bạn sẽ không tin, chính là, cô ấy căn bản không có yêu tôi. Đúng vậy, việc này nghe có vẻ hoang đường, nhưng sự thật là như thế. Đó là một cô gái có nụ cười kiều diễm ngọt ngào giống như đóa hoa miền nhiệt đới, khiến bạn không thể cưỡng lại được, đối với tôi mà nói, cô ấy giống như một đám mây mang đến tai họa, cho dù mưa gió có qua đi, nắng chiếu rực rỡ, cô ấy hóa thành bụi đất, thì sinh mạng của tôi cũng đã bị cô ấy lấy đi sau cái tai nạn chết tiệt đó rồi, không thể nào thay đổi.
Cô ấy tên là Ba Lạp. Khi tôi nói cái tên này ra, đầu lưỡi liền trở nên mẫn cảm đau đớn. Tôi rốt cuộc không thể quên được hoàn cảnh bên bờ sông hôm đó, cô ấy bảo tôi thổi đi hạt cát bay vào mắt cô ấy, ánh mắt trong sáng như vậy, căn bản là không có hạt cát nào bay vào, còn có gương mặt xinh như hoa hồng nở rộ của cô ấy khiến cho tôi không kịp đề phòng cho nụ hôn đầu tiên của đời mình. Chuyện hôn môi mà để con gái chủ động, đối với một nam nhân mà nói, thật sự có chút mất mặt. Nhưng khi tình yêu bắt đầu, cho dù là trước hay sau, là thật hay giả, đều giống như trời long đất lở vậy.
Kỳ thật, lúc Ba Lạp chết đi, tôi cũng không hề tin tưởng vào tình yêu. Tôi đã từng viết lên quyển tập toán học của mình tám chữ to: Thế giới phồn hoa, tình yêu chết tiệt. Thế nhưng, chỉ hơn một năm sau, tôi lại không sợ sống chết, bắt đầu yêu thêm lần nữa. Tôi đã hình dung ra cô gái thứ hai của đời mình là gì nhỉ, tiểu bách hợp? Phải rồi, là tiểu bách hợp. Đây là từ ngữ tôi tự hình dung ra ở trong đầu mình, trên thực tế trong lúc quen nhau, tôi chưa lần nào gọi cô ấy như vậy. Cô ấy đối với tôi thật sự rất tốt, một lòng một dạ vì tôi. Nhưng không may khi đó, tôi đã bắt đầu không còn nghiêm túc với chuyện tình cảm. Lúc đầu tôi đối tốt với cô ấy chỉ là muốn lợi dụng cô ấy. Nhưng sau đó cô ấy quả thật đã khiến tôi cảm động, khiến tôi phải thề đối tốt với cô ấy cả đời. Nhưng, nếu so với “Chia tay”, thì “Cả đời” là chuyện không dễ dàng một chút nào, cho nên tôi rất nhanh mất đi cô ấy, và cũng thành công làm cho cô ấy hận mình thấu xương.
Tôi không biết có phải dùng ba chữ “Hận thấu xương” là đang đề cao chính mình hay không, có lẽ cô ấy đã sớm quên tôi, bởi vì sau khi chúng tôi chia tay, tôi không nhận được bất cứ tin nhắn nào của cô ấy, điện thoại càng không có, điều này khiến cho tôi có một chút cảm giác thất bại, ít ra, tôi hy vọng có thể chính mắt nhìn thấy cô ấy đứng tại cửa sổ dưới cơn mưa nhỏ mà lưu lại cho tôi vài giọt nước mắt. Loại ý nghĩ trẻ con này khiến cho tôi xem thường chính mình, càng không có cách nào làm cho nỗi nhớ về tình cảm đã mất này bớt mãnh liệt và dai dẳng hơn.
Đều là lỗi của tôi, tôi biết.
Bạn thấy đấy, tôi là một kẻ nhiều lần gây ra lỗi lầm, cũng thường xuyên không ăn năn hối cải. Thật xứng đáng không được hạnh phúc.
Thường sẽ có con gái đến phòng của tôi chào hỏi, có người ngồi một chỗ thì không nói, có người còn kiếm cớ bảo tôi giúp cô ta sửa chữa máy tính, mặc dù nó không bị hư gì cả, hoặc cũng sẽ có người giúp tôi dọn dẹp căn phòng. Kỳ thật tôi cũng không rõ, rốt cuộc tôi có chỗ nào tốt mà khiến cho con gái thích đến vậy, tôi ôm một loại tư tưởng đắc ý, hưởng thụ tất cả sùng bái và hâm mộ của bọn họ. Cho đến một ngày, có một cô gái đến nằm trên giường của tôi, cô ấy nói đang mệt mỏi, muốn mượn giường của tôi nghỉ ngơi chốc lát. Cô ấy nhắm mắt lại nằm ở đó, mặt trời sau giờ ngọ chiếu vào lỗ tai của cô ấy, trong suốt mà sáng ngời, làn da vô cùng mịn màng, lông mi có chút rung động. Tôi ngồi trên cái sô pha bên cạnh giường, nhìn cô ấy, không nhúc nhích.
Bỗng nhiên tôi nhớ tới một người.
Tôi đã nghĩ rằng chính mình đã muốn quên người đó.
Lòng tôi giống như bị một con dao bén nhọn đâm xẹt qua, đau đớn khó chịu.
Tôi đứng dậy, cô ấy mở mắt ra, có chút sợ hãi nhìn tôi. Tôi vỗ vỗ vào mặt của cô ấy, nói: “Em yêu, anh có việc bận phải ra ngoài.”
Nước mắt của cô ấy bỗng nhiên chảy xuống.
Tôi không để ý đến cô ấy, sau đó đóng sập cửa lại mà đi ra ngoài.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui