Tai Trái


[6.2]
Gặp lại Triệu Hải Sinh, cũng là mùa hè.
Tôi không có nói sai, mùa hè đối với tôi mà nói, luôn có nhiều chuyện. Giống như dự đoán, tôi thi rớt đại học. Ba tôi bỗng nhiên phải nằm viện, bệnh của Mễ Mễ cũng tái phát, trong nhà hỗn loạn bê bối. Triệu Hải Sinh lại giống như từ trên trời giáng xuống, anh thuê một phòng trọ không có điện thoại, nên phải lần theo địa chỉ tôi gửi thư mà tìm đến nhà tôi, lúc đó tôi đang bận rộn nấu ăn, chuẩn bị mang thức ăn đến bệnh viện cho ba của tôi. Xuyên qua lớp của sổ bằng gỗ trông ra sân vườn nhìn thấy anh, tôi cầm một cái muỗng canh, trong một thoáng, dường như nước mắt muốn trào ra. Cửa nhà rất thấp, anh cúi người bước vào, dùng giọng nói quen thuộc kêu lên: “Xin lỗi có phải là nhà của thầy Hạ không?”
Mễ Mễ nằm ở trên giường, hét ầm lên: “Hạ Cát Cát, Hạ Cát Cát, Triệu thúc thúc của chị đến rồi.”
Triệu Hải Sinh đi vào nhà, vỗ vỗ lên đầu Mễ Mễ nói: “Chẳng lẽ tôi không phải là Triệu thúc thúc của em hay sao?”
Mễ Mễ há miệng cười tươi, bệnh tình của em ấy dạo này không tái phát nữa, nhưng bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi.
Tôi lấy cho Triệu Hải Sinh một ly trà, hỏi: “Sao đột nhiên anh lại đến đây?”
“Đi công tác, thuận đường nên đến thăm mọi người.”
Tôi nói: “Anh ngồi một lát, em đi bệnh viện mang cơm cho ba.”
“Thầy Hạ sao lại nằm viện?” Anh nói, “Anh đi với em.”
Chúng tôi đến bệnh viện, bác sĩ tỏ vẻ rất nhiêm túc, đang chờ chúng tôi nói chuyện. Triệu Hải Sinh đi theo bác sĩ đến văn phòng, 10 phút sau anh quay lại nói với tôi: “Cát Cát , em phải chuẩn bị tâm lý, thầy Hạ bị ung thư gan, đã là giai đoạn cuối.”
Tôi dùng bàn tay che mặt lại, không cho nước mắt của chính mình rơi xuống trước mặt anh. Nhưng vận mệnh quá tàn nhẫn đau thương khiến tôi không thể chịu được, tôi ngã vào lòng anh òa khóc, anh ôm tôi, chỉ là tạm thời chống đỡ, chỉ là lựa chọn duy nhất mà thôi.
Sau khi biết bệnh tình của mình, ba tôi chỉ chống đỡ được 15 ngày. Con đường đời này, ông đã đi quá mệt mỏi, biết sắp được nghỉ ngơi, trong lòng của ông giống như trút bỏ được đá tảng, ông thanh thản trút hơi thở cuối cùng, xuôi chân xuôi tay. Lúc này Triệu Hải Sinh vẫn ở bên cạnh chúng tôi. Ba tôi làm việc ở trường đại học là chuyện đã rất lâu, nên chúng tôi không được hưởng bảo hiểm sức khỏe, nhà của chúng tôi căn bản không có dành dụm được gì, toàn bộ tiền bạc, đều là của anh cho. Cách ba năm, anh bỗng nhiên xuất hiện ở cửa, dường như để đặc biệt chứng kiến cảnh tượng đau đớn nhất này. Mễ Mễ vẫn không khóc, em ấy giống như trong một đêm đã trưởng thành hơn, em mở to đôi mắt trống rỗng nhìn chúng tôi đang ở nơi nào đó thu nhặt di vật của ba.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui