Tai Trái


[7.2]
Khi tôi tỉnh lại, người đầu tiên tôi nhìn thấy, chính là anh.
Anh đang ngồi ở đầu giường, nhìn tôi. Vẻ mặt có chút mệt mỏi, nhưng trong ánh mắt dạt dào yêu thương.
Nhìn thấy tôi đã mở mắt ra, anh vươn tay chạm nhẹ vào mặt của tôi: “Tiểu nha đầu, tỉnh rồi sao?”
Trong nháy mắt đó, tôi nghĩ mình đang nằm mơ. Khuôn mặt đã vô số lần nhớ nhung kia, nay đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt, khiến cho tôi có một loại cảm giác xót xa dâng lên trong lòng. Bởi vì cảm giác chua xót này, dáng vẻ của tôi đoán chừng giống như một kẻ ngây ngốc ngồi nhìn, cho đến khi anh dùng tay véo vào mặt của tôi, véo đến nỗi tôi phải kêu lên: “Oa, đau quá!”
“Anh đã về rồi.” Anh nói, “Em vẫn đang ngủ, anh không muốn đánh thức em dậy.”
Tôi ngồi lên giường, kinh ngạc kêu lên: “Anh vào bằng cách nào?”
Anh cười: “Hắc Nhân có chìa khóa mà.”
“À, anh ấy nói đến phòng bảo vệ ở công ty ngủ rồi.”
“Nó không có đi.” Trương Dạng nói, “Nó sợ em ở một mình không quen, nên ngồi ở ngoài cửa ngủ một đêm. Đến khi thấy anh về, nó mới chịu đi ngủ.”
Tôi cảm thấy xúc động.
“Hắc Nhân là một người anh em tốt.” Trương Dạng nói, “Mau dậy đi, anh dẫn em đi chơi.”
“Anh ngồi hai ngày trên xe lửa rồi, không thấy mệt sao, có muốn ngủ một lát không?”
Anh cười rộ lên một cách xấu xa: “Muốn ngủ thì cùng nhau ngủ nhé?”
Tôi sợ tới mức leo xuống giường nhanh như chớp.
“Em thay quần áo đi.” Anh nói, “Anh đứng ở ngoài cửa hút điếu thuốc.”
Tôi cười hi hi: “Em sẽ mặc bộ quần áo này luôn, mặc thêm áo khoác ngoài là được rồi, không cần thay.”
Anh cầm cái ba lô nhỏ của tôi lên, nói: “Ba lô nặng như vậy, bên trong là cái gì?”
“DV.” (Máy quay phim) Tôi nói, “Em phải để dành nửa năm tiền công mới mua được, đây là lần đầu tiên mang theo dùng.”
“Sao? Muốn quay lại cảnh một cô bé nhà quê lên tỉnh à?”
“Đúng vậy!” Tôi nói.
Anh vỗ vỗ đầu tôi, “Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi thôi.”
Tôi cười: “Ở trước ống kính, ít nhất em phải rửa mặt chải đầu một chút chứ.”
Tôi đang ở trong sân mở vòi nước rửa mặt thì nhìn thấy cô gái kia đi ra, mấy dấu vết sưng đỏ trên mặt vẫn chưa dịu bớt, cô ấy đi đến trước mặt tôi, đưa cho tôi một cái túi nhỏ màu đen, nói: “Nhờ cô một việc, người đẹp.”
“Vâng?”
“Tôi phải đi rồi, cô đem cái này đưa gấp cho A Ngưu giúp tôi, được không?”
“Cô không tự tay đưa cho anh ấy được à?”
“Tôi chờ không kịp.” Cô ấy nói, “Còn nữa, chuyện ngày hôm qua, cảm ơn cô.”
“Không cần khách sáo.” Tôi nói.
Tôi đang muốn cầm lấy cái tùi nhỏ màu đen kia, thì Trương Dạng bước nhanh đi đến, ngăn cản tay của cô gái lại, nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi phải đi, chuyện của cô thì cô tự làm đi.”
Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt cầu xin.
“Dạng ca…”
“Đi.” Trương Dạng đặt tay lên vai tôi, kéo cả người tôi đi ra ngoài. Tôi nhịn không được quay đầu lại, phát hiện cô ấy vẫn nắm chặt cái túi đứng ở đó, trên mặt mang theo nét khổ sở cứng đờ.
“Tại sao các anh không ai thích cô ấy vậy?” Tôi hỏi Trương Dạng.
“Không có gì, thích thì không thích thôi.” Trương Dạng nói, “Những người này không có quan hệ gì với chúng ta.”
Anh nắm tay tôi, dĩ nhiên trong lòng tôi tràn đầy vui vẻ, tất cả những chuyện khác, dĩ nhiên cũng không có thời gian đâu mà nghĩ tới. Tôi chỉ cảm thấy thời khắc này, cho dù làm gì, cho dù đi đến đâu, chỉ cần anh muốn, tôi cũng sẽ muốn.
“Lần đầu tiên đến Bắc Kinh à?” Anh hỏi tôi.
“Vâng.”
“Đợi ăn xong điểm tâm, anh dẫn em đi Thiên An Môn (7.2).”
