Part 4
[5.8]
Tôi không có tìm được Hạ Mễ Mễ.
Sự thật là: Cô ấy đã hoàn toàn biến mất.
Còn có một chuyện cũng thật giống như đòi mạng, chính là: Tôi phát hiện mình thật sự lo lắng cho cô ấy, hơn nữa, tôi rất muốn có cô ấy.
Số tiền Tưởng Giảo đưa cho tôi, đều đã bị Hạ Mễ Mễ trộm đi, thật may là ba của tôi có gửi cho tôi một ít tiền, tôi dùng nó mua vé xe lửa về tới Bắc Kinh. Trên đường đi, tinh thần của tôi như được đi vào cỏi tiên, giống như linh hồn đã bị ai đó lấy mất, cả người trống rỗng. Tiểu Phàm đến ga đón tôi, cô ấy còn có lòng tốt nhắc nhở: “Anh phải cẩn thận, Nhã Hy tỷ đang nổi giận.”
Tôi còn muốn gây bão: “Cô ta nổi giận, đâu liên quan gì đến tôi!”
Tiểu Phàm không dám lên tiếng, tôi bảo tài xế mở máy điều hòa số lớn nhất, ngồi ở trong xe mà ngủ. Lúc tỉnh lại, tôi đã về tới nhà của Tưởng Giảo. Tôi xuống xe đi vào nhà, Tiểu Phàm và tài xế không có đi theo. Tưởng Giảo ngồi ở trên sô pha, cô ta mỉm cười nói với tôi: “ Hứa Soái, hai ngày nay anh đi đâu vậy?”
“Đi chơi.” Tôi lấy ình một ly nước đá.
Cô ta cố gắng duy tình bình tĩnh, hỏi: “Là theo một đứa họ Hạ đi chơi sao?”
“Ai họ Hạ?”
“Anh không cảm thấy chính mình quá đáng à?”
“Vậy sao?” Tôi đáp không ăn nhập gì với câu hỏi.
“Tối nay em có buổi diễn, anh đi xem không?”
“Không.”
Tôi biết cô ta đang hết sức nhẫn nhịn, nên muốn kiếm cớ để cô ta đuổi tôi đi. Nhưng cô ta không có làm vậy, mà ôn hòa nói: “Vậy được rồi, chắc anh cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi. Muốn ăn gì thì nói với người làm.”
“Ừ.” Tôi nói. Nói xong, tôi đi lên lầu, vào phòng khách. Cửa phòng vừa đóng lại, tôi liền gọi điện thoại cho Hạ Mễ Mễ, điện thoại của cô ấy rốt cuộc cũng đã mở, nhưng người nhận điện thoại là một đàn ông trung niên, ông ta xác định là tôi đã nhầm rồi, khi tôi gọi đến lần thứ năm, ông ta bắt đầu mắng: “Tôi không quen ai tên là Hạ Mễ Mễ, cậu không biết mình đang gọi điện thoại cho Bin Laden à?”
Chết tiệt!
Tôi chỉ còn cách xin Tiểu Phàm giúp đỡ.
Tiểu Phàm nói: “Chẳng lẽ anh đã thật sự trở thành fan của Hạ Mễ Mễ?”
“Cứ coi như là vậy đi.” Tôi nói.
Tiểu Phàm nói, “Đêm nay, Tưởng Giảo tỷ đến sân vận động biểu diễn, trên sân khấu lớn, nghe nói Hạ Mễ Mễ cũng có tham gia.”
Tôi cảm ơn Tiểu Phàm, mở cửa chạy xuống lầu, Tưởng Giảo vẫn ngồi ở đó, nhắm mắt lại, không biết đang nghĩ gì. Nghe được tiếng bước chân của tôi, cô ta mở mắt ra hỏi: “Không phải anh nói muốn nghỉ ngơi sao?”
“Mấy giờ em đi diễn?” Tôi hỏi cô ấy.
“8 giờ tối, bất quá trễ hơn một chút, vì còn phải trang điểm, với lại diễn tập.”
“Anh đưa em đi.” Tôi nói.
“Mới có 1 phút mà đã thay đổi!”Tuy rằng cô ta mắng tôi, nhưng nhìn qua vẫn có chút vui vẻ. Đương nhiên tôi cũng rất vui vẻ, người duy nhất buồn phiền là Tiểu Phàm, cô ấy ở trên xe dùng ánh mắt lo lắng vụng trộm nhìn tôi, tôi nháy mắt với cô ấy, bộ dáng của cô ấy lập tức giống như bị ngớ ngẩn.
Trước tiên là tiệc chiêu đãi ký giả, tôi biết Hạ Mễ Mễ có tham gia, nhưng tôi không có thẻ của phóng viên, nên không thể vào, đành phải ở phía sau khán đài đứng chờ.
Một giờ sau, rốt cuộc tôi cũng đạt được ý nguyện nhìn thấy Hạ Mễ Mễ. Cô ấy ăn mặc rất khoa trương, mang kính râm, đầu đội mũ màu trắng, người đại diện đi cùng với cô ấy đang gây sự chú ý khắp nơi.
Tôi, Tưởng Giảo, Tiểu Phàm và một đoàn người của cô ấy mặt đối mặt.
Cô ấy liếc mắt nhìn tôi một cái, mặt không chút thay đổi, giống như cho đến bây giờ không biết tôi là ai vậy, sau đó cô ấy rất nhanh bị người ta kéo đi.
Tôi không muốn bỏ qua cơ hội này, lớn tiếng gọi: “Hạ Mễ Mễ!”
Cô ấy không nghe thấy, mà đi đến phòng trang đểm của mình, đóng cửa lại.
Tưởng Giảo hỏi: “Sao anh biết cô ta vậy?”
“Nhìn thấy trên TV.” Tôi nói
Cô ta cười nhạo tôi: “Đừng có coi em là kẻ ngốc.”
Tôi không để ý đến cô ta, trong lúc Tưởng Giảo đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi, tôi đi đến phòng hóa trang, dùng sức gõ cửa, rất nhanh có người ra mở cửa, là người đại diện của cô ấy, người đó lạnh lùng nói với tôi: “Hiện tại không tiếp nhận phỏng vấn.”
“Tôi không phỏng vấn cô ấy.” Tôi nói, “Tôi tìm cô ấy là vì tiền.”
“Cậu là ai?” Cô ta hỏi tôi.
“Nói cho cô ấy biết, tôi là Hứa Dặc.”
“Cậu chờ một chút.” Cô ta nói.
Cửa đóng lại, một lát sau liền mở. Tôi nghĩ là Hạ Mễ Mễ, nhưng kết quả vẫn là cái người đại diện kia, dùng ngữ khí lạnh lùng hơn nói với tôi: “Thật xin lỗi, Hạ tiểu thư nói không biết cậu.”
Tôi cảnh cáo cô ta: “Nếu cô ấy không trả tiền, nếu cô còn dám đóng cửa tôi sẽ quậy, quậy cho cả tất cả phóng viên trên thế giới đều biết mới thôi.”
“Xin cứ tự nhiên.” Cô ta căn bản không quan tâm đến lời đe dọa của tôi, tiếp tục đóng cửa lại.
Tôi giơ chân lên đá vào cánh cửa, có người đến giữ chặt tôi lại: “Hứa Soái, anh có chừng mực một chút đi, được không?
Là Tiểu Phàm.
“Không cần lo cho tôi!” Tôi cảm thấy trong ngực cứ bức bối khó chịu, căn bản không kềm chế được bản thân phát tiết ra.
“Nhã Hy tỷ đang rất giận đấy, anh mà còn quậy nữa sẽ không xong đâu.” Tiểu Phàm dỗ dành tôi, nói: “Bọn họ sẽ kêu bảo vệ tới, sẽ kéo anh thẳng ra ngoài. Tôi nghĩ anh nên đi nhanh đi, nếu cần nói gì, tôi sẽ nghĩ cách thay anh nói với Hạ Mễ Mễ.”
“Được.” Tôi nói, “Cô bảo cô ấy đừng trốn tránh tôi nữa, bằng không chuyện gì tôi cũng dám làm!”
“Được được.” Tiểu Phàm nói, “Cứ trông cậy ở tôi.”
Tôi chuẩn bị rời đi, thì cửa bỗng nhiên mở ra, người đại diện của Hạ Mễ Mễ nói với tôi: “Hứa tiên sinh, xin dừng bước.”
Tôi hướng về phía Tiểu Phàm nháy mắt, sau đó đi vào phòng trang điểm của Hạ Mễ Mễ. Cô ấy chỉ mới trang điểm được một nửa, nhưng khuôn mặt nhìn qua chững chạc hơn rất nhiều. Tôi đi đến bên cạnh cô ấy, cô ấy bảo tất cả nhân viên đều đi ra ngoài, nhìn tôi qua tấm gương, dùng loại giọng nói dứt khoát giải quyết chuyện cũ: “Nói đi, tôi nợ anh bao nhiêu tiền?”
“Em nói xem.” Tôi giống như không thở nổi.
Cô ấy cau mày: “Vì sao tôi thiếu tiền của anh.”
“Em lấy trộm trong ví của anh.”
“Ở đâu? Khi nào?”
Tôi coi như cô ấy vẫn đang diễn kịch, nên vẫn kiên nhẫn trả lời câu hỏi ngờ nghệch của cô ấy: “Buổi tối ngày kia, chính xác là, nửa đêm ngày hôm kia, em ở khách sạn trộm tiền ở trong ví của anh, sau đó biến mất không thấy bóng dáng. Trí nhớ của Hạ tiểu thư không phải có chút kém chứ?”
Cô ấy vỗ vỗ trán nói: “Đúng vậy, gần đây tôi có tật hay quên, anh có thể nhắc tôi một chút không, là ở khách sạn nào?”
Tôi kéo cô ấy từ trên ghế đứng dậy, nói: “Hạ Mễ Mễ, em mà còn đùa giỡn nữa, anh sẽ giết em.”
Cô ấy không trốn tránh, mà dùng cặp mắt to tròn chết tiệt kia nhìn tôi chằm chằm, là cái loại biểu cảm vô tội chết tiệt, tôi nhịn không được cúi người xuống hôn cô ấy, cố ấy cắn vào đầu lưỡi của tôi, rất mạnh, tôi đau quá buông cô ấy ra, hét lên.
Cô ấy chỉnh trang lại quần áo, lui về sau hai bước: “Anh họ Hứa?”
Tôi sờ lên khóe miệng, thở dốc.
Giọng nói của cô ấy lại đột nhiên dịu dàng xuống một cách kỳ lạ: “Anh có thể nói cho tôi biết, anh gặp tôi ở đâu không? Xin anh đấy.”
Tôi nói ra tên của cái thành phố kia. Cô ấy tỏ vẻ cố gắng tự hỏi, để khiến cho tôi tin rằng cô ấy có tật hay quên thật. Nhưng ngoại trừ hơi thở hổn hển chết tiệt kia, cô ấy chẳng còn tật xấu gì hơn tật hay quên đó!
“Thật xin lỗi.” Cô ấy cầm túi xách, lấy ra ví tiền, lấy hết tiền ở trong ví ra, đưa đến trước mặt tôi, nói: “Nhiêu đây đủ trả cho anh chưa?”
Tôi hất tay, toàn bộ số tiền văng ra bay tán loạn.
Hạ Mễ Mễ khom người nhặt tiền, tôi cũng khom người, tay của tôi chạm được tay của cô ấy, cô ấy nhanh chóng rút tay lại. Tôi cũng nhanh chóng nắm chặt tay của cô ấy, thấp giọng nói: “Hạ Mễ Mễ, anh thật sự rất nhớ em.”
Hơi thở của cô ấy trở nên dồn dập, sau đó tôi nghe được cô ấy nói: “Chúng ta hẹn lúc khác gặp nhau, được không? Anh xem, tôi phải lập tức đi diễn…”
“Được.” Tôi nói, “Nhưng làm sao anh có thể tìm thấy em?”
“Trong vòng 3 ngày, tôi nhất định sẽ liên lạc với anh.”
Tôi cảnh cáo cô ấy: “Không được lừa gạt anh!”
Cô ấy mỉm cười, sau đó hỏi tôi một câu hỏi khiến tôi cực kỳ phát điên: “Anh tên gì?”
“Hứa Dặc.” Tôi nói, “Dặc Mạc là chữ Dặc trong chữ Sa mất đi một dấu phẩy.”
“Ừ.” Cô ấy đáp, “Tên này rất hay.”
“Em có thể viết được chữ Sa mạc sao?” Tôi cố ý hỏi cô ấy.
“Đương nhiên.” Cô ấy nhếch môi cười rộ lên, dáng vẻ tinh nghịch đã trở lại.
“Lần sau đừng trang điểm như vậy nữa.” Tôi nói, “Rất khó coi.”
Cô ấy hướng về phía tôi vẫy vẫy tay: “Anh ra ngoài đi, tôi không có nhiều thời gian.”
Đêm đó tôi ngồi ở chỗ ngồi dành cho khách mời, lần đầu tiên nghe được giọng hát của Hạ Mễ Mễ. Fan hâm mộ của cô ấy đến rất nhiều, bừng bừng khí thế vượt hơn cả đám người của Tưởng Giảo, bọn họ cao giọng hét to tên của cô ấy, làm cho cả sân vận động sôi sục ầm ĩ. Tiếng hát của Hạ Mễ Mễ hoàn toàn khác với tôi tưởng tượng, dáng người cô ấy nhỏ nhắn, hát đến khúc cao, giọng phát ra từ cổ họng cực kỳ thành thạo. Đêm đó, Hạ Mễ Mễ hát ba bài hát, tôi thích nhất một bài, cũng có thể là bài hát quen thuộc của cô ấy, tên là “Vô tội”.
Tôi ngồi rất gần sân khấu biểu diễn, lúc cô ấy tươi cười, thật sự là là rất đẹp, khiến cho tôi hận chính mình không thể xông lên sân khấu ôm cô ấy. Tôi phát hiện tim của tôi cứ đập mạnh một cách kỳ lạ, từng đợt một. Đây là loại cảm giác tôi tưởng như đã quên từ rất lâu rồi. Trong lúc tim đang phát đau tôi đã hạ quyết tâm, mặc kệ đóa hoa Hạ Mễ Mễ này có bao nhiêu thần bí, tôi cũng sẽ khiến cho cô ấy rực rỡ, mãi rực rỡ, mãi tỏa sáng, vĩnh viễn không héo tàn.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »