Part 3
[6.8]
Tôi quyết định thay thế Mễ Mễ tham dự buổi biễu diễn và buổi họp báo ký giả.
Đây là cách cuối cùng tôi có thể làm, tôi tin rằng dùng cách này có thể ép buộc Mễ Mễ ra mặt. Tính cách của em ấy, tôi còn không nắm rõ như lòng bàn tay sao. Nhưng trước khi Mễ Mễ xuất hiện, tôi lại gặp Hứa Dặc.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Dặc, tôi chỉ biết, hắn chắc chắn là loại nam nhân Mễ Mễ thích. Mễ Mễ vì hắn mà xảy ra chuyện, tôi có thể lý giải được.
Hôm đó, trong phòng hóa trang phía sau sân khấu, Hứa Dặc vọt vào phòng, cuồng nhiệt hôn tôi, tôi cắn vào đầu lưỡi của hắn. Thoạt nhìn xem như chúng tôi cân tài cân sức, nhưng trên thực tế coi như tôi thắng. Bởi vì tôi biết rõ Mễ Mễ vài ngày nay đều ở cùng với hắn, sau đó lại bị Mễ Mễ bỏ rơi, cho nên, trên cơ bản, đối với việc Mễ Mễ an toàn, tôi hoàn toàn yên tâm.
Tôi đoán chừng hắn và Mễ Mễ nhận biết nhau không lâu lắm, bởi vì hắn không có chút hoài nghi gì đối với tôi. Nhưng loại tình yêu này khẳng định không thể lấy thời gian ra mà đo đếm, tôi nghĩ, hắn giống như một mỹ nam từ truyện tranh bước ra, nhất định là duyên số của Mễ Mễ. Tôi hy vọng Mễ Mễ và hắn có tình cảm với nhau thật sự, cũng có bản lĩnh vượt qua tất cả mà đến với nhau, tôi còn ích kỷ mong muốn, nếu tình yêu có thể khiến Mễ Mễ buông bỏ một chút tư tưởng hư vô gì đó, có được chân thật đau khổ hay chân thật hối tiếc, thì cũng tốt.
Nhưng đều đáng tiếc duy nhất là nam nhân này lại có liên quan đến Tưởng Nhã Hy.
Nhưng tôi cũng tin Mễ Mễ sẽ có cách của em ấy, họ Tưởng kia, không phải là đối thủ của em ấy.
Đúng như tôi tiên đoán, buổi biểu diễn bắt đầu được 10 phút thì Mễ Mễ thật sự xuất hiện.
“Hiện tại chị muốn giết em đi cho rồi.” Tôi nói.
“Tỷ.” Mễ Mễ vọt vào trong, “Đừng nóng giận, chờ em diễn xong hôm nay thì giết cũng không muộn, à Văn tỷ, váy của tôi đâu, còn đôi giày xăng đan màu trắng nữa…”
“Văn tỷ.” Tôi ngắt lời của Mễ Mễ, “Chị ra ngoài một lát, tôi muốn nói chuyện với Mễ Mễ.”
“Không có thời gian đâu.” Văn tỷ nói, “Hai tỷ muội các cô chờ đến cuối buổi diễn rồi nói, có được không?”
Mễ Mễ cũng tỏ thái độ không muốn.
Tôi hỏi em ấy: “Nói chuyện của Hứa Dặc cũng không muốn à?”
Mễ Mễ hoảng sợ nói: “Chị gặp anh ấy rồi sao, anh ấy đã nói với chị những gì?”
Tôi nhìn Văn tỷ, Mễ Mễ kéo Văn tỷ ra bên ngoài: “Chị đi ra ngoài, đi ra ngoài, tôi chỉ cần 2 phút, đảm bảo không trễ việc.”
Văn tỷ đi ra ngoài, Mễ Mễ đóng cửa lại, vọt đến trước mặt tôi, nói: “Tỷ, sao chị biết đó là Hứa Dặc, chị nói cho em biết, anh ấy đã nói với chị cái gì?”
“Chị nghĩ cả đời em cũng không nên gọi chị là tỷ.”
“Tỷ.” Em ấy nói, “Sao có thể chứ, xin chị nói cho em biết đi.”
“Hắn nghĩ chị là em, chị đã đồng ý trong vòng 3 ngày phải đi gặp hắn.”
“Tỷ…” Em ấy lại muốn nói gì đó.
Văn tỷ đẩy cửa bước vào, chị ấy sốt ruột nói: “Nhanh lên một chút, sắp đến lượt em biểu diễn rồi, thợ trang điểm đang ở bên ngoài.”
“Nhanh cái đầu của chị ấy!” Mễ Mễ hung hăng rống lên với chị ấy.
Tôi hỏi Văn tỷ: “Tôi đi khỏi đây bằng cách nào?”
“Hải Sinh đang ở bên ngoài chờ cô, trước hết cô lau sạch lớp trang điểm, quần áo cũng thay ra đi, tôi lập tức đưa cô ra ngoài.”
“Được.” Tôi nói.
Lúc tôi vừa bước đến cửa, Mễ Mễ đuổi theo, em ấy ôm tôi từ phía sau, “Tỷ, chị đừng tự giận mình, kỳ thật em đã sớm không còn giận chị nữa.”
Tôi quay người lại ôm em ấy, nói vào tai của em ấy: “Nhớ rõ, chị đợi em về nhà.”
Em ấy gật đầu thật mạnh.
Tối hôm đó, Triệu Hải Sinh vẫn ở cùng với tôi. Anh cho tôi xem một tấm ảnh chụp ngôi nhà mới, là một ngôi nhà ở bờ biển, giống như một toà lâu đài trong truyện cổ tích, lộng lẫy xa hoa.
Triệu Hải Sinh nói với tôi: “Đây là nhà của bạn anh ở Đại Liên (6.4) vừa mới xây xong, đợi anh lấy lại chút vốn đầu tư, anh sẽ mua một căn tặng cho em.”
(6.4) Đại Liên là thành phố địa cấp thị hay thành phố thuộc tỉnh của tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc. Đại Liên cũng là hải cảng không bị đóng băng ở cực bắc Trung Quốc.
Tôi nhìn anh mỉm cười, nói: “Em vẫn nhớ ngôi nhà nhỏ trước kia của chúng ta ở bờ biển.”
Anh có chút mê mẩn nhìn tôi: “Cát Cát, em cười rất đẹp, hay là em đi uốn tóc đi, anh thích mái tóc quăn của em.”
“Hải Sinh,” Tôi hỏi anh, “Anh yêu em thật sao?”
“Đương nhiên.” Anh nói.
Tôi rất khâm phục anh, không biết một ngày nào đó, tôi cũng có thể giống như anh che lấp tất cả lời nói dối? Khi tình yêu đã không còn, vẫn có thể đủ bình tĩnh giống như không có việc gì xảy ra vậy.
“Lại đây.” Anh nói.
“Vâng.” Tôi đi qua, ngồi bên cạnh anh, anh vươn tay ôm lấy tôi.
Tôi ngẩng mặt lên hôn vào hai má của anh. Tôi rất ít khi chủ động như vậy, anh thì lại có chút khổ sở.
Đêm đó, Mễ Mễ cùng ngủ với tôi trên một chiếc giường, em ấy vẫn có thói quen khi đắp chăn sẽ ôm tôi, còn tôi thì có thói quen mất ngủ. Tôi biết ngày hôm sau, khi Mễ Mễ tỉnh lại, em ấy sẽ quên đi tất cả chuyện phiền não, phấn chấn tinh thần tiếp tục cố gắng. Có lẽ đây chính là bất đồng lớn nhất của tôi với em ấy. Cho nên, em ấy nhất định sẽ hạnh phúc hơn tôi.
Mễ Mễ ở trong mộng gọi tôi: “Tỷ…”
Tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mặt em ấy, em ấy mỉm cười, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Em ấy đã trưởng thành, đã tự lựa chọn cuộc sống cho riêng mình, gặp được người yêu thương nhất. Tâm trạng của tôi có một loại bi thương, nhưng rồi nó rất nhanh được sự thoải mái thay thế. Có lẽ đây là vận mệnh, tất cả quá trình đều đã sớm được an bài, điều tôi có thể làm bây giờ, chính là: Khiến cho bản thân tạm thời biến mất.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »