Tai Trái


[5.5]
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Hạ Mễ Mễ, là một lần tôi tự mình đi lấy thức ăn ở một buổi tiệc.
Đó là một buổi tiệc nhỏ gồm các tinh anh trong làng giải trí, Tưởng Giảo không biết ở đâu lấy được cho tôi một cái thiệp mời, bên trên còn công khai dích danh tôi: Hứa Dặc. Vì thế tôi cũng liền công khai theo cô ta ngơ ngác tham dự.
Kỳ thật trong một thời gian ngắn, tôi giống như người trong giới danh tiếng của bọn họ, Tưởng Giảo dùng tiền đóng gói tôi lại, hơn nữa còn có một vài phóng viên tích cực phối hợp, họ nói tôi hình như là một công tử hào môn có lắm thành tựu, cả ngày chỉ làm một việc, đó là điên cuồng bám theo kiều nữ họ Tưởng.
Tôi ở trên mạng nhìn thấy đoạn tin tức này, cười thiếu chút nữa là tắt thở. Tưởng Giảo cắn một quả táo, giả bộ như sợ sệt nói: “Hứa Soái, không phải anh giận em chứ, hiện tại anh cũng biết tố chất của tụi phóng viên…”
“Thôi đi.” Tôi ngắt lời cô ta, “Trước mặt anh mà còn làm bộ thấy hay ho lắm à?”
“Anh nói cái gì?” Cô ta trừng mắt tiếp tục diễn kịch.
Tôi vươn tay: “Đưa thuốc lá đây!”
Cô ta ngoan ngoãn lấy cho tôi một điếu thuốc, còn giúp tôi châm lửa.
Tôi chỉ mong sao ba của tôi ở quê nhà không nhìn thấy cái tin tức này, sự nghiệp của ông ấy đang khởi đầu lại, tương lai rộng mở, nếu phải chịu đả kích, không biết đi đến nửa đường có tức đến hộc máu hay không.
Tôi không phải không có nghĩ tới việc rời khỏi Bắc Kinh, nhưng Tưởng Giảo cứ lôi lôi kéo kéo, hơn nữa còn có dáng vẻ đòi mạng, thế nhưng tôi phát hiện ra mình lại thích hòa nhập vào nơi xa hoa, cùng với những buổi tiệc nhàm chán thế này. Loại phồn hoa giả dối này, chẳng những tôi không chán ghét, mà thậm chí còn có chút nghiện. Ngày đó chúng tôi cũng là tham dự một buổi tiệc nhỏ, có kẻ phú hào nào đó tổ chức, khách mời toàn là ca sĩ hay diễn viên nổi tiếng trong giới showbiz. Tôi và Tưởng Giảo đi vào không được bao lâu, liền cãi nhau bởi vì một chuyện nhỏ nhặt, chính là Tiểu Phàm lúc ấy bận đi toilet, còn tôi thì, không muốn cầm giúp cô ta cái túi xách LV đắt tiền lúc cô ta đang xã giao.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh không thể có một chút phong độ của đàn ông à?”
Tôi hừ hừ: “Anh mẹ nó không phải là người hầu của em, cớ gì phải cầm giúp em túi xách?”
Cô ta hạ giọng: “Không phải xách, mà là trông chừng giúp em.”
“Để qua một bên đi, không thích!”
Chúng tôi đang giằng co, có người lại tiếp đón cô ta, cô ta dùng ánh mắt như dao găm nhìn chòng chọc vào tôi trong hai giây, sau đó mang theo cái túi xách cùng người kia bỏ đi.
Tôi quay đầu lại liền nhìn thấy Hạ Mễ Mễ, cô ấy có mái tóc ngắn, khuôn mặt không trang điểm, mặc một cái váy đơn giản, đang ăn bánh ngọt, lại còn liếm ngón tay, vẻ mặt so với một đứa con nít quả thật không khác lắm. Tôi rất ít nghe nhạc đang thịnh hành, cho nên lúc đó tôi cũng không biết, Hạ Mễ Mễ chính là Hạ Mễ Mễ nổi tiếng kia. Cô ấy hiện tại và cô ấy ở quảng cáo trên TV là hoàn toàn khác nhau, kỳ thật là hai người khác nhau. Tôi nghĩ, cô ấy giống như một đứa bé gái xinh đẹp đói bụng đang đi tìm thức ăn. Thấy tôi đang nhìn mình, cô ấy cũng ngước khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn tôi. Chúng tôi nhìn nhau một lúc lâu, không ai chịu thua chuyển ánh mắt đi hướng khác. Cô ấy bỗng nhiên hướng về phía tôi, nghịch ngợm thè lưỡi ra, vẻ mặt đáng yêu cực kỳ.
Tinh thần của tôi lúc đó liền lập tức tỉnh táo.
Cho đến khi người đại diện của cô ấy đi tới, ngăn lại ánh mắt của chúng tôi.
Một lát sau, tôi bưng một ly rượu vang đỏ, đi đến đối diện cô ấy, ngồi xuống, người đại diện của cô ấy nhìn tôi tràn ngập cảnh giác. Vì thế tôi chỉ ra vẻ trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ. Thật vất vả mới đợi được cái người nghiêm túc kia đi lấy đồ ăn, rốt cuộc tôi cũng có thể đến gần cô ấy: “Ăn đồ ngọt nhiều như vậy, cô không sợ béo à?”
Cô ấy giương đôi mắt nhìn tôi, giọng nói trong trẻo, hỏi: “Anh là ai?”
“Hứa Dặc.” Tôi nói.
“Tôi đã thấy anh.” Cô ấy nói.
Tôi bị dọa sợ hãi cực kỳ, ly rượu trong tay thiếu chút nữa đổ ra bàn, tôi vội vàng hỏi: “Gặp ở đâu?”
“Vừa rồi, chẳng phải tôi với anh so nhãn lực hay sao?”
“Ha ha.” Tôi cười.
“Kỳ thật, tôi còn nhìn thấy anh cãi nhau với người đẹp.” Cô ấy đảo mắt ngó quanh.
“Cô hẳn là nên đi làm thám tử tư.” Tôi nói.
“Anh không biết tôi sao?” Cô ấy đột nhiên hỏi.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhanh nhẹn đáp: “Đúng vậy, xin hỏi tiểu thư họ gì?”
“Anh là người ngoài hành tinh à?” Cô ta tỏ vẻ không hiểu, nói.
“Phải, là người Hỏa Tinh.” Tôi phối hợp với cô ta.
“Anh có xe không?” Cô ấy hỏi không đầu không đuôi.
Tôi suy nghĩ một chút, liền nói: “Có.”
“Vậy chúng ta đi thôi.” Cô ấy đứng dậy, hạ giọng nói với tôi: “Lát nữa tôi đi toilet phía bên kia, anh cứ đi theo tôi. Tôi sẽ dẫn anh đi chơi.” Nói xong, cô ấy đứng dậy, cầm lấy cái ba lô nhỏ, hướng về phía nhà vệ sinh. Sự tình giống như phát triển quá nhanh, tôi có chút mơ hồ không hiểu, thế nhưng tôi lại nghe lời của cô ấy mà làm theo. Thật ra, trời sinh tôi chính là kẻ không dựa vào khuôn phép, thích đi làm một số chuyện không có khuôn phép, loại chuyện này phù hợp tính cách ưa mạo hiểm của tôi. Tôi nâng cái ly ở trên bàn nốc cạn, sau đó đi theo Hạ Mễ Mễ.
Tôi đến buồng vệ sinh gõ cửa, đó là nhà vệ sinh của một khách sạn năm sao, hàng lang nhỏ hẹp được trải một tấm thảm đỏ. Tôi vừa đúng lúc gặp được Tiểu Phàm, nên ngăn cô ấy lại: “Gọi điện thoại cho tài xế, bảo anh ta chờ tôi ở cửa, tôi muốn đi mua thuốc lá.”
“Tôi đi mua cho anh.” Tiểu Phàm nói, ở đại sảnh của khách sạn có bán.”
“Tôi cãi nhau với Tưởng Giảo.” Tôi nói, “Tôi muốn ra ngoài hít thở không khí.”
Tiểu Phàm bất đắc dĩ nhìn tôi: “Không phải anh lại muốn ra sân bay nữa chứ?”
“Vậy cô nên cho tài xế đi theo tôi để yên tâm đi.” Tôi nói.
“Được rồi.” Tiểu Phàm nói, “Anh đi nhanh một chút rồi về, nếu không tôi không biết đối phó làm sao với Nhã Hy tỷ.”
Tôi vừa đuổi Tiểu Phàm đi, Hạ Mễ Mễ liền ở trong phòng vệ sinh đi ra, cô ấy hướng tôi ra ý, dẫn tôi đi theo một hướng khác. Chúng tôi đi lòng vòng một buổi, đến một cái thang máy ở góc khuất, cô ấy dùng ngón tay mảnh khảnh của mình, bắt đầu ấn nút. Thang máy hiện đang ở tầng 29, nên cần một chút thời gian, tôi đứng ở phía sau cô ấy, nhìn sau ót của cô ấy, tự hỏi nên cùng cô ấy nói gì đó. Cô ấy bỗng nhiên quay đầu lại hỏi tôi: “Xe của anh ở đâu? Tầng hầm, hay bãi xe ở bên ngoài khách sạn?”
“Yên tâm đi, tôi đã bảo lái xe đợi ở cửa rồi.
“Anh không lái xe à?” Cô ấy dùng giọng nói cười nhạo hỏi tôi.
“Tôi không cần tự lái xe.” Tôi đối đáp trôi chảy, “Thuê tài xế thì phải cho họ việc làm.”
“Ừ.” Cô ấy nói, “Xem ra anh quả thật là công tử giàu có.”
Tôi không để ý đến lời châm chọc của cô ấy, dùng trầm mặc duy trì phong độ của mình. Nhưng rất nhanh, Hạ Mễ Mễ lại hỏi: “Anh bao nhiêu tuổi?”
“Hỏi tuổi người khác là không có lễ phép.” Tôi nói.
“Chẳng lẽ anh nhìn chằm chằm vào một cô gái là lễ phép à?” Cô ấy trả lời tôi một cách mỉa mai.
“Đúng là có chút không lễ phép. Ai bảo cô gái ấy dáng vẻ xinh đẹp đáng nhìn như vậy chứ?”
“Anh đúng là thật miệng lưỡi.” Cô ấy mắng tôi.
“Còn chưa hỏi em tên gì ?” Tôi nói.
“Hạ Mễ Mễ.” cô ấy ngẩng mặt lên kêu ngạo nói, “Toàn Trung Quốc, chỉ sợ có một mình anh là không biết tôi.”
“Là ngôi sao?” Tôi hỏi.
“Anh đừng có giả vờ.” Cô ấy nói, “Giả vờ nhiều quá càng không giống.”
Tôi điều chỉnh điện thoại của mình ở chế độ tắt âm thanh, sau đó, nói với cô ấy: “Điện thoại tôi hết pin rồi, cho tôi mượn điện thoại của cô một chút, tôi muốn gọi nhắc nhở tài xế lần nữa.”
Cô ấy đưa cái điện thoại samsung của cô ấy cho tôi, tôi gọi vào số của mình, sau đó nhún nhún vai, nói: “Anh ta không có nhận, đi xuống rồi nói sau.”
Thang máy đúng lúc này dừng lại, chúng tôi đi vào, trong thang máy chỉ có hai người chúng tôi, cô ấy tỏ ra có chút khẩn trương, còn nắm chặt cái váy của mình. Tôi cảm thấy sự tình thật rất thú vị, vì thế nhịn không được cười nói vui vẻ với cô ấy, “Mỗi lần quen biết một nam nhân, cô đều vội vàng cùng hắn đi ra ngoài như vậy à?”
Cô ấy trợn tròn mắt nhìn tôi.
Tôi dương dương tự đắc nhướng mày: “Hay là vì tôi đặc biệt đẹp trai?”
Vóc dáng của cô ấy không cao, tôi phải cúi đầu mới có thể nhìn thấy rõ mặt của cô ấy, khoản cách của chúng tôi rất gần, tôi chống tay gần đầu của cô ấy, xác định rằng cô ấy đang thật sự khẩn trương, nhưng cô ấy cố gắng tỏ ra không hề khẩn trương, tò mò hỏi: “Sao tên của anh giống tên một cô gái vậy?”
“Cái gì?”
“Không phải anh nói anh tên Hứa Di sao? Nghe giống dì Hứa.” (5.4)
(5.4) Hứa Dặc (许弋), phiên âm là Xu Yi, nên chữ Dặc nghe giống chữ Di.
“Cái rắm!” Tôi nói, “Tôi tên Hứa Dặc, Chữ Sa trong Sa mạc thiếu một dấu phẩy thành ra chữ Dặc.” (5.5) Tôi đọc ra tên của mình một cách nghiêm túc.
(5.5) Qua Bích (Sa mạc) (戈壁), chữ Qua (戈) thiếu mất một dấu phẩy là chữ Dặc (弋)
“Sao anh lại nói bậy bạ trước mặt con gái!” Cô ấy nói, “Từ ngữ như vậy có thể tùy tiện nói ra sao?”
Lúc này đến phiên tôi trừng to mắt nhìn cô ấy.
Tôi thật không biết, trên đời này thì ra còn có một cô gái lý sự kỳ lạ như vậy.
Thang máy xuống đến nơi, Hạ Mễ Mễ liền giống một vận động viên chạy mấy trăm mét vọt ra đến cửa chiếc xe BMW, đó là xe của Tưởng Giảo, tài xế nhìn thấy Hạ Mễ Mễ, tỏ ra giật mình.
Tôi theo Hạ Mễ Mễ lên xe, ở bên cạnh cô ấy ngồi xuống, Hạ Mễ Mễ lại giống như chủ nhân ra lệnh cho tài xế: “Chạy đi.”
Tài xế hỏi: “Hạ tiểu thư, cô muốn đi đâu?”
Quả nhiên không phải nói quá, thì ra cả thế giới đều biết cô ta.
“Tây Nhị Hoàn (5.6).” Hạ Mễ Mễ nói.
(5.6) Nhị Hoàn là con đường lớn bao quanh Tử Cấm Thành ở Bắc Kinh, dài 32.7km, được xây dựng vào đời nhà Minh. Tây Nhị Hoàn là khu vực phía tây đường Nhị Hoàn
“Được rồi. Tây Nhị Hoàn.” Tôi nói.
Tài xế khởi động xe. Hạ Mễ Mễ lấy điện thoại ra, nhanh chóng tắt nó đi. Tôi tò mò nhìn cô ấy, tò mò hỏi: “Làm sao cô biết chính là chiếc xe này?”
Cô ấy liếc mắt nhìn tôi: “Dáng vẻ chiếc xe này rất giống anh, vừa nhìn qua biết ngay là của anh.”
“Xin chỉ giáo?”
“Vô dụng! còn cần giải thích sao?” Cô ấy nói, “Đúng là chỉ được vẻ bề ngoài.”
Tôi cảnh cáo cô ấy: “Cô đừng quên, cô đang ở trên xe của tôi.”
Cô ấy ngồi tránh ra một chút, cảnh giác nhìn tôi: “Anh muốn gì?”
“Tiểu thư, cô phải làm cho rõ,” Tôi nói, “Là cô chủ động lên xe của tôi, cô hỏi tôi muốn gì, tôi còn chưa hỏi cô muốn làm gì nữa kìa!”
“Tôi muốn về nhà.” Cô ấy nói.
“Nhà của cô ở Tây Nhị Hoàn? Đường nào?” Tôi nói, “Tôi sẽ đưa cô về.”
“Không phải anh đưa tôi về sao?” Cô ấy nói, “Vô nghĩa nhiều như vậy!”
Ông trời làm chứng, tôi thật sự có chút gì đó kích động.
Xe chạy được khoảng 20 phút, Hạ Mễ Mễ đột nhiên hỏi tôi: “Anh có đói bụng không?”
Đúng là có một chút, vừa rồi tôi chưa ăn gì, bụng rỗng lại đi uống hai ly rượu.
“Tôi đang đói.” Cô ấy chỉ vào một cái biển hiệu chữ “M” thật lớn ở phía trước, nói: “Tôi muốn đi Mc Donald’s.”
“Nếu tôi nhớ không lầm, thì cô mới vừa ăn hai cái bánh ngọt.”
“Vậy sao?” Cô ấy nói, “Tôi không nhớ rõ lắm, bởi vì cái chỗ quỷ quái với hoàn cảnh quỷ quái như vậy, tôi ăn cái gì cũng không có khẩu vị.”
“Đi.” Tôi nói với tài xế, nói: “Đến phía trước dừng lại một chút.”
“Một cái Hamburger cay, hai cái cánh gà chiên, một ly Melody lạnh, Melody hương lựu, anh đừng có mua sai nhé.”
Tôi chán nản: “Tự cô đi đi. Tôi ở trên xe chờ cô.”
“Sao tôi tự đi được!” Cô ấy tự chỉ vào mặt mình, nói: “Anh muốn McDonald’s bị đông nghẹt à?”
“Tiểu thư, tôi biết cô là ngôi sao, nhưng ngôi sao thì hay ho lắm à? Có thể tùy tiện vênh mặt hất hàm sai khiến tôi ? Tôi không phải là người mê nhạc của cô!”
Cô ấy nhìn tôi đánh giá: “Tôi đã nhận ra rồi, anh là một nam nhân bụng dạ hẹp hòi.”
“Đúng vậy.” Tôi nói.
“Nhưng thật sự tôi rất đói.” Cô ấy ôm bụng,nói: “Dì Hứa à, anh phải có chút phong độ chứ.”
Tôi thực hết cách với cô ấy. Tôi không thể không xuống xe đi vào cửa chính McDonald’s, khi đẩy cửa McDonald’s ra, tôi chán nản phát hiện chính mình cũng có chút cam tâm tình nguyện, tôi hoàn toàn đã nghe theo sai khiến của cô ấy đi mua thức ăn để lấy lòng cô ấy. Sau khi mua xong, đi được nửa đường, tôi mới nhớ chính mình cũng đang đói, vì thế quay lại xếp hàng một lần nữa, mua ình một ly hồng trà và một cái Hamburger. Nhưng khi tôi mang theo tất cả thức ăn ra xe, thì phát hiện, Hạ Mễ Mễ đã biến mất!
Tôi hỏi tài xế: “Hạ Mễ Mễ đâu?”
Tài xế nói, “Cô ấy xuống xe tìm cậu rồi.”
Chết tiệt!
Tôi gọi điện thoại cho cô ấy, người nhận điện thoại là thư ký của cô ấy. Coi như tôi đã hiểu được, tôi đã bị con nhóc này đùa giỡn, cô ấy đã lợi dụng tôi đưa cô ấy ra khỏi bữa ăn không có hứng thú, sau đó vỗ mông phủi bụi mà đi. Làm cho tôi, một kẻ đang có chút âm mưu, giờ phải ôm một đống thức ăn của McDonal’s mà bực bội. Gặp quỷ, đúng là gặp quỷ!
Nhưng Hứa Dặc tôi lại thích quái dị như vậy, chỉ có quái nhân mới khiến tôi có hứng thú khiêu chiến.
Tôi nhìn cái biển hiệu chữ “M” thật lớn ở bên trên, nuốt cục tức vào bụng, nghĩ: Hạ Mễ Mễ, cô chờ đi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui