Tâm Bệnh Là Em


Lưu ý: Tác giả không đặt tên chương
Tên chương là do Editor đặt
- --------------
Ba ngày sau, Yến Cẩm Ngôn và lão quản gia, chú Trần, dọn vào hẻm Minh Nguyệt.

Chú Trần mua một ít quà, đi chào hỏi những người hàng xóm láng giềng đã lâu năm không gặp của mình.

Khi về nhà đã chạng vạng, lại vội vội vàng vàng đi vào phòng bếp nấu cơm, sợ Yến Cẩm Ngôn đói bụng.

Yến Cẩm Ngôn trở về lập tức đến chỗ hành lang ngồi vẽ tranh.

Trước mặt bày ra một cái giá vẽ, ngón tay thon dài mảnh khảnh cầm bút phác hoạ lại bóng cây nho cổ thụ ở trước sân.

Trước đây, Yến Cẩm Ngôn chưa từng thấy quả nho cổ thụ, cũng chưa từng ăn nó bao giờ.

Chú Trần hái được một mâm nho rửa sạch rồi đặt lên bàn trà trước mặt, trong tầm tay của Yên Cẩm Ngôn.

Thiếu niên vẽ đến mệt mỏi, tùy tiện cầm lấy một quả nho lên ăn.

Nước nho ngọt lành thanh mát làm Yến Cẩm Ngôn rốt cuộc cũng nhìn đến mâm quả trên bàn, ánh mắt loé lên vẻ kinh ngạc.

Trái cây này ngọt thơm thanh lành, thật ra so với trong tưởng tượng của anh còn ngon hơn nhiều.

Lúc Yến Cẩm Ngôn định cắn lần thứ hai, miệng vừa mở, chuông cửa đã kêu lên.

Chú Trần đang ở trong phòng bếp bận làm cơm tối, anh đẩy xe lăn tự mình đi mở cửa.

Cửa viện có một khe hở, thiếu niên từ khe cửa đó nhìn ra ngoài, thấy trước cửa là Tần Tang đang mặc chiếc áo thun.

Cô gái eo thon, tóc buộc đuôi ngựa cao, trán dính vài sợi tóc, vẻ mặt sáng láng.

Nhìn thấy cửa viện vừa mở ra, Tần Tang giơ chén sứ trong tay lên, cười với thiếu niên bên trong cánh cửa, “Anh trai Ngôn, em đến đưa đồ ăn cho anh và ông Tần đây.


Một tiếng “anh trai Ngôn” ngọt ngào giống như quả nho kia vậy.

Nghe xong, hai tai Yến Cẩm Ngôn nóng lên, có chút không biết làm sao.

Anh và Tần Tang mới gặp mặt nhau có một lần, chưa chính thức tự giới thiệu mình, tại sao cô lại làm như họ quen thuộc như vậy chứ…?
Thiếu niên nhíu mày, mắt nhìn chén sứ bên trong tay cô không biết đó là cái gì.

Yến Cẩm Ngôn không có hứng thú, làm bộ muốn đóng cửa.

Không ngờ thiếu nữ ngoài cửa lại tay mắt lanh lẹ dùng ngón tay thon dài trắng nõn chặn cửa lại.

Lúc Yến Cẩm Ngôn đóng cửa, lực không tính là lớn, nhưng Tần Tang vẫn là “Ai nha” một tiếng, đau đến khuôn mặt nhăn lại, tay đặt ở cửa không chịu rút ra.

Rơi vào đường cùng, Yến Cẩm Ngôn đành phải kéo nửa cửa viện ra, trầm mắt nhìn chằm chằm ngón tay trắng nõn của cô.

Có lẽ là thật sự bị cửa kẹp rồi, chỗ khớp xương phiếm hồng, vết đỏ rất rõ ràng.

Ngay lúc Yến Cẩm Ngôn do dự muốn mở miệng nói chuyện, Tần Tang thu tay lại ghé vào bên môi nhẹ nhàng thổi.

Vừa thổi, vừa đưa chén sứ ở một tay khác cho Yến Cẩm Ngôn: “Này, đây là bánh dày đường đỏ bà ngoại em chiên, mới vừa xong còn nóng hổi.


“Anh mau đem vào ăn cùng ông Trần ngay đi cho nóng.


Tầm mắt Yến Cẩm Ngôn từ môi cô dời đi, nhìn vào miếng bánh dày đường đỏ nhìn cũng không tệ lắm, ngửi được mùi đường đỏ đặc sệt ngọt thơm.

Yến Cẩm Ngôn chần chừ có nên lấy hay không, trước cửa “két” một tiếng phanh gấp chói tai.

Một nam sinh cao gầy dừng xe ở cửa.

Nam sinh gân cổ lên kêu với Tần Tang: “Đi thôi chị Tang, còn không đi nữa chị Hạ Huỳnh lại chờ sốt ruột.


Tần Tang đáp lại, chạy nhanh lại đặt chén sứ màu trắng lên tay của Yến Cẩm Ngôn, sau đó xoay người chạy tới phía nam sinh đứng ven đường.

Yến Cẩm Ngôn nhíu mày, há miệng thở dốc muốn giữ cô lại.

Lại thấy Tần Tang đã leo lên phía trước yên xe đạp cùng nam sinh chạy đi, cô ngồi ở yên xe cho tốt rồi bảo nam sinh ngồi cho vững sau đó đạp xe phóng về phía trước.

Hai người một xe, rất nhanh đã mất khỏi tầm mắt Yến Cẩm Ngôn.

Chỉ còn lại tiếng nam sinh cười lớn lúc sau mới chậm rãi biến mất.

Thiếu niên bưng chén sứ đựng bánh dày đường đỏ, yên tĩnh ngồi trên xe lăn.

Nhớ tới dáng vẻ Tần Tang lúc leo lên xe, anh lại sờ sờ đôi chân không có cảm giác của mình, chán ghét bĩu môi.


Ở bên bờ sông trấn Lâm Xuyên có một tiệm net, Tần Tang chạy xe đạp chở Lục Tranh tới nơi này hẹn gặp nhau với Hạ Huỳnh.

Ba người vào tiệm net, mỗi người độc chiếm một máy, ấn nút khởi động trò chơi, động tác liền mạch lưu loát.

Tiệm net này là tiệm duy nhất trong trấn cho phép trẻ vị thành niên vào, mọi người đều gọi là tiệm net đen.

Giống Tần Tang bọn họ đều là trẻ vị thành niên, bắt đầu khởi động máy, dùng tuổi giả để đi vào, đương nhiên, tiền phí so với bình thường đắt hơn.

Tiệm net cách trường cấp ba Lâm Xuyên không xa, xem như là thiên đường của bọn học sinh không thích học tập ở đó.

Tần Tang cũng không phải là người chăm học.

Mới vừa vào tiệm net không lâu đã có không ít bạn cùng trường chào hỏi cô, khách khí gọi một tiếng, “Chị Tang.


“Chị Tang, chị vừa mới từ nhà ông Trần tới à?”
Lục Tranh mười bốn tuổi hai mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, mang theo đồng đội cùng chơi game tùy tiện tìm đề tài nói chuyện.

So sánh với cậu ta đang chuyên chú, Tần Tang và Hạ Huỳnh bật máy chơi cùng đồng đội có vẻ nhàn rỗi hơn.

Hạ Huỳnh tắt đi giao diện vào QQ tám chuyện.

Ngay cả Tần Tang đang cùng bạn bè chơi game trò chuyện, nghe thấy Lục Tranh nói, mí mắt cũng không nâng, giọng điệu như thường nói: “Đưa đồ ăn.


“Tới đưa bánh dày đường đỏ chiên, đáp lại quà của ông Trần.


Buổi chiều lúc cô về, bà ngoại được ông Trần tặng ít quà khi về quê, bà muốn cảm ơn nên đưa đồ ăn qua làm quà đáp lễ.

Lục Tranh hàm hồ “Ồ” một tiếng, lại nghĩ tới cái gì, cậu quay đầu nhìn về phía Tần Tang: “Cái anh ngồi xe lăn đó là cháu nội của ông Trần à?”
Nhắc tới Yến Cẩm Ngôn, ánh mắt Tần Tang từ khung chat thu về, “Không phải đâu, anh ấy họ Yến không họ Trần”
“Anh ta là ai? Sao lại ở trong nhà ông Trần?”
“Hay đó là cháu ngoại ông Trần?” Hạ Huỳnh vừa chơi vừa tùy tiện nói một câu.

Kết quả là, Tần Tang và Lục Tranh đều nghĩ giống cô ấy, cảm thấy Yến Cẩm Ngôn có lẽ là cháu ngoại của ông Trần.

Giống như Tần Tang vậy, ở với bà ngoại rất đáng thương.

Vì thế khi về nhà, Tần Tang ghé qua sạp hàng dưa hấu bên cạnh quán net.

Cô thật sự không nghĩ mua trái dưa lớn vì tiền tiêu vặt trong túi không nhiều lắm, thật sự là không mua nổi.

Trên đường trở về vẫn là Tần Tang lái xe chở, theo Lục Tranh đưa Hạ Huỳnh đến nhà trước, sau đó mới cùng nhau trở về hẻm Minh Nguyệt.

Dọc đường đi Tần Tang dặn dò Lục Tranh bảo cậu ôm quả dưa cho đàng hoàng đừng làm vỡ nó.

Lục Tranh nơm nớp lo sợ vùi quả dưa hấu vào trong quần áo, khi về đến nhà, Tần Tang sờ vào quả dưa hấu, ấm áp, tất cả đều là mồ hôi của tên nhóc Lục Tranh kia.


Tần Tang về đến nhà, Lục Tranh tự mình lái xe đi về cuối ngõ nhỏ.

Cậu ở số nhà 100, ở cuối hẻm Minh Nguyệt.

Nhìn theo bóng dáng Lục Tranh biến mất ở ngõ nhỏ, Tần Tang vào sân nhà mình.

Cô kéo một xô nước từ trong giếng ra bỏ dưa hấu vào rửa sạch sau đó đi tắm rửa.

Chờ tắm rửa xong, Tần Tang mới vớt dưa hấu ướp lạnh lên, đi qua ấn chuông cửa nhà ông Trần cách vách.

Chuông cửa vang lên một hồi lâu cũng không có ai tới mở cửa, Tần Tang lui lại mấy bước, vòng quanh tường viện dạo qua một vòng, phát hiện trong viện có ánh đèn.

Nói cách khác trong nhà ông Trần có người.

Tiếp theo, Tần Tang liền bò lên trên tường viện nhà ông Trần, sau đó theo leo theo thân cây nho cổ thụ mà đi xuống.

Quả dưa hấu nhỏ được cô cất vào túi ni lông không bị va chạm vào đâu cả,cô cẩn thận mở túi lấy nó ra.


Sau khi sửa lại nhà, đây là lần đầu Tần Tang vào sân nhà ông Trần.

Trong trí nhớ cái sân viện hoang vu, rách nát, hiện giờ đã được dọn dẹp rộng rãi.

Cỏ dại đã biến mất trong sân chỉ còn lại vài khóm hoa nhỏ xinh, sân bằng xi măng mới, sạch sẽ thoáng mát làm cho người nhìn thoải mái tâm tình.

Góc sân hướng tây còn để lại một chỗ đất trống, xây cái hồ nước nhỏ, chưa hoàn thành.

Tần Tang đánh giá một vòng, mới đưa ánh mắt dừng ở cửa kính sát đất nơi có ánh đèn.

Trong phòng đã kéo màn, ánh sáng bị ngăn cách một ít, không phải đặc biệt sáng.

Đây là lần đầu tiên Tần Tang thấy loại cửa sổ kính sát đất, tiến lên sờ soạng một chút, cô mới phát hiện cửa kính có thể đẩy ra.

Từ bài học lúc hái nho,Tần Tang đã khôn hơn không trực tiếp đẩy cửa ra.

Cô dùng ngón tay gõ gõ cửa kính, nhỏ giọng kêu: “Anh trai Ngôn, anh có ở nhà không?”
Không ai trả lời, Tần Tang mơ hồ nghe thấy trong phòng có tiếng nước.

“Anh trai Ngôn? Ông Trần?” Tần Tang lớn giọng hơn gọi, vẫn không ai trả lời cô.

Tần Tang cũng không kêu nữa, trực tiếp kéo cửa kính ra, nhấc rèm cửa lên đi vào trong.

Vừa bước vào Tần Tang tức khắc cảm nhận được nhiệt độ bên ngoài và ở trong khác nhau hoàn toàn.

Một luồng nhiệt nóng đập vào mặt cô, trong phòng có sương khói mông lung, giống như tiên cảnh.

Tần Tang mất một lúc lâu mới thấy rõ! Là một cái chậu tắm bằng gỗ siêu cấp lớn.

Vừa rồi âm thanh cô nghe được là tiếng nước ấm chảy vào thau tắm, quan trọng nhất chính là trong thùng còn có một người ngồi.

Nói là ngồi nhưng thật ra là ngửa đầu dựa vào thau tắm.

Tần Tang tiến sát vào xem mới phát hiện người nọ là Yến Cẩm Ngôn.

Hơn nữa lúc này anh đã ngất đi rồi.

“Anh trai Ngôn? Yến Cẩm Ngôn!?” Tần Tang qua đi vỗ lên mặt anh, không có phản ứng.

Cô sợ hãi vội vàng ném dưa hấu xuống đất, chạy nhanh qua tắt nước đi, sau đó vớt nam sinh từ trong thau tắm ra.

Yến Cẩm Ngôn cao hơn so với cô tưởng tượng, thử trăm ngàn tư thế cuối cùng quyết định bế anh theo kiểu công chúa ra ngoài.

Đúng lúc vào lúc này, cửa sân bị người từ bên ngoài đẩy ra, lão quản gia chú Trần mang theo người mặc quần áo lao động đi vào
Ông ra ngoài từ nửa giờ trước, đi tới đầu hẻm chờ công ty giao hàng đưa tủ lạnh lại đây.

Chờ lâu rồi, không nghĩ tới Yến Cẩm Ngôn sẽ ngất ở trong thau tắm.

Chú Trần thậm chí chưa kịp cảm tạ Tần Tang, trước tiên nhờ hai người nhân viên công ty giao hàng giúp đỡ đưa Yến Cẩm Ngôn đến bệnh viện trên trấn.

Vẻ mặt hoảng sợ đó, làm Tần Tang sinh ra cảm giác lạ thường.

Nói như thế nào nhỉ, cảm giác ông Trần không giống như trưởng bối của Yến Cẩm Ngôn mà lại giống như là người hầu của anh.

Mấy người bọn họ đi vội vàng, chỉ chừa một mình Tần Tang đứng ở trong viện bọn họ.

Áo thun trên người ướt đẫm dán lên da, vô cùng khó chịu.

Cô đưa mắt về phòng nhìn quả dưa hấu nhỏ nằm trên mặt đất, yên lặng dọn dẹp sạch sẽ, sau đó từ cửa chính ra ngoài, trở về nhà mình cách vách.

Trước khi đi, Tần Tang đóng cửa nhà ông Trần lại.

Cô cũng ý thức được, Yến Cẩm Ngôn tắm quá lâu dẫn đến ngất đi chứ không có bệnh tình gì nguy hiểm cả.

Nghĩ đến đây, Tần Tang thở phào nhẹ nhõm.

Cô lại tắm rửa lần nữa, lúc về phòng đi ngang qua phòng khách vừa hay nghe được tiếng điện thoại vang lên, Tần Tang sợ ảnh hưởng tới bà ngoại đang ngủ vội vàng đi qua nhấc máy.

“Alo, ai vậy?” Cô kẹp ống nghe trên vai, đưa tay ra đằng sau lau tóc.

Mãi cho đến trong điện thoại truyền ra giọng nam trầm ổn quen thuộc, “Tang Tang sao? Là ba đây con.


Tần Tang ngừng động tác, đôi mắt hiện lên tia ảm đạm, ánh mắt so với ánh trăng ngoài cửa sổ còn lãnh đạm hơn
Cô trầm mặt trực tiếp cúp máy, nửa câu cũng lười mở miệng trả lời.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui