Nó lững thững bước trên con đường đầy nắng. Nó đang mong mưa. Một cơn mưa rào có thể gột sạch những suy nghĩ trong nó. Nó yêu anh. Điều đó là sự thật. Nhưng anh yêu nó hay không? Tại sao anh phải xé nhật ký? Tại sao anh phải để file ảnh của nó tên “4got”? Những điều ấy nó không thể biết, không thể hiểu. Từ lúc anh tỉnh lại,nó chỉ nghĩ nó muốn ở bên anh. Như thế nó đã đủ thấy hạnh phúc nhưng giờ đây anh muốn biết quá khứ. Nó sẽ trả lời anh là không ư? Anh và nó chưa từng yêu nhau. Phải. Đó là sự thật. Nhưng sao nó dành cho anh quá nhiều thời gian như thế? Tại sao chỉ một từ “không” mà mọi người cũng khó trả lời mỗi lần anh hỏi đến? Tại sao anh phải để tên kia là “4got”? Tại sao nhật ký lại bị xé?… Tại sao?… Nó sẽ trả lời là có sao? Vậy tại sao hai người lại chia tay? Chuyện gì đã xảy ra chứ?…
- Nhung! – Anh đã đuổi kịp nó.
- Em muốn đi một mình. Anh cứ về trước đi. – Nó cố gắng cứng rắn.
- Anh… xin lỗi! Anh đã hỏi.
- Không! Anh không có lỗi gì cả. – Nó ngắt lời anh. – Em sẽ trả lời câu hỏi của anh… Em và anh chưa từng yêu nhau. – Nó nói một cách dứt khoát, thật nhanh như để trái tim bớt đau đớn. Nó không quay người lại nhìn anh, nó sợ anh sẽ thấy khuôn mặt đầy nước mắt của nó lúc này.
- Nhung… – Anh Tuấn bước gần sát nó, dần dần bước lên trên đối diện nó.
- Câu trả lời anh biết rồi đấy. – Những giọt nước mắt lăn xuống.
- Lại khóc rồi con bé này! – Anh Tuấn cười hiền. – Nếu quá khứ chỉ đơn giản như vậy thì có gì đâu mà phải khóc chứ? Đồ mít ướt! – Anh cốc nhẹ vào đầu nó. Anh cứ tưởng tỏ ra thật tự nhiên, chẳng có chuyện gì lớn cả thì nó sẽ bớt đau hơn nhưng…
- Nhưng em yêu anh! Và điều đó thì anh chưa bao giờ biết! – Nó không tin nổi chính mình đã nói ra điều ấy. Điều mà bao lâu nay nó chỉ dám giấu trong lòng.
Anh đứng lặng nhìn nó. Nó nhìn anh, nhìn vào đôi mắt thân quen ấy như tìm kiếm một điều gì đó, rồi bất chợt nó quay lưng, gạt nước chạy đi.
- Em xin lỗi…
Nó chạy đi thật nhanh. Nó muốn trốn tránh cái thực tại này. Nó vừa làm cái điều mà nó không thể tưởng tượng ra.
Đang đi phía bên kia đường, anh Huy trông thấy nó đang vừa chạy vừa gạt nước mắt, anh vội vàng quay xe đuổi theo nó.
- Nhung! Em sao thế? – Anh chặn nó lại.
- Đưa em đi! Đâu cũng được. Rời khỏi đây. – Nó vẫn không ngừng khóc.
Anh Huy không hiểu chuyện gì nhưng nhìn thấy bộ dạng của nó lúc này, anh cũng đành chiều theo. Anh đèo nó đi trên nhưng con đường dài vắng người và đầy ắp những làn gió. Nắng trưa không gay gắt. Một vài đám mây lớn từ đâu đó đã kéo đến che bớt ánh nắng mặt trời. Những làn gió lướt qua tai nó để lại nhưng âm thanh ù tai. Như sợ rứi ra khỏi xe lúc nào không hay, nó quàng tay ôm chặt lấy anh Huy. Một cảm giác bình yên đến khó tả. Anh Huy dừng xe lại trước một bãi cỏ lau rộng lớn và tuyệt đẹp. Nó xuống xe, giang tay đón gió với khuôn mặt tươi tắn. Bất giác nó thở dài. Đôi vai bỗng trùng xuống. Anh Huy nhìn nó, chẳng nói gì.
- Anh bảo anh Tuấn có nhớ lại được quá khứ không?
Im lặng một lát rồi anh Huy trả lời:
- Anh không biết nữa. Tuấn vẫn thế. Tình cách không thay đổi. Chỉ là…quên mất kỷ niệm.
Nó không nói gì. Đôi mắt cũng không ướt.
- Em…mong Tuấn nhớ lại phải không?
- Em không chắc. Quá khứ của anh ấy có em nhưng lại quá mờ nhạt. Thậm chí em còn không biết, trong quá khứ đó, em là gì với anh ấy. Vậy thì em có nên mong anh ấy nhớ lại hay không chứ? Chẳng lẽ chỉ mong anh ấy nhớ lại những ký ức không có em…? – Nó cười nhẹ. Một nụ cười chua xót. Chua xót cho chính bản thân nó. – Ở đây thích thật đấy! – Nó vươn vai. Những làn gió thi nhau len qua những lọn tóc của nó tung nhẹ. Mái tóc của nó đã dài hơn trước. Màu nâu hạt dẻ vẫn thế. Vẫn giống như màu mắt của nó. Đặc biệt là vào lúc này, ánh lên cả màu nắng. Một cái nắng không gay gắt nhưng đủ để xóa tan những ưu phiền, mệt mỏi trong tâm hồn của bất cứ ai chạm phải ánh mắt ấy.
- Anh yêu em… – Anh Huy thì thào chỉ đủ để gió nghe thấy.
- Hả? Anh vừa nói gì cơ? – Nó quay người lại hỏi anh.
- Không! Không có gì đâu.
Thời gian trôi qua một cách chậm chạp…
Hai anh em đang đứng ăn kem Tràng Tiền thì nó có điện thoại. Là anh Tuấn gọi. Nó lưỡng lự. Anh Huy nhìn nó.
- Em nghe điện thoại đi. Anh đi mua giấy ăn. – Anh Huy chạy đi để lại mình nó với những cảm xúc bộn bề ùa về một cách nhanh chóng.
Vài phút sau, anh Huy quay lại.
- Em lau tay đi này. Mình về thôi. – Anh đưa gói giấy ăn cho nó.
- Vâng… – Giọng nó nghe thật buồn.
“Tại sao anh vẫn không thể quên em? Mỗi lần nhìn thấy em, đặc biệt là những lần anh biết em khóc vì Tuấn, em có biết những giọt nước mắt ấy như những vết dao cứa vào tim anh hay không?”
“Nói yêu anh mà anh chẳng nói gì cả. Em bỏ đi. Anh gọi cho em hỏi thăm được vài câu: “Em về nhà chưa? Em ăn tối chưa? Em không sao chứ?… Sao anh luôn phải tốt với em như thế chứ? Để rồi em lại hy vọng…”
“Yêu mình ư? Chưa từng yêu nhau? Nhung yêu mình? Mình không yêu Nhung?… A a a a…” Cơn đau đầu kéo đến mỗi lần anh Tuấn cố gắng nhớ lại quá khứ. Anh quằn quại ôm lấy đầu và gào thét. Nỗi đau chỉ mình anh cảm nhận. Nỗi đau chỉ mình anh hiểu nó đau đớn đến đâu. Anh gạt đổ mọi thứ trên chiếc bàn nhỏ đầu giường. Lọ hoa thạch thảo tím rơi xuống đất vỡ toang. Những cánh hoa lẫn trong những mảnh vỡ thủy tình vương vãi khắp sàn. Một vài giọt máu đỏ…
Một vài tuần nhẹ nhàng trôi qua. Nó chỉ đi học và đi tìm việc. Nó cần một công việc để giết thời gian, giết khoảng trống mà trước kia nó dành cho việc chăm sóc anh Tuấn. Nó không gặp anh Tuấn nữa. Nó cứ nghĩ nó ổn với điều nó nhưng nó vẫn có những lúc buồn, những lúc thấy chán nản, mệt mỏi…và tuyệt vọng. Những lúc ấy nó tìm đến cánh đồng lau rộng lớn lộng gió. Những làn gió vẫn thế, nhẹ nhàng hất tung những lọn tóc của nó và hát bài hát của riêng mình. Nó quên dần tình yêu với mưa. Mưa khiến nó buồn. Với nó hiện giờ, gió là hạnh phúc.
Nơi đó, cánh đồng lau đó, ngày qua ngày, có hai con người thường xuyên đặt chân tới nhưng chẳng bao giờ gặp nhau.
Nó được nhận vào bán hàng tại Crush shop, chi nhánh của một công ty thời trang mới nổi. Và qua lời mấy chị nhân viên thì vị giám đốc của công ty này rất trẻ, có tài và rất đẹp trai, nổi tiếng lãng tử. Thỉnh thoảng ông chủ trẻ tuổi này qua cửa hàng kiểm tra tình hình kinh doanh, lại dẫn một cô bạn gái mới đến mua tặng đồ cô ta.
- Hôm nay, giám đốc qua kiểm tra cửa hàng. Mọi người dọn dẹp, sắp xếp lại mọi thứ cho tốt. – Chị cửa hàng trưởng nhắc nhở nhân viên.
Người thì đi quét với lau sàn. Người thì đi lau mặt gương, kính. Người thì đi sắp xếp lại hàng hóa trong kho. Người thì bố trí lại hàng hóa trưng bày. Mấy cô nhân viên thỉnh thoảng lại tíu tít vài câu chờ đón “lãng tử” lần này dẫn cô chân dài nào tới. Cả cửa hoàng đang tất bận dọn dẹp thì có khách.
- We e to Crush! – Nó cúi chào khách và giấu nhanh giẻ lau cùng lọ xịt kính ra sau lưng.
- Xin chào! – Vị khách chào lại nó cùng một nụ cười không thể thân thiện hơn.
Nó đứng như tượng đá, chôn chân một chỗ, cứng họng không nói được gì.
- Em đón tiếp khách thế à? – Anh Huy xua xua tay trước mặt nó.
- Xin lỗi em đang bận. Anh tự vào chọn đồ nhé. – Nó cười tươi.
- Thái độ của cô nhân viên này không tốt rồi. Có lẽ cần gặp cấp trên và yêu cầu sa thải.
- Này! Anh đừng có phá em. Hôm nay giám đốc của bọn em qua. Để yên cho em dọn dẹp. – Nó đẩy đẩy anh Huy.
- Nhưng giám đốc sao bằng khách hàng được? Khách hàng là thượng đế cơ mà.
- Đúng! Nhưng với anh thì là trường hợp ngoại lệ của thượng đế. – Nó bướng bỉnh đối đáp.
- Nhung! Em đang làm gì vậy? – Chị cửa hàng trưởng đi tới.
- Có khách chị ạ! – Nó trả lời và quay sang lườm anh Huy. – Anh giết em rồi đấy.
Anh Huy nhìn nó cười tủm tỉm. Chị cửa hàng trưởng tới bỗng trở nên hoảng hốt.
- Xin lỗi giám đốc. Thành thật xin lỗi anh. Đây là nhân viên mới của cửa hàng. Mong anh…
- Không sao! – Anh Huy lại cười. Còn nó lúc này y như một tượng đá. – Chúng ta vào trong thôi. – Anh Huy nói với chị cửa hàng trưởng.
Chị cửa hàng trưởng khép nép dẫn anh Huy vào bên trong cửa hàng. Nó im lặng và tiếp tục công việc lau kính. Bỗng điện thoại của nó có tin nhắn: “Hết giờ làm chờ anh! Đừng quên anh là giám đốc của em đấy cô nhóc bướng bỉnh ạ!”
Tan ca, nó vừa thay đồng phục ra và đang chuẩn bị ra tủ đựng đồ thì đã thấy anh Huy đang đứng đó, trên tay là chùm chìa khóa của nó.
- Trả chìa khóa cho em! – Nó với tay định giật lại chùm chìa khóa nhưng không được.
- Phải xem em có biết nghe lời không đã. – Rồi anh Huy cầm chùm chìa khóa nhanh chóng ra xe của nó. Nó chỉ còn biết đuổi theo và cầu trời ngày mai đi làm không có việc gì xảy ra vì đang có gần chục con mắt khó hiểu lẫn đố kỵ đang nhìn chằm chằm vào nó.
Nó miễn cường lên xe dù nó mới là chính chủ của chiếc xe. Cái kiểu công tử ăn chơi vẫn không sửa. Anh phóng xe thật nhanh khiến nó sợ rơi nên đành ôm chặt lấy. Tủm tỉm cười, anh phóng tiếp.
- Bộ ple ban nãy của anh đâu rồi? – Nó hút tù tì cốc nước ổi ép.
- Anh để ở cửa hàng rồi. Vớ tạm một bộ ở cửa hàng mặc. – Anh cười.
- Mất hết cả hình tượng. – Nó lắc lắc cái đầu trông thật ngộ.
- Gì chứ?
Gặp nó ở cửa hàng hôm nay, chỉ có nó là không biết gì còn anh thì biết quá rõ. Chính anh đã duyệt hồ sơ nhận nó vào làm. Biết nó sẽ có ở cửa hàng, đó chính là lý do ngày hôm nay không có cô nàng chân dài nào tới cùng anh.
Ánh mặt trời mỗi lúc một sẫm hơn. Màn đêm dần buông. Đâu đó trong trái tim cả anh lẫn nó, nỗi buồn đang nhen nhóm. Ánh sáng yếu ớt của những vì sao xa trái đất hàng ngàn năm anh sáng, đang điển xuyết lên bầu trời đêm, giống như niềm hạnh phúc nhỏ nhoi giữa nỗi buồn đang cố gắng chiếm trọn cả con tim.
“Có lẽ em quen với cuộc sống không có anh rồi! Khác hẳn với khi anh đi Thụy Điển. Khi ấy em vẫn cứ hy vọng, vẫn cứ mong chờ một điều quá xa vời. Em cảm thấy rằng anh có yêu em. Chỉ là anh quá vô tâm để nhận ra hoặc là anh thấy chưa đến lúc để nói ra tình cảm của mình. Nhưng hiện tại hoàn toàn khác, anh không còn cho em cảm giác anh có yêu em. Anh vẫn mang nụ cười quen thuộc ấy, cái thói quen uống café đen bất kể menu của quán có hàng tá những thứ hấp dẫn khác, vẫn cái cách cốc nhẹ vào đầu e… Nhưng với em, đó chỉ đơn giản là một con người có vẻ ngoài giống hệt anh còn tâm hồn như bị đánh cắp rồi vậy. Em đã thôi hy vọng, đã thôi mong chờ. Sự hy vọng và đợi chờ như đang bóp nghẹt sự sống của cả anh lẫn em. Em sẽ để tình yêu này, những suy nghĩ này bay theo gió. Tự do… Ai biết trước được ngày mai… Cứ buông xuôi một lúc nào đó… Ngày mai bạn sẽ thấy giá trị lớn lao mà nó mang tới.”