Vừa tan học thì anh Huy gọi cho nó.
- Em tan học chưa? Anh qua đón em nhé!
- Em vừa mới tan. Em về với Linh rồi. Anh không phải qua đón em đâu.
- Ừ! Cũng được. Tối 7h anh đón em. Mình đi ăn rồi đi xem phim.
- Vâng. – Nó dập máy.
- Anh Huy gọi bà à? – Linh đi bên cạnh hỏi.
- Ừ.
Rồi hai đứa đi về. Đang tám đủ chuyện thì một chiếc xe phóng ngang qua làm xe hai đứa loạng choạng suýt ngã.
Tuấn đi xe tiến lại gần.
- Hai bạn có sao không?
Cả Linh và Nhung cũng nhìn sang phía Tuấn. Linh bực bội.
- Tôi mà có sao thì tôi sẽ giết chúng nó.
- Ấy mà có sao thì còn lâu mới làm gì được chúng nó thì đúng hơn.
Linh tức đỏ mặt nhưng chẳng nói thêm được gì còn Nhung thì cứ tủm tỉm vì không ngờ cũng có người trị được Linh. Ba người cùng đi trò chuyện. Tuấn tuy sống trong Nam lâu ngày nhưng giọng nói vẫn rõ miền Bắc không có nét gì là bị lẫn tiếng. Chỉ một vài lúc Tuấn nghe điện thoại. Hình như là bố và mẹ Tuấn gọi thì Tuấn lại nói giọng miền Nam một cách dễ dàng. Ba người rủ nhau vào một quán ăn nhanh. Linh thì xưa nay không thích về nhà. Nhung hôm nay thì bố và anh đi làm muộn mới về, mẹ thì đi lễ ngày kia mới về, nhà chẳng có ai. Tuấn cũng tình trạng tương tự. Bố mẹ thì đều trong Nam, chưa sắp xếp xong công việc và nhà cửa nên cũng chưa thể ra Hà Nội.
Ba người vào cửa hàng ăn nhanh, vừa ăn uống vừa nói chuyện. Có vẻ như ba người cùng hợp cạ lắm. Đang ăn thì Nhung ngớ người ra vì đã có hẹn với anh Huy lúc 7h mà giờ đã là 6h45. Luống cuống Nhung giục Linh đèo về nhà để còn kịp thay quần áo. Tuấn lịch thiệp bảo ai người về trước, bữa tối nay coi như Tuấn mời. Rồi Linh với Nhung vội vàng đi. Linh với Nhung vừa đi thì Tuấn có điện thoại.
- Mọi chuyện ổn… Tiền đã vào tài khoản rồi chứ?… Bye…
Tuấn nhìn vào bông hoa bằng giấy ăn mà vừa nãy nó tiện tay nghịch làm. Tuấn cầm lấy ngắm nhìn… “Một cô bé cũng thú vị đấy chứ!” Một nụ cười tỏa nắng…
Tối hôm đó nó và anh Huy lại đi chơi cùng nhau. Lịch trình dường như chẳng khác mấy mọi khi. Vẫn là đi ăn uống gì đó cho no bụng rồi kiếm một quán kem Yocream trò chuyện vu vơ… Hoặc là tìm đến cánh đồng gió trước kia hai người từng đi để hứng lấy gió. Gió cuối xuân vẫn còn vương cái lành lạnh ẩm ẩm… Nhưng hiện tại…dù gió ở cái cánh đồng gió này có lạnh đến đâu thì bên anh Huy nó vẫn cảm nhận được cái ấm… Cái ấm của tình yêu…của sự quan tâm… Nhưng trái tim nó vẫn có một góc giá băng… Cái góc trái tim mà nó cảm nhận được rằng trong nó vẫn chưa hề tồn tại tình yêu dành cho anh Huy… Nó không muốn đóng băng cái góc trái tim ấy… Nhưng…nó không thể… Mỗi lần nghĩ đến cái góc ấy… nó lại thấy hơi lạnh bỗng đâu lan tỏa khắp mình…
- Em lại nghĩ thẩn thơ gì đấy? – Anh Huy choàng tay qua vai ôm lấy nó.
- Không. Em đang nghe gió thôi. – Nó quay sang nhìn anh và cười. Bên anh có một thứ hạnh phúc vẫn đủ để nó cười. Một nụ cười thật tươi chứ không phải một nụ cười gượng gạo giả tạo.
- Anh yêu em… – Anh hôn nhẹ vào má nó. Anh chưa bao giờ hỏi nó rằng tại sao chưa bao giờ nó nói yêu anh. Có lẽ anh cũng quá hiểu con người nó, hiểu được trái tim nó.
- Em… – Nó định quay lại nói với anh. Anh yêu nó quá nhiều… Anh xứng đáng với…
- Đừng ép mình… Khi nào thực sự cảm thấy thì hãy nói với anh. – Anh thì thầm vào tai nó.
Anh vẫn thế. Hiểu nó và dành tình cảm cho nó quá nhiều. Có những lúc nó cảm thấy rất hạnh phúc bởi điều ấy. Đã có khi nó nghĩ rằng nó yêu anh nhưng cái hơi lạnh từ góc tim băng kia bỗng vây quanh lấy nó. Ngay lúc này khi nó nghĩ rằng nó yêu anh, nó muốn nói điều ấy để khiến anh thấy hạnh phúc nhưng chính anh lại là người khiến nó nghi ngờ thứ tình cảm mà nó đang cảm thấy. Đôi lúc cái tình yêu quá nồng nhiệt kia lại khiến nó thấy ngột ngạt.
Nó vẫn đi học đều đều. Nó không còn đi làm ở cửa hàng nhãn hiệu thời trang của anh Huy nữa. Đã vài lần Trang đến và gây khó dễ cho nó. Chị cửa hàng trưởng không muốn vì dù gì cũng biết quan hệ của nó và anh Huy nhưng chính nó là người chủ động xin nghỉ. Nó không muốn gây rắc rối cho chị. Mọi chuyện xảy ra nó đều không để cho anh Huy biết. Nó không thích phiền anh.
Cuối năm ba, nó dốc tâm vào việc học. Anh Huy cũng bắt đầu bận rộn hơn với dự án tung sản phẩm đón hè. Anh và nó ít đi chơi và gặp nhau hơn. Đôi khi phải hai tuần mới có một buổi đi ăn hay xem phim cùng nhau. Trên lớp thì nó vẫn chơi với Linh. Hai đứa vẫn ngự trị cái bàn cuối. Thỉnh thoảng lại leo lên cái hành lang tầng bảy ngồi học hoặc là nói chuyện vu vơ. Nhưng cũng phải kể đến vài sự thay đổi, xáo trộn cái tiến trình đều đều ấy của hai đứa. Tuấn… xen vào một cách ngon lành. Đầu tiên là nhập hội bằng cách ngay hôm đầu tiên đi học đã đến ngồi cùng hai đứa. Tiếp đến là vài lần chẳng may cùng đường về. Vài lần nữa là hỏi bài… Vài lần khác là hỏi đường… Và giờ chúng nó thành bộ ba. Tuấn cởi mở và thân thiện. Linh từng nói với nó rằng. Ở Tuấn có gì đó vẫn khiến Linh thấy nghi ngờ nhưng nó chẳng tin. Nó chỉ tin vào những gì nó cảm nhận.
Mấy ngày này, không hiểu sao, Tuấn nghỉ học liên tục. Điện thoại không nghe máy.
Đang ngồi trong lớp thì nó có tin nhắn.
“Nhung đến đây được không?… Mình khó chịu quá!”
“Tuấn bị sao thế? Có chuyện gì à?” – Nó nhắn tin lại mà đến hết buổi học vẫn không có tin nhắn trả lời.
Tan học, nó và Linh quyết định đến nhà Tuấn xem Tuấn bị sao. Bấm chuông mãi không có người mở cửa. Bỗng có tin nhắn.
“Có 1 cái chìa khóa sơ cua để dưới chậu cây xương rồng nhỏ ngay dưới chân Nhung. Mình không xuống được.”
Nó và Linh tìm thấy chiếc chìa khóa và mở cửa vào được nhà. Đi lên phòng Tuấn thì thấy Tuấn đang nằm trên giường. Mặt mũi phờ phạc, tái mét. Hai đứa chạy lại hỏi han, cặp sốt.
- Để bọn tôi đưa ông đến bệnh viện. – Linh nói.
- Không! Tôi không muốn đến bệnh viện. – Tuấn cố gắng nói.
- Để Tuấn ở nhà thế này không được đâu. – Nó lên tiếng.
Tuấn nắm lấy tay nó, nói như sắp hết hơi.
- Không! Chỉ cần Nhung ở đây là được.
- Nói được thế này thì ông vẫn còn tỉnh lắm nhờ. – Linh nói còn nó thì im bặt. – Bà ở đây đi. Tôi đi mua thuốc hạ sốt cho tên điên này. Tiện thể mua cháo và đồ ăn cho bọn mình luôn vậy.
Nó chỉ gật nhẹ đầu. Bàn tay đang cố rút khỏi tay Tuấn nhưng không được. Mãi cho đến lúc Linh đi rồi Tuấn thiếp đi nó mới rút tay ra được. Nó lấy khăn lạnh chườm cho Tuấn. Toàn thân Tuấn nóng bừng. Miệng Tuấn thỉnh thoảng lại nói gì đó nó nghe không rõ. Có đôi lúc nó tưởng như Tuấn đang gọi tên nó vậy.
Linh về thì thấy nó cũng ngủ gục bên giường. Vỗ vai, Linh gọi nó dậy. Nó gọi và đỡ Tuấn dậy ăn cháo. Đang cho Tuấn ăn thì mẹ Linh gọi về. Linh không muốn để nó lại với Tuấn, dù gì cũng… Linh bèn gọi cho anh Huy đến. Anh Huy có việc nên không đến sớm được, Linh đành về trước để nó và Tuấn ở lại cùng nhau.
Tuấn sau khi ăn cháo, uống thuốc và vẫn được nó chườm khăn lạnh thì đã đỡ đỡ sốt, Tuấn thiêm thiếp ngủ. Nó ngồi bên giường nhớ lại thời gian khoảng hai năm trước, khi “anh” còn đang chìm trong giấc ngủ không biết ngày tỉnh dậy, nó đã chăm sóc anh như thế này… Vậy là anh đi sang Thụy Điển cũng đã gần nửa năm. Nó phân vân tự hỏi… Nếu bây giờ anh trở về thì sẽ như thế nào? Nó không biết phải đối diện với anh ra sao nữa. Không thể tự nhiên như trước… Chẳng lẽ tránh mặt mãi sao… Nó…nó còn tình cảm với anh không? Đôi mắt nó bỗng cay cay…
Tiếng nhạc chuông bài “Even if I die, can’t let you go” của nó vang lên.
- Ơi anh!… Không sao đâu, bạn em đỡ sốt hẳn rồi em tự về được mà. Anh không phải lo đâu… Bye anh…
Tuấn đã tỉnh dậy. Có lẽ là do tiếng chuông điện thoại của nó. Nó mở cửa trở lại phòng Tuấn. Vừa mở cửa ra thì Tuấn ôm lấy nó.
- Đừng đi! – Tuấn thở một cách yếu ớt nhưng đôi tay lại thật khỏe.
- Buông tôi ra. – Nó cựa mình muốn thoát khỏi vòng tay của Tuấn nhưng không thể. Cái vẻ yếu ớt của cậu ta như một sự giả dối hoàn hảo vậy.
Nó không ngừng giãy giụa để hất tay Tuấn nhưng Tuấn mỗi lúc như ôm nó chặt hơn.
- Đừng đi. – Tuấn vẫn lặp đi lặp lại câu nói ấy… Tuấn bắt đầu chạm môi vào tóc nó. Nó cảm nhận được điều ấy. Tuấn tiếp tục hôn lên trán nó. Mắt nó… Nó cố quay mặt đi nhưng bàn tay Tuấn đã giữ lấy khuôn mặt nó. Tuấn hôn lên môi nó. Nó cố lấy hết sức để gạt tay Tuấn nhưng nó không thể. Nó không chống lại được cái sức mạnh ấy. Đôi môi Tuấn vừa quấn lấy môi nó, một tay cầm tay nó, một tay ôm nó đưa gần đến phía giường. Nó cảm nhận rõ thân mình nó đang ngả dần xuống vì bị sức nặng của Tuấn đè lên thật khó thở. Một thoáng, nó cảm thấy tuyệt vọng, tưởng chừng như nó kiệt sức trước Tuấn. Một vài hình ảnh của anh Huy và cả “anh” đan xen hiện lên trong đầu nó. Nó phải thoát khỏi Tuấn. Thoát khỏi cái nơi này ngay lập tức. Nó cắn môi Tuấn rồi vùng dậy chạy thật nhanh xuống nhà.
Nó hoảng sợ không nhận ra rằng trong căn phòng kia, ngoài Tuấn, ngoài nó…vẫn còn có hai con người khác… Nó chạy thật nhanh ra khỏi ngôi nhà của Tuấn. Nước mắt nó trào ra, nó kéo tay áo lau môi, lau mắt, lau những nơi mà đôi môi của Tuấn đã chạm tới. Nước mắt của nó không ngừng tuôn. Đôi chân nó chỉ còn biết chạy…chạy bao lâu hay bao xa, nó chẳng cần biết… chỉ cần biết là sẽ thoát khỏi ngôi nhà cùng con người kia.
- Đúng như ý cô chứ? – Tuấn nói.
- Anh diễn kịch đạt lắm. Tôi thấy anh có vẻ như học nhầm ngành rồi. – Trang bước lại Tuấn, đưa tay lên sửa cổ áo, phủi phủi vai Tuấn.
Tuấn gạt phắt tay Trang. Trang không tỏ ra tức giận mà lại cười khẩy.
- Đạt được điều cô muốn rồi. Cô ra khỏi nhà tôi được chưa? – Tuấn trèo lên giường muốn ngả lưng.
- Vậy thì ai sẽ chăm sóc anh bây giờ? Con nhóc đó đâu còn ở đây. – Trang tiến lại gần Tuấn.
- Cô biến nhanh ra khỏi nhà tôi đi. Giờ tôi thấy ghê tởm cô.
- Anh phải ghê tởm chính mình mới đúng. Tôi chỉ là kẻ đứng sau. Còn anh mới là người thực hiện. – Trang đứng phắt dậy. Khuôn mặt không có cái vẻ tươi cười như trước mà cảm tưởng như đôi mắt đã trở nên sắc lạnh. – Dù sao thì… việc cũng đã xong. Khoản tiền công cuối cùng tôi đã gửi vào tài khoản cho anh. Thủ tục chuyển trường tôi cũng đã chuẩn bị xong. Chỉ có điều, anh sẽ phải học nốt tháng này. Cứ làm như kế hoạch. Nhà mới cho anh tôi cũng đã sắp xếp. Hai ngày nữa sẽ có người đến nhận lại ngôi nhà này. Anh tự mau chóng thu xếp.
Trang bước ra khỏi phòng cùng người nhiếp ảnh. Cô ta đã có được những gì mình cần.
Tuấn nằm lại trong phòng… Nhớ lại bàn tay đã chăm sóc mình chỉ cách đây chưa đến một tiếng đồng hồ… Giờ thì nó đã quá xa vời… Tất cả những gì còn xót lại chỉ là sự lạnh lẽo… lạnh lẽo trong tâm hồn trong cái nóng bức đầu hè…