Part 3
[7.4]
Cuối mùa thu, tai trái của tôi bắt đầu đau đớn, lại có chút sưng đỏ. Đôi khi chỉ nghe được âm thanh mơ hồ, dường như có ai đó đang gọi tên tôi, Tiểu Nhĩ Đóa, Tiểu Nhĩ Đóa, vang lên không dứt. Giống như một bài hát cổ xưa: chờ đợi, chờ đợi thêm một chút nữa, anh và em ở hai bên bờ sông, cách nhau dòng nước, qua lại, qua lại. Tôi chỉ biết bài hát này do Hứa Nguy (7.8) hát, tôi từng ở trên mạng tra cứu tên bài hát, nhưng vẫn không tra ra được. Tôi nghĩ tôi vĩnh viễn cũng sẽ không biết, có một số việc, vĩnh viễn sẽ không biết nên thế nào mới tốt.
(7.8) Bài hát “Đôi bờ” (永隔一江水) Do Hứa Nguy thể hiện, nội dung nói lên nỗi buồn xa cách giữa hai người, chỉ cách nhau có một con sông nhưng không thể nào đến được gần nhau.
Tôi lại vùi đầu đọc sách cả ngày, Lâm không có ở đây, tôi ngồi một mình ở thư viện, đọc tiểu thuyết hết cuốn này đến cuốn khác, vì cái tình yêu của người khác mà ình một lý do càn quấy để khóc, tôi kiên trì, không cho chính mình suy sụp. Tôi không đụng vào điện thoại, không lên internet, cắn chặt răng, khiến cho chính mình biến mất khỏi thế giới của anh, khiến cho tình yêu của chúng tôi biết mất khỏi thế gian này.
Anh gọi điện thoại đến ký túc xá của tôi hai lần, tôi đều để người khác nhận, nói rằng tôi không có ở đó.
Sau này, anh không gọi nữa. Từ khi quyết định buông tay, tôi chưa từng hy vọng anh sẽ như thế, dây dưa không phải là tính cách của anh. Như vậy cũng tốt, chúng tôi đều tự đối phó với vết thương của chính mình, chẳng ai là gánh nặng của ai cả.
Tôi khác với những người khác, mỗi lần buồn chuyện tình cảm, một ngày liền qua rất nhanh. Từ sáng sớm lúc tỉnh dậy thẳng đến đêm khuya, ngày này qua ngày khác, không có bất kỳ ai biết được tôi đang cô đơn. Duy nhất có một lần, một bạn nữ cùng phòng mới mua một cái loa mới, cô ấy mở bài hát của Tưởng Giảo “Sao băng tuổi 18”, khi tôi về đến phòng các bạn đã nghe được một lúc, đến đoạn cao trào: Không ai có thể biết, vĩnh viễn có phải quá xa xôi, chúng ta không còn tin vào, lời thề thiên trường địa cửu, năm tháng sẽ giúp chúng ta quên, khắc sâu vào bàn tay, khiến ánh mắt mịt mờ khiến lệ tràn khóe mi, quá khứ không vượt qua, tương lai chưa chắc đến…
Tôi sững sờ đứng ở cửa một lúc lâu, sau đó đi qua, tắt cái loa.
Có người mở lên một lần nữa.
Tôi lại tắt nó đi.
Bọn họ nhìn tôi.
“Mình xin lỗi.” Tôi ý thức được mình có lỗi, chạy ra khỏi phòng, chạy đến bên ngoài ký túc xá hít thở thật sâu.
Không được khóc, không được khóc ! Không khóc, ai khóc là ngu ngốc, là bệnh thần kinh!
Đến khi tôi quay lại phòng, có bạn đã nấu nước sôi, pha một chút trà cho tôi, trên đầu giường của tôi còn có vài cành hoa tươi, và một mảnh giấy nhỏ: “Chúc Lý Nhị vui vẻ.” Tôi ôm một bạn nữ, vẫn là không khóc. Nếu toàn thế giới đều thấy tôi đang thất tình, tôi càng phải kiên cường, không thể để cho bọn họ thất vọng.
Hứa Dặc đến tìm tôi. Giống như lần trước, sau khi tôi tan học. Anh đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng học. Anh ngày càng tiều tụy, tựa vào tường, hướng về phía tôi làm một cái búng tay.
Tôi đến gần anh, không khỏi cười rộ lên.
Anh để râu, thật sự không giống phong cách thường ngày.
“Cười cái gì?” Anh hỏi tôi.
“Cười bộ dáng của anh.” Tôi nói, “Đủ khổ sở.”
Anh cũng cười rộ lên: “Em tắt điện thoại, anh không tìm thấy em.”
“Có việc gì sao?” Tôi hỏi anh.
“Ngày mai anh phải rời khỏi Thượng Hải, muốn mời em ăn bữa cơm, không biết em có hân hạnh đồng ý hay không?”
“Anh đi đâu?”
“Bắc Kinh.” Anh nói.
“Vậy coi như em mời cơm đi.” Tôi nói, “Làm bữa tiệc tiễn biệt anh.”
“Đi.” Anh sảng khoái nói.
Tôi trở về ký túc xá cất túi xách, lúc đi xuống, tôi nhìn thấy anh tựa vào cây ngô đồng, dười táng cây hút thuốc. Tình cảnh này khiến cho trái tim của tôi lại phát đau không có thuốc chữa, cách đây không lâu, cũng từng có một người đứng tựa vào chính nơi đó hút thuốc chờ tôi. Dáng vẻ của bọn họ giống nhau đến vậy, thậm chí biểu cảm cùng giống nhau đến vậy. Hai con người, cùng một tốc độ, đi qua cuộc đời tôi, để lại bao ký ức tình cảm, rồi đều rời xa không có cách nào níu giữ. Là bao nhiêu tiếc nuối dằn vặt?
Trời đã trở nên lạnh, có vẻ như sẽ có tuyết rơi, tôi kéo cao cổ áo khoác, đó là bộ áo màu đen duy nhất của tôi. Tôi đi đến trước mặt anh, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Chưa bao giờ thấy em mặc đồ đen.” Anh nói.
“Em già rồi.” Tôi nói xong, tiến bước về phía trước.
Anh đuổi theo tôi.
Một vài nữ sinh đi ngang qua đều liếc mắt nhìn, Hứa Soái vẫn là Hứa Soái, cho dù có tự biến mình thành bê bối xấu xí, anh vẫn là đối tượng của các nữ sinh.
Chúng tôi không đi đến quán bar, mà đến một quán ăn thật bình thường để dùng cơm. Tôi nhớ rõ lúc ba mẹ đưa tôi đến Thượng Hải học đại học, chính là đến đây dùng bữa. Nhiều năm như vậy, nó dường như không có chút gì thay đổi. Chỉ có người thay đổi là tôi, khi đó tôi không muốn cho người khác biết nguyện vọng đến Thượng Hải của mình, đi theo đuổi thứ mà tôi cho rằng đáng đánh đổi cả đời để theo đuổi, nhưng không ngờ chuyện tình cảm đến nửa đường lại đổi hướng, vô số lần biệt ly và gặp lại, tuổi trẻ ngây ngô của tôi nay đã hóa thành bướm ngài bay đi, đến cuối cùng đành tuyệt vọng dừng lại ở khung cảnh đau thương, vĩnh viễn không thể vượt qua. Nếu ngay từ đầu biết trước kết cục như vậy, tôi không biết bản thân có cố gắng phấn đấu hết mình được như vậy hay không, hay cái loại phấn đấu hết mình ấy chỉ có ở lứa tuổi 17 18 19, đến khi con số niên kỷ đầu tiên tăng thêm một số, chúng ta lại không thể trì hoãn những lần bại trận từ từ ập đến.
Hứa Dặc gọi một ít thức ăn, Tôi nói với anh: “Gọi thêm chút rượu đi.”
Anh có chút kinh ngạc nhìn tôi.
“Muốn cùng anh uống một chút.” Tôi nói.
“Em có thể uống được bao nhiêu?” Anh hỏi tôi.
“Có thể uống được một chút thôi.” Tôi ăn ngay nói thật.
Nhưng tối hôm đó tôi uống rất nhiều, Hứa Dặc từng là một người bạn thân, nhưng nay đã trở thành một người không hiểu rõ, cho nên ở trước mặt anh uống rượu, tôi chỉ là muốn trải qua tư vị say rượu thật sự. Anh uống cũng không ít, chúng tôi ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ra thành phố Thượng Hải vừa lên đèn rực rỡ, Hứa Dặc đỏ hồng ánh mắt nói với tôi: “Lý Nhị, những thứ anh thiếu em sẽ mãi mãi không trả được.”
“Anh không có thiếu em.” Tôi nói, “Trước đây là do em cam tâm tình nguyện.”
Anh nâng ly lên giữa không trung, nói: “Em biết không, cũng có người thiếu anh, nhưng cô ấy vĩnh viễn không thể trả. Bởi vì… Cô ấy đã chết, anh hy vọng kiếp sau cô ấy có thể trả cho anh. Nếu cô ấy không trả, anh sẽ đuổi theo đến kiếp sau, sau nữa, tuyệt đối sẽ không tha cho cô ấy.”
“Anh vẫn còn chưa quên cô ấy sao?” Tôi hỏi.
“Không không không, người anh nói không phải là người em nghĩ.” Hứa Dặc thở dài, nói: “Anh yêu cô gái nào, cũng đều đặc biệt đoản mệnh, em không theo anh, là đúng. Ngày mai anh phải rời khỏi đây rồi, hôm nay anh đến đây, chính là muốn nói với em một câu, em không yêu anh, là hoàn toàn đúng.”
“Hứa Dặc.” Tôi nói, “Anh say rồi.”
Anh bỏ cái ly xuống bàn: “Anh không có say, chút rượu đó đối với anh không tính là gì. Anh chính là muốn nói với em một câu, em không đi theo anh, là đúng. Mạng của anh không tốt, cô gái nào đi theo anh cũng không có hạnh phúc. Thật sự, Lý Nhị, em không yêu anh, là hoàn toàn đúng.”
Rượu làm cho anh biến thành một ông lão 80 tuổi, một câu lặp lại mấy chục lần.
“Chúc anh đến Bắc Kinh tất cả đều thuận lợi!” Tôi chuyển sang đề tài khác, nâng cốc với anh.
Anh không nâng cốc lên, mà nhìn thẳng vào tôi, nói: “Lý Nhị, nói thật với anh, em cảm thấy con người của anh rốt cuộc là tốt hay xấu?”
Tôi nói: “Nói anh là người xấu, cũng không đủ xấu, còn nói anh là người tốt cũng chẳng đủ tốt.”
“Em thật là khôn khéo.” Anh cười, “Nếu em nói những lời này, thế nào anh cũng phải làm ra chuyện xấu kinh thiên động địa cho em xem. Đúng rồi, tết âm lịch này em về nhà phải không?”
“Ừ.” Tôi nói.
“Anh nhờ em giúp một việc, năm nay chắc anh không về được, lúc nào đi Nam Sơn, giúp anh mua một bó hoa cho Ba Lạp. Còn mẹ anh nữa, mẹ anh thích hoa hồng. Em giúp anh mua loại hoa hồng nhạt ấy, có được không?”
Lúc nói những lời này, Hứa Dặc đặc biệt nghiêm túc. Khiến cho tôi tin rằng, quả thật anh không có say, tôi nghĩ đến “dự cảm điềm xấu”, trong lòng bỗng nhiên bắt đầu hoảng sợ. Vì thế hỏi anh: “Anh đi Bắc Kinh làm gì?”
“Đi làm một việc muốn làm nhất.” Anh nói.
“Ở bên ngoài, anh nhớ giữ gìn sức khỏe.” Tôi nói.
“Lý Nhị, không biết về sau nam nhân nào có diễm phúc được cưới em làm vợ.” Anh nói, “Em thật sự là một cô gái tốt, để mất em là do anh không có phúc phận.”
Lại tới nữa! Tôi vội vàng nói: “Anh đừng có nói vậy, em chỉ là người bình thường, các anh thì không phải, cho nên không thể ở bên nhau.”
“Các anh?” Hứa Dặc nói, “Còn có ai sao?”
Anh vẫn chưa biết chuyện của tôi và Trương Dạng. Nếu anh biết, khẳng định sẽ chê cười tôi là khờ dại. Tôi chỉ có thể cười không nói gì, tiếp tục uống rượu.
Đêm đó, chúng tôi đi ra khỏi quán ăn, trên trời bắt đầu có tuyết rơi. Hứa Dặc cởi áo khoác của mình khoác lên người tôi, hỏi: “Em còn nhớ bộ áo này chứ?”
Đương nhiên, tôi còn nhớ rất rõ.
“Dưới bộ áo này, anh đã hôn em.” Hứa Dặc nói, “Anh vẫn nhớ anh có yêu em.”
Tôi nắm chặt cái áo khoác của anh bước nhanh ra phía trước anh mà đi. Anh chỉ mặc một cái áo len màu bạc đi theo sát tôi, đến cổng trường, tôi trả áo khoác cho anh, anh cố ý đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng, nói: “Mật mã giống với mật mã đăng nhập blog của em.”
Tôi kinh ngạc hỏi: “Làm sao anh biết mật mã blog của em?”
Anh nhún nhún vai: “Em quên là anh am hiểu cái gì sao?”
“Vậy anh đã xem qua cái gì rồi sao?” Tôi nghĩ anh có thể sẽ làm vậy, nên gấp đến độ thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Yên tâm đi.” Anh vỗ vỗ vai của tôi, nói: “Anh chỉ xem qua một hai thứ thôi. Em viết giống như kịch bản phim vậy, làm sao anh hiểu được.”
Tuy rằng sau khi chia tay với Trương Dạng, tôi không có lên blog, nhưng nghĩ đến bị người khác vào xem trộm, tôi có chút sợ hãi ứa mồ hôi lạnh.
Đúng lúc tôi chưa kịp phản ứng gì, Hứa Dặc bỗng nhiên vươn cánh tay, gắt gao ôm lấy tôi. Anh ôm nhanh chóng và nhiệt liệt đến thế, làm cho tôi hoàn toàn mất đi phản ứng. Cũng may anh chẳng có động tác gì tiếp theo, dường như ở bên tai tôi nói gì đó, rồi lập tức buông lỏng cánh tay.
“Tạm biệt em.” Anh lui ra phía sau, mỉm cười vẫy vẫy tay.
Tôi còn đang đứng ngẩn ngơ đoán xem vừa rồi anh nói cái gì, thì anh đã xoay người, rất nhanh rời khỏi.
Tôi nhét tấm thẻ ngân hàng của Hứa Dặc vào túi, hướng đến cổng trường, bỗng nhiên cánh tay của tôi bị một người dùng sức nắm lấy, kéo tôi sang một bên. Tiếng thét của tôi vừa đến yết hầu liền bị thu lại, không thể phát ra được, bởi vì tôi nhìn thấy khuôn mặt ngày đêm mong nhớ!
Anh đến đây! Anh đến Thượng Hải! Anh đến tìm tôi! Đã vô số lần tôi nghĩ đến thời khắc này, nhưng khi nó thật sự xảy ra, tôi lại giống như đang nằm mơ với mộng cảnh mờ mịt, hoàn toàn mất đi phương hướng!
Anh kéo tôi đến góc tường, bàn tay to lớn siết chặt cánh tay của tôi rất đau, giống như sắp đứt lìa ra vậy. Nhưng tôi không tránh thoát anh, anh dùng một loại thanh âm trào phúng khiến tôi sợ hãi, hỏi: “Em đòi chia tay với anh một cách khó hiểu, là vì hắn sao? Tình cũ tái hợp rất là thú vị, phải không?”
Tôi dùng sức lắc đầu, không nói nên lời.
Anh càng siết chặt làm tôi thêm đau đớn: “Anh đang hỏi em, có phải hay không?”
“Không phải.” Trong hơi thở mong manh, tôi nói ra hai chữ.
“Tốt lắm.” Anh mỉm cười, bỗng nhiên cúi sát người xuống, hôn tôi. Đây là nụ hôn dài nhất tôi đã từng trải qua, đến lúc tôi nghĩ rằng mình sắp không thở nổi mà chết, thì anh buông tôi ra, sau đó tôi nghe được tiếng của anh ở bên tai: “Tiểu cô nương, noel vui vẻ.”
Đúng vậy, tiếng chuông đã vang lên 12 hồi, lễ noel đã đến.
Tôi nhìn anh, tai trái rất đau, môi cũng rất đau, tôi không muốn nói chuyện, tôi cũng không muốn nghe anh giải thích gì cả. Thứ tôi tận mắt nhìn thấy là thứ vĩnh viễn không thể giải tỏa được ở trong lòng. Có nói thêm, cũng vô ích.
“Em uống rượu sao?” Anh cau mày nói, “Em nói cho anh biết, ngày đó là em muốn đùa giỡn hay là gì?”
“Trương Dạng, không, không,” Rốt cuộc tôi nói, “Lúc đó chúng ta đã chẳng còn quan hệ gì nữa rồi.”
“Có hay không có quan hệ là do anh quyết định.” Anh nói, “Em chấp nhận số mệnh đi, anh còn chưa buông tha cho em đâu.”
“Anh căn bản không có yêu em, làm vậy có ích gì?”
“Anh nói rồi, anh muốn hành hạ em.” Trương Dạng nói, “Không biết lý do này đã đầy đủ hay chưa?”
Người con trai này đúng là loài ác ma! Tôi hung hăng đá một cước vào người anh, anh không né tránh, thậm chí miệng cũng không “A” lên một tiếng. Một cước đó lại khiến tim tôi đau nhói. Tôi xoay người muốn chạy trốn, nhưng hai chân căn bản không chịu nghe lời. Anh cười rộ lên, nắm tay tôi, nói: “Đi theo anh.”
“Đi đâu?” Tôi giằng co.
“Em là một cô bé xấu xa, em quên đã nói với anh cái gì sao? Chỉ muốn ở bên anh, đi đâu, làm gì cũng tốt đó sao?” Anh nói, “Xem ra anh nhất định phải trừng phạt em thật nặng mới được, để giúp em nhớ lâu hơn một chút.”
Nói xong, anh kéo tôi đến ven đường đón taxi. Tôi muốn thoát khỏi anh, anh không cho phép. Một chiếc xe dừng lại, Trương Dạng đang muốn kéo mở cửa xe, thì có người đến bên cạnh ngăn cản.
“Buông em ấy ra.” Anh ấy nói, “Mày nắm như vậy làm đau em ấy.”
Đúng là Hứa Dặc, anh ấy chưa có đi!
“Ha ha.” Trương Dạng buông tôi ra, nói với Hứa Dặc, “Yên tâm, tao so với mày càng hiểu được cái gì là thương hoa tiếc ngọc.”
Hứa Dặc chỉ vào Trương Dạng: “Mày còn khi dễ em ấy, tao sẽ không bỏ qua ày.”
“Vậy sao?” Trương Dạng cười, “Tao rất muốn biết, mày lấy tư cách gì mà nói như vậy?”
“Tao là bạn tốt của Lý Nhị.” Hứa Dặc bình tĩnh nói.
“Vậy mày nghe cho rõ đây,” Trương Dạng nói, “Tao là bạn trai của em ấy.”
Hứa Dặc cười: “Mày nói tao không tin, để Lý Nhị tự nói đi.”
“Các anh từ từ nói chuyện đi.” Tôi đẩy bọn họ ra, đi về hướng cổng trường. Trương Dạng và Hứa Dặc đều không hẹn mà cùng đến kéo tôi lại, mỗi người nắm một bàn tay của tôi, không ai chịu buông.
“Để cho Lý Nhị lựa chọn đi.” Hứa Dặc nói, “Em ấy buông tay ai, là bạn trai cũng được, là bạn tốt cũng được, đều mẹ nó tự động rút lui.”
Trương Dạng cũng không tỏ thái độ gì, anh chỉ nhìn tôi, ánh mắt khiến cho lòng tôi rối loạn. Tôi cảm giác lực nắm trên tay anh bắt đầu dần dần thả lòng, đúng lúc anh sắp buông ra, tôi không tự chủ được đã giãy tay của Hứa Dặc.
Xin thượng đế hãy tha thứ cho tôi.
Hứa Dặc coi như hoàn toàn hiểu rõ, nở nụ cười. Anh lui về sau hai bước, lớn tiếng nói: “Người anh em, chăm sóc tốt cho bạn gái của mày nhé.”
Nói xong, anh hướng về phía chúng tôi ra điệu bộ hôn gió, sau đó xoay người, sảng khoái rời khỏi.
Thật lâu sau khi nghĩ lại, tôi mới biết đó là hình ảnh cuối cùng của Hứa Dặc trong trí nhớ của tôi, người thiếu niên áo trắng của tôi, mối tình đầu thuần khiết của tôi, tuổi thanh xuân của tôi, cứ như vậy lắng đọng ở nơi đó, rồi dần dần loang lổ, bóc ra, tha thứ, quên đi.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »