[5.3]
Nghỉ hè được một tuần, ngay đúng lúc tôi đang mơ mơ màng màng nhất, thì có người đến gõ cửa.
Là một người con gái xa lạ, mặc một cái áo khoác màu trắng, một loại trắng đến chói mắt, tóc ngắn, nhìn qua có vẻ ngốc nghếch.
“Nhã Hy tỷ mời anh đi, cô ấy không gọi điện thoại được cho anh, nên bảo tôi đến đây một chuyến.”
“Ai?” Tôi nói, “Không quen.”
“Anh đừng có đùa.” Cô ấy nói, “Chẳng lẽ anh không nhớ đã gặp tôi rồi sao?”
Tôi thật sự muốn trừng trị cô ấy! Nhưng tôi vẫn cười tủm tỉm nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô ấy. Giống như, có chút gì đó, ấn tượng.
Cô ấy trông thấy ánh mắt dường như đã nhận ra người quen của tôi, liền phấn khởi: “Ha ha, thế nào, nghĩ ra chưa, tôi là trợ lý của Nhã Hy tỷ, tên Tiểu Phàm, lần trước cô ấy đến Thượng Hải ca hát, chúng ta còn cùng nhau ăn cơm!”
Gì chứ? Tưởng Giảo.
Cô ta như thế nào lại tới nữa!
“Cô ấy đang ở khách sạn đợi anh.” Tiểu Phàm nói, “Tôi đi gọi xe, ở bên kia đường chờ anh, chúng ta đi nhanh đi.”
“Không đi, tôi muốn ngủ.” Tôi nói rõ ràng.
Đúng lúc này, tôi nhìn lướt qua vai của Tiểu Phàm thì thấy ở bên kia đường có mấy đứa nam sinh đang chạy về phía tôi, tên đi đầu tôi nhận ra hắn, hắn đã từng nhờ tôi mua một cái máy tính cho hắn, lúc ấy tôi đang cần tiền tiêu xài, mà bộ dáng ngốc nghếch của hắn tôi đoán chắc sẽ không nhìn qua cái máy, vì thế tôi liền lừa hắn làm một phi vụ chênh lệch giá. Nhưng cái máy kia quả thật quá tệ, tôi lao tâm lao lực mới có thể sửa chữa nó tạm dùng được, kết quả là tên đó đem về nhà dùng một thời gian khiến cho toàn bộ phần cứng hy sinh, đừng nói là chơi trò chơi, ngay cả chữ cũng đánh không được, ngày nào hắn cũng chạy đến đây đòi tiền, phiến chết đi được !
“Đi thôi.” Tôi nói, “Chúng ta đi bằng cửa sau.”
Xe chạy thẳng đến khách sạn một cách bình yên.
“Đi theo tôi.” Tiểu Phàm nói, “Nhã Hy tỷ thích ở đây, mỗi lần đến đây đều muốn ở lại, anh còn nhớ không?”
Tôi đương nhiên là nhớ rõ, lễ noel vừa rồi, tôi bị cô bạn Tưởng Nhã Hy chuốc say, rồi sau đó đến đây. À không, thật ra cái gì tôi cũng đều không nhớ, mấy chuyện râu ria gì gì đó, có nhớ hay không cũng chẳng sao.
Chúng tôi đi lên lầu, Tiểu Phàm giúp tôi bấm chuông cửa.
Bên trong truyền ra tiếng của Tưởng Giảo: “Vào đi, cửa đang mở.”
Tôi đẩy cửa ra, Tiểu Phàm còn chưa theo tôi đi vào, thì cửa ở phía sau đã nặng nề khép lại, tôi đi vào trong, nhìn đến cô ta đang đứng ở bên cửa sổ, nhiệt độ bên trong rất thấp, tình cảnh này mờ ám giống y như tôi tưởng tượng, cô ta mặc một bộ đồ thể dục mỏng màu đỏ, tóc buộc cao giống đuôi ngựa, không có trang điểm, đang quay đầu nhìn tôi mỉm cười.
Tôi nói một câu vô nghĩa: “Em lại tới nữa?”
“Hứa Soái,” Cô ta nói, “Anh đổi số điện thoại rồi à?”
“Đúng vậy.” Tôi ngồi lên ghế, nói: “Không có cách nào khác, thiếu nợ người ta nhiều, đành phải đổi số điện thoại.”
Cô ta cười hì hì, lấy đồ uống từ trong tủ lạnh đưa cho tôi: “Mấy ngày nay, anh có nhớ em không?”
“Có khi lên mạng nhìn thấy tin tức của em,” Tôi “tránh nặng tìm nhẹ” đáp, “Em biết con người của anh mà, không xem tivi, cũng không đọc báo giấy.”
“Em hỏi anh có nhớ em không?” Tôi đúng là không may, trong một ngày gặp phải hai thể loại “bất khuất không dễ chọc nghẹo”
“Có.” Tôi nói.
Cô ta tới gần tôi một chút, mắt nhìn vào mắt tôi, nói hai chữ: “Nói dối.”
Tôi ha ha cười rộ lên. Tôi cảm thấy thật buồn cười, cô ta biết rõ là tôi nói dối, còn đi hỏi câu hỏi ngu xuẩn như vậy, không phải là tự mình gây khó cho chính mình à?
“Em biết anh đang nghĩ cái gì.” Tưởng Giảo nói, “Anh nhất định đang nghĩ, con nhỏ này thật ngu xuẩn, đúng không?”
“Quá lời rồi!” Tôi chụp lấy một lon đồ uống ở trên bàn.
Cô ta ha ha cười rộ lên: “Hứa Soái, em còn muốn hỏi anh một vấn đề.
“Hỏi đi!”
“Anh còn nhớ lúc học cấp hai không? Trong mắt của anh, lúc đó, có phải em so với bây giờ cũng ngu xuẩn như vậy?”
“À, cái này…” Tôi nghĩ một chút liền trả lời, “Cái này quả thật khó nói lắm.”
“Kỳ thật phải nói, anh chính là mối tình đầu của em, phải không?”
“Đúng.” Tôi đối với loại này trong lòng phản đối mãnh liệt, nhưng vẫn cố gắng tốt tính một chút, nhìn vào mắt cô ta nói, “Sau khi chúng ta chia tay, em lại đi yêu thằng khác.”
“Anh có biết vì sao không? Kỳ thật em vẫn muốn nói cho anh biết là vì sao, chỉ tiếc buổi tối lễ noel hôm đó, anh uống say như chết.”
“Hôm nay em tìm anh, chỉ vì nói cái này?”
“Đương nhiên không phải.” Tưởng Giảo nhìn tôi, nũng nịu nói, “Em nhớ anh. Chúng ta đã lâu như vậy không gặp, chẳng lẽ anh không muốn ôm em một chút sao?”
Tôi ngồi một chỗ không nhúc nhích.
Tưởng Giảo cười rộ lên: “Anh biết không, tật xấu lớn nhất của anh chính là nguyên tắc đến nhàm chán, lúc còn đi học, rõ ràng anh có ý với em, vậy mà ngay cả nắm tay cũng không dám.”
“Cho nên sau này em mới yêu một thằng lưu manh?”
“Không không không, đừng nhắc đến anh ta nữa,” Tưởng Giảo kiên quyết nói, “Em đã sớm không yêu anh ta nữa rồi. Ngày đó em cũng đã trở thành một kẻ xấu xa.” Cô ta nói xong, liền cười ha ha, vừa nói, vừa lấy trong bộ áo thể dục một bao thuốc lá, hút một điếu.
Tôi kéo kéo bộ áo thể dục của cô ta: “Sao em ăn mặc như vậy? Em phải mặc áo ngủ chứ?”
Cô ta gạt tay tôi ra, cười to ầm ĩ, dùng ngón tay đụng đến khuôn mặt của tôi một cách mờ ám, sau đó dùng giọng nói như ca hát ý đồ mê hoặc tôi, “Hứa Soái, anh biết không, anh chỉ là giả bộ lưu manh, cũng có thể gọi là lưu manh quý tộc.”
Tôi không nói tiếng nào, cũng giả bộ đón nhận lời khen thổi phồng của cô ta.
Tưởng Giảo nói, “Đêm mai có buổi diễn, áo thể dục giúp em có tinh thần được một chút.”
“Sao em lại cảm thấy không đủ tinh thần?”
Cô ta đến gần tôi, khiến cho tôi nhìn vào đôi mắt màu đen của cô ta: “Anh nhìn kỹ một chút, 48 giờ em chưa được ngủ rồi.”
“Vậy em đi ngủ đi.”
“Em muốn anh ngủ với em.” Cánh tay của cô ấy liền bò đến.
“Em vừa mới nói, anh không phải là lưu manh.” Tôi nói.
“Anh yên tâm, đây chính là giao dịch,” Tưởng Giảo nói, ‘Không cần phải trả giá bằng tình cảm. Anh là người đàn ông duy nhất đáng giá được giao dịch với em, hiểu chưa?”
“Giao dịch cái gì?” Tôi hỏi cô ta.
“Thoải mái.” Cô ta dập tàn thuốc, nói: “Thoải mái của em, giao dịch với thoải mái của anh. Huống chi, chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên, phải không?”
“Tưởng Giảo.” Tôi muốn đẩy cô ta ra.
“Gọi em là Nhã Hy.” Cô ta cũng không buông tôi ra. Trong đầu của tôi thật hỗn loạn, tôi muốn nghiêng đầu tránh xa, cô ta dùng sức kéo đầu tôi lại, gằng từng tiếng nói: “Hứa Soái, em không cần anh trở thành lưu manh, anh thuộc xã hội thượng lưu, em biết anh không cam lòng sống cuộc sống hiện tại, em có thể giúp anh, tin em đi.”
“Em sẽ hối hận.” Tôi nói.
“Hối hận rồi nói sau.” Cô ta thì thầm bên tai tôi. Tôi ôm chặt thân thể mềm mại của cô ta, là mối tình đầu năm mười bốn tuổi của tôi, là nữ ca sĩ sáng giá mới nổi danh, Tưởng Nhã Hy.
Tôi thề, tôi không yêu cô ta.
Một chút cũng không.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »