Không chỉ hai đứa nó đang suy nghĩ mà có một con người đang ngồi bên bar, khói thuốc thi nhau nghi ngút, ly rượu vang mỗi lúc một vơi, tiếng nhạc xập xình ầm ĩ.
“Mình sẽ cứ tiếp tục thế này hay sao?” – Anh Huy nói khẽ, cười khẩy rồi uống cạn ly rượu.
- Anh đang ở đâu đấy? – Trang gọi điện cho anh Huy.
- Em không cần quan tâm. – Anh Huy gắt lên rồi vứt chiếc điện thoại lên mặt bar, không quan tâm Trang đang nói gì.
Một lát sau Trang tới thì đã thấy anh Huy say gục lên bar rồi. Cố gắng đỡ anh dậy, Trang đưa anh về. Trang quá hiểu anh Huy. Say rượu mười lần thì cả chục lần là vì Nhung. Chính vì thế nỗi hận mà Trang đổ lên người Nhung càng lúc càng lớn. Và có một bí mật mà Trang đã giấu từ rất lâu. Còn nhớ bức tranh đặt trên mặt bàn anh Huy lúc Trang mới về nhà anh lần đầu. Bức tranh vẽ chì vẽ khuôn mặt của một người con gái tầm bằng tuổi Trang lúc ấy. Bức tranh tập trung vào khuôn mặt của cô bé, khung cảnh mờ nhạt nên Trang chỉ có thể đoán là cô bé đang ngồi trên một chiếc xích đu. Cô bé ấy… là Nhung. Chính anh Huy cũng không phát hiện ra điều này. Trang khi bé rất thích tranh của anh vẽ, và hơn thế, Trang rất thích anh. Những bức tranh của anh mà vẽ về một người con gái nào đó ngoài Trang cũng khiến Trang giận dỗi. Đôi khi sự giận dỗi ấy được trút lên những bức tranh kia. Xé toạc, tan nát… Anh thích nhất bức tranh anh vẽ Nhung dù khi ấy anh không hề biết người trong tranh là ai. Anh đã giữ gìn nó rất cẩn thận. Một lần, Trang đã lén vào phòng anh, lục lọi và lấy trộm được bức tranh. Trang đem giấu trong tủ quần áo của mình. Anh Huy phát hiện ra mất tranh nhưng cũng chẳng quát nạt được Trang. Vào tay Trang thì dù có quạt nạt, mắng mỏ đến đâu…có lẽ bức tranh ấy đã không còn nữa rồi. Điều anh không ngờ tới, Trang không hề xé bức tranh ấy. Và cũng chẳng ai ngờ, đó lại là một điều thú vị đối với những việc xảy ra sau đó. Cái lần đầu tiên Trang gặp Nhung, đấy là Noel cách đây chừng hai năm, cũng là buổi tiệc chính thức tiếp quản công ty S. A. L. M của anh Huy. Trang đã cho người điều tra về Nhung. Từ quá khứ cho đến hiện tại. Ngay đến những bức ảnh khi học cấp 2 của Nhung, Trang cũng được người đưa đến tận tay. Nhờ những bức ảnh ấy, Trang nhận ra Nhung chính là cô bé trong bức tranh anh Huy thích nhất. Nhung đã thay đổi khá nhiều so với thời trung học. Có lẽ đó là lý do mà anh Huy không nhận ra Nhung, cô bé với đôi mắt buồn mà anh từng vẽ…từng yêu thích… Không thể kể cho anh Huy những gì mà mình tìm thấy, Trang đã quyết định như thế. Trang sợ rằng nếu biết được điều ấy, anh Huy sẽ còn yêu Nhung hơn nữa. Nhưng, mọi thứ đều nằm ngoài dự đoán, Nhung vẫn là người anh Huy yêu, rất yêu…
Trang ngồi bên giường anh Huy, cô đang toan tính một điều gì đó. Đôi mắt bùng lên ngọn lửa hận. Cô hận…hận người làm cho người cô yêu đau khổ… Cô hận…hận người đã khiến trái tim người cô yêu không bao giờ hướng về cô… Hận…
***
- Chiều nay đi đến quán bar “Kris” nhớ? 8h. – Linh nói với Nhung khi hai đứa đang đứng ngoài hành lang giờ giải lao.
- Làm gì? Sao lại đi bar? – Nhung ngạc nhiên quay sang hỏi Linh.
- Có người hẹn gặp hai đứa mình ở đấy. Yên tâm người tốt. Không phải lo.
- Bà bị sao không? Sao đột nhiên lại…
Linh chặn họng…
- Chả bị sao cả. Đi chơi cho biết.
Rồi Linh tung tăng bước vào lớp kệ cho con nhóc muốn nghĩ gì thì nghĩ.