(7.2) Thiên An Môn là cổng chính vào Tử Cấm Thành tại Bắc Kinh. Nó nằm ở lề phía bắc của Quảng trường Thiên An Môn.
“Được đó, được mở rộng tầm mắt rồi.”
“Ngốc quá.” Anh nắm tay tôi càng chặt hơn.
Trên xe điện ngầm có rất nhiều người, lại không còn chỗ ngồi, tôi và Trương Dạng đứng ở một nơi, có một thanh niên nhìn chằm chằm vào chúng tôi, Trương Dạng bỗng nhiên nói với người đó: “Cậu nhường chỗ ngồi cho bạn gái của tôi đi.”
Người thanh niên đã thật sự đứng lên.
Trương Dạng đưa tôi đang trợn mắt há miệng vì kinh ngạc đến chỗ ngồi xuống, sau đó anh nói: “Hẳn là từ trước tới giờ cậu chỉ mới nhìn thấy gái đẹp lần đầu, cô ấy quả thật rất đẹp.”
Tôi nghĩ người thanh niên sẽ tức giận đánh người, không ngờ anh ta cười so với tôi còn ngốc nghếch hơn.
Tôi coi như đã được mở rộng tầm mắt, Bắc Kinh to lớn, đúng là loại người gì cũng có.
Xuống xe điện ngầm, anh đưa tôi đến một quán mì của Nhật Bản, so với quán mì Tiểu Tân Cương ở Thiên Trung dĩ nhiên khí thế hơn nhiều, mặt tiền sạch sẽ sáng sủa, người phục vụ ôn hòa lễ phép. Tôi ngồi xuống phía đối diện anh, cả hai nhất thời không biết nên nói cái gì, đành nhìn nhau ngây ngô cười.
Cũng may anh lên tiếng oán trách trước: “Nha đầu chết tiệt kia, đến Bắc Kinh cũng không thèm nói một tiếng, làm hại anh ngồi xe lửa hai mông đều sưng lên. Vừa về xong liền phải đi chơi, cả người choáng váng rồi này!”
“Xúc động không phải là cái tội. Hơn nữa, anh đi Thượng Hải cũng không nói một tiếng đấy thôi, không phải chỉ một mình em có lỗi!”
“Ồ, đã học được lý luận cơ đấy?”
Tôi trừng mắt nhìn anh. Đột nhiên, anh đứng lên, ngồi vào chỗ bên cạnh tôi, ôm tôi không chịu buông. Tôi vội vàng đẩy anh ra: “Đừng như vậy, qua bên kia ngồi đi!”
“Không.” Anh nói, “Anh thích ngồi bên cạnh em. Như vậy anh mới có thể ăn nhiều một chút.”
“Nói bậy.” Tôi tiếp tục đẩy anh ra.
“Anh không có nói bậy.” Anh giơ tay trái lên thề thốt, “Lúc anh ăn cái gì thật sự không thể nhìn em ăn.”
“Vì sao?”
“Bởi vì anh vừa nhìn thấy em là đã no rồi.”
“Trương Dạng!”
Anh cười ha ha, đắc ý vì trêu chọc được tôi, ghé sát bên tai tôi nhỏ giọng nói: “Đừng có giận, ý của anh là, kỳ thật anh thích ngắm em hơn là ăn cơm, có hiểu không?”
Tức giận mới lạ, bởi vì tôi cũng thích anh ngồi bên cạnh, tay của chúng tôi lúc ăn chạm vào nhau, cùng thưởng thức một bát mỳ nhìn qua rất tinh tế nhưng lại vô cùng khó ăn.
“Khó ăn lắm hả?” Anh hỏi tôi.
“Không.” Tôi cau mày nói, “Chỉ hơi khó ăn chút xíu thôi.”
“Cố chịu đi, đây là quán mì tốt nhất ở Bắc Kinh rồi đấy.”
“Nếu quả thật như lời anh nói, vậy Bắc Kinh đúng là một cái thành phố đáng sợ.”
“Em dám nói xấu thủ đô?” Anh dọa tôi, “Cẩn thận bị bắt!”
Tôi nói: “Bắt lại càng tốt, em sẽ không rời khỏi Bắc Kinh nữa, vậy mỗi ngày có thể cùng anh ở một chỗ rồi.”
“Chết tiệt!” Anh nói, “Lời ngon tiếng ngọt đúng là lấy mạng người.”
“Nếu anh thích nghe, em còn có thể nói tiếp.”
“Nói thử xem nào?” Anh không ăn mì nữa, buông đũa, nhìn tôi một cách hứng thú.
Học tiếng Hoa bấy lâu nay, bỗng nhiên tôi lại nghĩ không ra bất kỳ câu chữ kinh thiên động địa nào, thậm chí cả ngôn ngữ thô tục. Anh khẽ cười một tiếng, đột nhiên cúi người xuống, nhân lúc tôi chưa kịp để ý, nhẹ nhàng, nhanh chóng hôn lên mặt của tôi.
Trong lòng tôi ào ạt nở ra vô số đóa hoa, tôi thiếu chút nữa đã rơi lệ, đành phải liều mạng lấy mì che giấu đi, một bát to, cứ tưởng cho dù thế nào cũng không thể ăn nổi, vậy mà đã bị tôi nhanh chóng ăn sạch sẽ.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui