Chương có nội dung bằng hình ảnh
⋆。゚☁︎。✈︎⋆。 ゚☾ ゚。⋆
"Anh có thể kể cho em nghe những chuyện trước đây, nhưng có một vài chuyện bản thân anh cũng không nhớ rõ. Nếu không thì... em muốn nghe gì thì cứ hỏi, có thể trả lời thì anh sẽ nói." Châu Kỳ Sâm nói.
Lang Phong cụng bia với anh, giống như một cử chỉ nhỏ cạn chén, sau đó nói: "Vậy là em có thể hỏi."
Châu Kỳ Sâm ừ một tiếng. Lòng anh đang đầy nỗi bất an và thấp thỏm, dù sao kết quả của hành động giãi bày trước đây cực kỳ thê thảm. Thế nhưng Lang Phong tốt như vậy, y chân thành thẳng thắn với anh, nếu bản thân anh còn dùng cách thức im lặng hoặc viện cớ qua loa lấy lệ để đáp trả y thì đúng là không còn gì để nói nữa. Đã đi đến nước này rồi, ngoại trừ nói thật ra anh không còn lựa chọn nào khác, còn kiệm lời nữa thì đúng là có lỗi với Lang Phong - người đã bị anh làm đảo lộn kế hoạch, bay một mạch từ Zurich đến Bắc Kinh chỉ trong mười hai tiếng.
Câu đầu tiên Lang Phong mở lời là hỏi anh, "Anh từng yêu bao giờ chưa?"
Được lắm, chưa gì đã là một liều thuốc mạnh, Châu Kỳ Sâm suýt thì sặc soda. Anh ngước mắt lên nhìn, kim đồng hồ trong phòng bệnh vừa khéo di chuyển đến tám giờ, một tuần rồi anh không ra ngoài, cuộc sống gần như ngày đêm bị đảo lộn hết. Thế nhưng chính vì thời gian kỳ cục này nên mới không có cảnh màn đêm tô điểm cho bầu không khí. Lang Phong ngồi trước mặt anh, bày một loạt sáu chai bia ra, y đang ngồi với tư thế nghiêm túc lắng nghe. Chỉ có thật lòng mới có thể đổi được sự chân thành, anh chỉ có thể mở miệng nói một cách thật thà.
"Đơn phương thì từng yêu hai người, một người là trai thẳng, một người không biết yêu." Châu Kỳ Sâm tự nói tự cười, "Người đầu tiên là chiến hữu của anh, cũng coi như là mối tình đầu của anh đi. Năm mười chín tuổi anh đi bộ đội, hai mươi mốt tuổi gặp được anh ấy. Anh ấy là đàn anh của anh, cũng là phi công tàu sân bay, sau đó chuyển sang làm chỉ huy tàu sân bay, anh ấy vẫn luôn chỉ huy anh mỗi lần hạ cánh."
Câu này nghe thì đơn giản nhưng tình cảm ẩn giấu sau nó lại rất phức tạp. Châu Kỳ Sâm cảm thấy anh yêu Bạch Tử Duật là hành vi sai trái ở mức cao nhất, là không được phép, là không thực tế, là bất khả thi. Nhưng nếu nhìn nhận từ một góc độ khác, chuyện anh yêu Bạch Tử Duật lại rất dễ giải thích, bởi nó đúng là một chuyện đương nhiên. Bạch Tử Duật là đàn anh, là người hỗ trợ anh trên tàu, tình cảm anh dành cho hắn đúng là một tổ hợp giữa sự ngưỡng mộ, sự dựa dẫm và cả tình yêu, dùng bốn chữ "rắc rối phức tạp" không hề nói quá. Vừa hợp lý, lại vừa bất hợp lý, sau tám năm dài đằng đẵng, anh dần thích ứng được với sự tồn tại song song của sự tội lỗi mặc cảm lẫn sự giằng xé đến tột cùng. Nó đau khổ trong mỗi lần hít thở, trong mỗi câu chào đầu tiên sau khi tỉnh giấc mỗi ngày, trong mỗi câu lệnh cuối cùng trước khi hạ cánh, đau đớn dần cũng thành quen, riết rồi không còn thấy đau nữa. Sau vài năm, lý trí của anh cho anh biết rằng, tình cảm anh dành cho Bạch Tử Duật là sự dựa dẫm mà anh luôn tìm kiếm kể từ khi rời bỏ gia đình và tham gia quân đội ngay từ khi còn rất nhỏ, là sự phản chiếu hành trình theo đuổi con người thật của anh trong những thăng trầm của đại dương. Anh cũng biết, kể từ năm mười tám tuổi được chọn tòng quân, anh đã không còn cơ hội nào để gặp người khác, kiểu gì cũng sẽ yêu người đồng đội sớm chiều ở bên. Thế nhưng để chôn giấu và xua tan tình cảm này, đối với người không thể công khai xu hướng tính dục như anh mà nói, quả là một điều không dễ dàng. Thậm chí anh còn không thể khóc lóc thoải mái một trận, sau đó phong độ vẫy tay bye bye với Bạch Tử Duật. Anh biết rõ bản thân mình đang trong cục diện khốn đốn, thế nhưng anh đã yêu rồi, không thoát ra nổi nữa.
Châu Kỳ Sâm từ tốn kể lại cảm xúc khi đó của bản thân, cuối cùng chỉ nói một câu, "Em thử tưởng tượng mà xem... Tàu sân bay là chiến hạm to lớn nhất thế giới, nhưng sau khi sống trên đó được hai tháng, em sẽ hiểu ra rằng tàu sân bay thực ra rất nhỏ bé, em không thể nhìn thấy gì bên ngoài cả. Cho nên khi đó anh gặp anh ấy, anh cảm thấy anh ấy giống như cả thế giới của mình."
Lang Phong gật đầu, sau đó hỏi anh: "Sau đó thì sao? Anh bỏ đi à?"
"Anh ý thức được quá muộn, mất tám năm anh mới rời khỏi nơi ấy. Cũng không phải anh chủ động rời đi mà là trải qua một sự cố rơi máy bay. Ba năm trước anh va chạm với chim trong lúc diễn tập ở Sơn Đông, khi đó đang ở 500 mét trên không, ngay bên dưới lại là thị trấn toàn người là người. Anh quẹo trái quẹo phải mới tìm thấy được một khoảng đất trống để nhảy dù, do chiều cao thấp quá nên... gãy năm, sáu cái xương. Em từng thấy vết sẹo mổ sau lưng và vai anh, là từ vụ đó đấy. Hôm nay anh nằm đây cũng là vì chuyện này. Do lần đó bị thương nên anh phải nằm viện mất mấy tháng, còn quen được Lâm Hiểu, là y tá chăm sóc anh lúc đó——Vừa rồi em có gặp qua đấy." Châu Kỳ Sâm nhìn lướt qua phía cửa ra vào, hơi dừng lại rồi mới nói tiếp: "Cô ấy thích phụ nữ, có bạn đời cố định. Anh và cô ấy nói chuyện với nhau rất nhiều, sau đó anh cảm thấy mình phải đưa ra lựa chọn, mình phải đi. Thay vì chờ đợi điều gì đó không thể xảy đến với mình, ta nên chủ động tìm kiếm cơ hội".
"Còn một nguyên nhân nữa, khi ấy anh nhảy dù ở độ cao quá thấp, thấp hơn độ cao tối thiểu quy định cho sự an toàn, anh còn không chắc bản thân mình còn sống không. Khoảnh khắc đó anh cảm thấy... tiếc nuối, anh nghĩ đến rất nhiều việc còn chưa làm."
Lang Phong cúi thấp đầu, cầm chai bia, không nhìn vào mắt anh.
"Thế... người thứ hai thì sao?" Y khẽ giọng hỏi.
"Người thứ hai là một bác sĩ, anh quen được anh ấy ở Thâm Quyến sau khi chuyển ngành. Bọn anh quen nhau rất đúng lúc, cho nên anh vẫn cảm thấy hai người bọn anh rất có duyên. Nhưng mà... cuối cùng vẫn không có kết quả."
"Chuyện này nói theo kiểu phức tạp thì nó cũng phức tạp được, để anh kể cho em nghe phiên bản ngắn gọn đi. Nguyên nhân khách quan là anh được điều chuyển đến Bắc Kinh, bọn anh phải yêu xa." Nói xong, anh nhìn Lang Phong. Thật ra đây cũng là điểm mấu chốt, khi đó anh và Dư Tiêu Viễn chuyển từ bạn giường sang người yêu, yêu xa là một thách thức. Hai điều kiện khách quan gây bất lợi cho một mối tình, anh và Lang Phong có cả hai rồi.
"Nhưng nguyên nhân thật sự là anh thích anh ấy nhiều hơn anh ấy thích anh. Thứ anh muốn anh ấy không cho được, ngay từ ban đầu mối tình này đã không tương xứng. Vì muốn anh ấy chấp nhận yêu xa, hoặc là theo anh đến Bắc Kinh, anh cũng đã thật lòng kể lại một số chuyện anh từng trải qua trước đây cho anh ấy nghe."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó anh ấy chia tay với anh. Khi đó anh ấy nói, anh rất yêu em, nhưng xin lỗi vì anh không thể chiều theo ý em được." Châu Kỳ Sâm cười tự giễu, nói: "Thật ra anh cũng đã đoán được trước kết quả. Khi đó anh làm như vậy chẳng khác nào được ăn cả ngã về không."
Rất lâu sau Lang Phong vẫn không lên tiếng, chỉ cúi đầu chăm chăm uống bia. Châu Kỳ Sâm bồn chồn trong lòng, "Em... còn gì muốn hỏi không?"
"Hai người... không hợp nhau." Lang Phong nói, "His loss."
Châu Kỳ Sâm chỉ nói: "Có duyên không có phận, không nên miễn cưỡng. Trước đó anh chỉ trách anh ấy quá lạnh lùng, bây giờ nghĩ lại, anh cũng có cái sai của mình, anh nên biết sớm hơn."
Bầu không khí trở nên im ắng chùng xuống, Lang Phong hỏi anh, "Kể những chuyện này ra... anh có khó chịu không? Khó chịu thì chúng ta có thể nói chuyện khác. Anh vừa phẫu thuật xong, em không muốn khiến tâm trạng anh không tốt."
Ban đầu y muốn hỏi lịch sử yêu đương của Châu Kỳ Sâm, có lẽ là chờ mong những gì giống như những câu chuyện tình yêu hay thấy. Thậm chí nếu như anh nói "chưa từng yêu" thì y cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Từ hôm tụ tập Lang Phong đã nhìn ra rồi, anh quen nhiều người, có lẽ mấy câu chuyện phong lưu cũng bị bịa đặt không ít, nhưng không ngờ sự thật lại nặng nề thế này, chỉ hai câu chuyện đã chạm đến đỉnh cao của sinh tử và yêu hận. Y nghe mà còn thấy khó chịu, vậy nên y hiểu Châu Kỳ Sâm là người kể còn khó chịu hơn nhường nào. Dù sao bây giờ từng câu từng chữ y nghe đều là cuộc sống mà anh đã từng trải qua, những lời nhẹ tênh tựa mây gió mà anh nói ra tương ứng với những nỗi đau và sự bứt rứt không thể chịu đựng hàng đêm của anh. Y muốn nghe anh kể chuyện, nhưng kiểu hành vi bắt người ta cậy vết sẹo trên người là thứ y không muốn làm.
Châu Kỳ Sâm không ngờ y nói như vậy, Lang Phong đúng là chỉ nghĩ cho anh. Đặc biệt là khi so sánh với sự lặng thinh suốt từ đầu đến cuối của Dư Tiêu Viễn trước đây, sự im lặng của hắn khiến anh cảm giác mình như đang diễn vở kịch một vai suốt hai tiếng, nói đến mức lúc sau anh tự cảm thấy nực cười. Rất giống nhiều lần trước đây, sự quan tâm Lang Phong dành cho anh giống như làn gió xuân ấm áp, Lang Phong hoàn toàn không tính toán hay trăm phương ngàn kế, y là người như vậy. Cho dù trước mặt không phải đối tượng y có hứng thú yêu đương mà là một người bạn khác, y cũng sẽ làm như vậy.
"Không sao, em muốn nghe, anh muốn nói, nói ra rồi thì lòng anh cũng nhẹ nhõm hơn." Châu Kỳ Sâm nói.
Lang Phong muốn đổi một chủ đề khác dễ chịu hơn, nói: "Không nói chuyện tình yêu nữa, nói chuyện khác đi. Trước đó anh từng hỏi em chuyện của Ivy... Anh kể chuyện về em gái anh đi."
