⋆。゚☁︎。✈︎⋆。 ゚☾ ゚。⋆
Hai ngày sau quyết định chia tay của Lang Phong, Châu Kỳ Sâm đáp xong chuyến bay cuối cùng từ Hải Khẩu đến Bắc Kinh, vừa ngồi vào trong xe thì nhận được một cuộc điện thoại từ nước ngoài. Anh không nhận ra số điện thoại nên nhận máy, sau khi kết nối thì mới phát hiện là Lang Phong. Y dùng số điện thoại Hà Lan gọi cho anh.
"Lang Phong?" Anh gọi tên chính của y, lần này không gọi Evan nữa. Tín hiệu bên đối phương không ổn lắm, cho nên nhất thời anh chưa dám xác nhận.
"Ừ, là tôi." Lang Phong đáp lại.
Châu Kỳ Sâm không ngờ y còn liên lạc với mình, anh tưởng là hai người họ cắt đứt hẳn rồi, chia tay một cách dứt khoát. Anh điều chỉnh lại giọng rồi mới hỏi: "Sao thế? Cậu ở Hà Lan à?"
Lang Phong nói: "Ừ, anh đừng ngạc nhiên, không phải tôi đổi ý hay lật lọng gì đâu. Tôi gọi cho anh là vì không thể giải thích rõ ràng trên WeChat, tôi cũng không giỏi gõ phím để nói những chuyện này lắm."
Y hơi dừng lại, Châu Kỳ Sâm đáp một tiếng. Anh vẫn chưa hiểu cuộc điện thoại này của Lang Phong có mục đích gì, có điều anh cũng không bao giờ đề phòng đối phương, vì vậy trong lòng anh không hề lo lắng.
Lang Phong ở bên kia nói: "Tôi muốn cảm ơn Riesling anh mang cho tôi ngày hôm đó, tôi mang về Amsterdam, hôm nay uống hết rồi. Hôm đó tôi đã chuẩn bị lời để nói với anh rất lâu, cho nên mới nói ra, sau đó tôi mới nhận ra là anh cố ý mang cho tôi... Nói chung là... tôi cảm thấy có lỗi với anh."
"Nói đi cũng phải nói lại, là do cách của tôi quá trực tiếp, anh có những chuyện không nói với tôi được, cũng có nỗi khổ tâm trong lòng, tôi chỉ muốn nói là tôi hiểu được, tôi không muốn ép buộc anh. Tôi biết anh là người rất tốt, chúng ta không yêu nhau thì vẫn có thể làm bạn bè. Anh đồng ý thì sau này, nếu như anh muốn kể những chuyện đó, vẫn coi tôi là bạn thì có thể nói với tôi."
Lang Phong là người như thế, rất có chủ kiến, ngữ khí kiên định lại rất tự tin, sau khi y nói một tràng, Châu Kỳ Sâm phát hiện ra mình hoàn toàn không biết nên đáp lại thế nào, hình như anh đã mất giọng, hé miệng nói không thành lời. Lang Phong quá chính trực, y lương thiện như một tấm gương, phản chiếu cảm xúc né tránh đáng ghét của anh. Nếu như gặp phải một người lạnh lùng, trái lại chia tay rồi anh còn có thể phủi tay sạch sẽ, không buồn quay đầu lại. Nhưng Lang Phong lại tựa như mặt trời nhỏ, ánh nắng của y rọi tới gay gắt mãnh liệt, chiếu sáng anh tới mức không thể trốn chạy được nữa.
Cuối cùng anh chỉ ổn định lại giọng điệu, thấp giọng nói: "Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết. Không phải tôi không muốn gặp lại cậu, hôm đó tôi chưa nói là vì cuối cùng... Cậu cũng biết đấy, dù sao tôi cảm thấy hơi mất mặt, vẫn là vấn đề của tôi." Anh đã nói muốn làm điều đó lần cuối trước khi rời đi, nhưng Lang Phong đã từ chối một cách lý trí.
Đương nhiên là Lang Phong hiểu, y đáp lại rất nhanh, "Không phải, là do tôi quá trực tiếp." Thật ra y muốn nói rất nhiều nhưng lại không nói được mấy, ví dụ như đương nhiên là y muốn làm tiếp một lần với Châu Kỳ Sâm, nếu như trời cao cho phép, y còn muốn làm tiếp một trăm lần. Từ trước tới nay Lang Phong luôn là người hòa nhã, trong hai mươi chín năm qua của cuộc đời, y không hề biết viết hai chữ "ghen tị" là gì. Hầu như những gì bản thân thật lòng muốn thì y đều thuận lợi giành được. Những gì từng quyết định bỏ đi, y cũng chưa từng nhặt lại. Thế nhưng ngay giây phút này, y nghĩ tới người cũ của Châu Kỳ Sâm trước khi gặp mình, người mà anh hôn môi, làm tình, thể hiện sự rung động và tập trung sau khi chia tay với y, tự dưng y cảm nhận được một cảm xúc lạ lẫm khác thường. Nhưng tính chiếm hữu của y trỗi dậy là không thỏa đáng, bọn họ chưa bao giờ nói lời yêu, cũng chưa đồng ý là người thương thân mật duy nhất của nhau, cho nên Lang Phong không thể nói ra được thành lời, nói ra lại thành áp đặt cho đối phương.
Cuối cùng y thả lỏng giọng điệu, nói "Vậy... sau này khi nào bay ra nước ngoài thì anh nhớ tìm tôi nhé."
Châu Kỳ Sâm đáp ừ, anh cười nói với bên kia, "Dễ đến dễ đi, nhất định rồi."
Lang Phong gọi xong cú điện thoại này thì tâm trạng dễ chịu hẳn. Nhưng Châu Kỳ Sâm gọi xong lòng lại thấy khó chịu.