Châu Kỳ Sâm cười cong mắt, nói: "Em gái anh sao, Châu Kỳ Thụy(*), nhũ danh là A Thụy, nhưng anh gọi con bé là QQ, bởi Chery QQ(*) là một loại xe rất thịnh hành thời ấy, ha ha, hồi đó em không ở trong nước nên chắc không biết. Năm nay nó..." Anh nói đến đây thì hơi khựng lại, bởi đã quá lâu rồi anh không gặp em gái, anh định nói nó mười lăm tuổi rồi, nhưng phải tính lại rồi anh mới nói: "Năm nay nó mười bảy tuổi."
(*) Chery QQ là một chiếc ô tô hatchback cỡ nhỏ do Chery Automobile, một nhà sản xuất ô tô của Trung Quốc, sản xuất.
Chery có âm Hán Việt là Kỳ Thụy [奇瑞 - qíruì], cách đọc đồng âm với chữ Kỳ Thụy (其瑞) trong tên của Châu Kỳ Thụy.
"Đã hai năm rồi anh chưa gặp lại con bé." Chuyện này kể lại kiểu gì cũng thấy không vui nổi.
"Khi anh chuyển sang ngành hàng không dân dụng, bố mẹ không hiểu cho anh, khi đó sự nghiệp lái tàu sân bay của anh rất ổn, cũng giành được nhiều vinh quang. Nếu tiến xa hơn, anh có thể tìm được một vị trí văn chức rất dễ dàng, sau đó làm việc cho một đơn vị sự nghiệp nào đó đến khi hết đời. Anh tìm đủ mọi lý do, bọn họ đều không chịu, anh bèn come out luôn với họ. Khi đó đang lúc xốc nổi can trường, anh cũng nhịn bố mẹ rất lâu rồi, hai người họ... nói thế nào nhỉ, cũng không thật sự quan tâm đến anh."
"Giây phút nói ra được rất dễ chịu, mười lăm tuổi anh đã nhận ra mình không thích con gái, nhẫn nhịn bốn năm, cuối cùng cũng được nói thật. Trước đó anh cũng không nhận được nhiều sự yêu thương từ bố mẹ, vậy nên việc mất đi... cũng chẳng sao cả. Anh và bố mẹ cùng lắm chỉ là người dưng nước lã, những lời mắng nhiếc của họ dành cho anh, anh hoàn toàn có thể coi nó như lời chửi bới từ những người xa lạ. Khi ấy anh công khai cũng có cảm giác vò đã mẻ lại sứt, có chút bất cần đời, muốn cho họ thấy mình chẳng còn gì để mất. Sau đó hai người họ cắt đứt quan hệ với anh. Anh nói xong, hành động xong thì mới nhớ đến em gái anh. Anh và bố suýt chút nữa đã đánh nhau trong nhà, dọa con bé sợ khóc òa lên, lúc đó anh cảm thấy hối hận. Anh không nỡ bỏ em gái..."
Nhắc tới đây, giọng nói luôn bình thản nhẹ nhàng của anh chợt trở nên lên xuống trập trùng, anh không thể nào tiếp tục nói một cách hờ hững nhẹ tênh nữa mà phải cố gắng kìm nén giọng điệu của chính mình.
Khi gặp phải những sự việc gây tổn thương tâm lý nặng nề, con người có thể không nhớ rõ diễn biến của sự việc, nhưng lại nhớ rất rõ những chi tiết cụ thể về cảm nhận và cảm xúc trong sự việc đó.
Anh nhớ hôm anh come out, bố anh lại muốn đánh anh, lần này Châu Kỳ Sâm không nhẫn nhịn nữa, anh phản kháng. Đương nhiên là bố anh không đánh lại nổi cậu thanh niên trẻ tuổi nóng tính là anh. Thế nhưng động tĩnh hai bố con gây ra lại dọa Châu Kỳ Thụy khi ấy mười lăm tuổi gào khóc. Khi Châu Kỳ Sâm thu dọn xong đồ đạc bỏ ra khỏi nhà, không có ai chạy ra tiễn anh, ngay cả Châu Kỳ Thụy cũng không. Con bé cũng coi hành động come out của anh là sự ruồng bỏ và phản bội.
Sau khi hoàn thành chương trình huấn luyện của hãng Hàng không Hải Nam, tháng đầu tiên sau khi anh trở thành phi công hàng không dân dụng, anh đã xin nghỉ, lén bay trở về Thẩm Dương, đợi Châu Kỳ Thụy ở bên ngoài trường cấp ba của con bé. Khi đó anh vừa mới mua một con Subaru Outback second-hand, là một chiếc SUV trông rất oách, khó có thể lờ đi được ở một địa phương nhỏ như thế này. Anh đã nghĩ như thế này mới ổn, đợi khi nào Châu Kỳ Thụy tan học, anh sẽ đưa con bé ra ngoài ăn món gì đó thật ngon, xin lỗi con bé, cũng chứng minh cho nó biết anh không phải kẻ xấu có tác phong gì thấp hèn. Anh tin rằng Châu Kỳ Thụy sẽ mềm lòng, con bé gặp anh rồi sẽ tha thứ cho anh.
Nhưng sự việc thật sự đã xảy ra lại là, khi Châu Kỳ Thụy nhìn thấy anh chờ mình trong xe, phản ứng đầu tiên của con bé lại là quay đầu bỏ đi, nó né tránh anh. Châu Kỳ Sâm lái xe đuổi theo suốt hai con phố, Châu Kỳ Thụy chạy không nổi, rơi nước mắt nói với anh rằng, "Anh đừng đến tìm em nữa, em xin anh đấy."
Anh ngơ ngác tại chỗ, không nói được một câu nào. Thật ra chuyện cắt đứt quan hệ với bố mẹ, đặc biệt là với bố anh, anh đã chấp nhận rồi, thậm chí cắt đứt rồi anh còn khỏe hơn. Buổi tối ngày anh come out và bị cắt đứt quan hệ, cả thế giới của anh vẫn chưa sụp đổ. Thế nhưng khi nghe thấy câu nói ấy của Châu Kỳ Thụy, thế giới của anh đã sụp đổ.
Về mặt lý trí, anh hiểu Châu Kỳ Thụy mới mười bốn mười lăm tuổi, mọi chuyện của con bé vẫn chịu sự quản thúc của bố mẹ, lời nói đều trăm phần trăm chịu ảnh hưởng từ hai người họ. Ai mà biết được hàng ngày bố mẹ anh sẽ nhồi nhét mấy suy nghĩ linh tinh như anh trai con là quái vật bất hiếu bất nghĩa vào đầu con bé như thế nào. Nhưng về mặt tình cảm, anh không thể nào chấp nhận nổi.
Anh tận mắt thấy Châu Kỳ Thụy chạy sang phía đối diện bên đường. Giữa hai người họ chỉ còn cách nhau một con phố chật hẹp, nhưng nó tựa như một con sông vĩnh viễn không bao giờ vượt qua được. Anh có chuyện riêng của mình, không thể nói ra, có móc họng gào thét cũng vô dụng. Còn con bé ở bên kia bờ sông, thung lũng ngày càng mở rộng hơn, nước sông chảy xiết, cả đời này anh sẽ không thể nào dựng nổi cây cầu đi được sang phía bờ bên kia.
Châu Kỳ Sâm cảm thấy cuộc đời anh như một cái tròng khó thoát nổi, cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại không ngừng. Năm mười lăm tuổi, anh đứng trong căn nhà bán hầm lạnh lẽo bị Châu Thành Hải bạt tai, anh đã thề phải trốn khỏi cái tròng đầy nguy khốn này, sau đó có năng lực rồi anh sẽ đưa A Thụy ra sau. Nhưng hôm nay anh hai mươi chín tuổi, A Thụy mười lăm tuổi, anh vẫn trải qua thế long trời lở đất giống hệt như cũ. Chợt có cảm giác sự ra đời của anh là sai lầm của số mệnh, ngay cả số mệnh cũng không cứu nổi. Cảm giác bất lực đến đau đớn này gần như muốn hủy hoại anh, mỗi khi nghĩ đến đều khiến cõi lòng anh tan nát. Đã từng có một khoảng thời gian anh cặm cụi lăn xả vào công việc không ngừng nghỉ, mục đích là vì muốn khiến bản thân không có thời gian suy nghĩ đến chuyện này nữa.