- Xuống xe thôi tiểu thư – Cậu hài hước mở cửa cho nó.
Nó mỉm cười bước ra, cậu đẩy cửa đóng lại, chào bác Thomas rồi cùng nó tiến vào nhà hàng nơi bố mẹ đang đợi. Cậu không bao giờ nghĩ rằng có ngày mình được tiếp tục được ăn ở những nơi như thế này.
- Anh nghe nói hôm nay còn là một buổi gặp đối tác của ba mẹ nữa – anh chống cằm trầm ngâm.
Nó nhún vai, nhìn xung quanh để sang đường.
- À, em đi trước được không? Anh qua bên kia mua chai nước khoáng nhé.
Nó gật đầu, di chuyển bàn chân trên mặt đường, nhanh chóng qua dòng xe cộ bỗng
* Kít tttttttttt *
Nó giật mình, lùi lại vài bước. Từ trong chiếc xe BWM, một thanh niên vô cùng đẹp trai, khôi ngôcau có bước ra cùng người tài xế.
- Này, cô đi …. – Đang định mắng cho người không biết phép tắc một trận thì anh hơi sững trước vẻ đẹp đặc biệt của nó. – Cô đi đứng kiểu gì vậy?
- Cô có mắt để trang trí hay sao hả? – bác tài xế tức giận nói.
Nó chỉ cười khẩy, rồi kiêu ngạo lướt qua để lại tiếng vọng đi đôi giày cao gót làm hai người tức sôi máu. Cô ta dám khinh thường mình sao? Gái đẹp bây giờ hay hão huyền trước vẻ trời phú lắm.
Tên tài xế cúi chào, anh dặn dò rồi đi vào trong nhà hàng. Nó bực bội hỏi tiếp tân nhà WC.
- Chào ba mẹ. ! – Cậu vui mừng lên tiếng – Cháu chào hai bác. – Cậu đưa tay ra bắt lễ phép.
- Chào cháu. Mời cháu ngồi .- Người đàn bà sang trọng đối diện vui vẻ nói.
- Ngồi đi con – Mẹ nó kéo ghế cho cậu.
- Mà Băng đâu ạ?
- Không phải nó đi cùng con sao?
- Để con gọi cho em.
- Ừ.
Cậu vừa quay ra đụng ngay anh. Cậu hơi lúng túng
- Thật xin lỗi.
- Không có gì.
Anh lịch sự cúi người chào
- Con chào ba mẹ. Chào hai bác.
- Ôi, Triết Vũ đẹp trai, tài năng của bác đây mà. Ngồi đi con – Mẹ nó vỗ vai anh ngạc nhiên.
- Bác quá khen rồi ạ.
- Mọi người xem Menu rồi gọi món nhé. – Ba nó đưa Menu , ra hiệu cứ tự nhiên.
- Băng sẽ đến ngay. Em có chút việc.
- Được rồi , con cứ ngồi trước đi.
Mọi người cầm thực đơn, xem từng trang một bắt đầu chọn món.
- Có vẻ hơi khó chọn. Vậy thì cho tôi gọi tất cả món đi.
- Dạ vâng thưa quý khách xin quý khách đợi một lát – Anh phục vụ lễ phép lui đi.
Hai gia đình cho con trai làm quen với nhau dù sao sau này cũng là người kế thừa và nói về bản hợp đồng làm ăn lâu dài chiều nay rất thuận lợi. Bỗng nhiên, phu nhân
– mẹ anh lên tiếng thắc mắc
- Kia có phải là con gái hai vị không? Người đã đoạt hai giải Nhất từ cuộc thi Tài Trí
Trẻ và các môn văn hóa toàn thành phố?
Mọi người đồng loạt dồn mắt về phía cô gái thu hút bao người trong nhà hàng đang kiêu sa, lạnh lùng từng bước tiền về bàn ăn.
- Đúng vậy, là con gái tôi – Ba nó tự hào nói.
- Thật xinh đẹp và tài năng – ba anh cười tươi khen ngợi.
- Ba mẹ, đó là người hơn có 0,25 điểm đấy. Tức thiệt – anh khẽ chau mày.
- Thằng này…. – mẹ anh chưa nói xong thì anh kêu lên.
- Khoan, cô ta là …
- Là gì hả con? – Mẹ nó tò mò hỏi.
- À không có gì cháu xin lỗi.
Nó nhẹ nhàng cúi chào mọi người, khẽ mỉm cười lịch sự nói
- Chào ba mẹ. Con chào hai bác.
- Mau… Mau ngồi đi con – Mẹ anh vui mừng.
- Dạ.
Nó vừa ngồi xuống thì có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy anh. Nhưng nó nhanh chóng phớt lờ coi như không quen biết. Cô dám coi thường tôi sao? Đợi mà xem.
- Món ăn tới rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện – ba anh nói.
- Chúc quý khách ngon miệng – đám phục vụ đồng thanh.
- Con tên Băng phải không nhỉ? Mau ăn món này đi con – Mẹ anh rất hài lòng về nó gắp cho nó miếng sò biển.
- Dạ. – nó gỏn gọn đáp lại giữ phép. Nó ghét nhất những buổi gặp mặt thế này, chỉ
những hợp đồng lớn nó mới bất đắc dĩ vác mặt tới.
- Con rất đẹp và tài giỏi. Giới thiệu với con đây là Triết Vũ, con trai bác – ba anh chỉ sang anh giới thiệu.
- Vâng. – nó gật đầu.
- Chào cô. – anh dửng dưng nói.
Nó không nói gì, khuôn mặt vẫn lạnh lẽo mặc dù gượng ấm áp nhất có thể.Anh như gào thét trong lòng, chưa thấy cô gái coi thường vẻ đẹp của anh như vậy. Hai gia đình lại tiếp tục nói về bản hợp đồng thành công vừa rồi. Nghe nói rất quan trọng, mang lại lợi nhuận rất lớn cho cả hai bên.
- Gia đình chúng tôi có rất nhiều khu nghỉ mát ở bãi biển gần đây. Tiện thể lần gặp mặt xin mời các vị đến thăm. – Ba nó nâng ly.
- Vâng, rất vinh hạnh. Chúng tôi cũng rất thích đi biển.
…………………………
Ăn khá no, nó, cậu và anh sang bàn nghỉ ngồi dùng hoa quả, mặc cho hai gia đình bàn bạc chuyện giời bể gì.
- Tôi là Hoàng Anh. Chào cậu – Cậu vui vẻ đưa tay kết bạn trước.
- Chào. Tên tôi các vị biết rồi. – Anh đưa tay bắt lại nhìn liếc qua nó vẫn lạnh lùng ngồi nghịch Ipad.
- Em ăn quả gì? Anh bóc cho em.
Nó vẫn bất động, không nói gì, bàn tay không ngừng lướt hết chỗ này đến chỗ khác trên màn hình. Không thấy trả lời, cậu xua tay trước mặt nó gọi lại
- Kem. Có nghe nói không?
Nó thoáng giật mình, hỏi lại
- Sao?
- Em ăn quả gì để anh bóc vỏ cho em.
- Tất. – nó thờ ơ trả lời. Anh cười ẩn ý, thì thầm tai cậu, cậu gật đầu nham hiểm ra vẻ đã hiểu.
- Nào, há miệng ra.
Nó há miệng , cậu đưa quả nho vào. Tóp tép chưa nhai xong. Anh thích thú tiếp lời.
- Há ra nào aaa….
Nó chẳng quan tâm ai là đưa vào miệng nó và đưa vào những gì. Nó như bị thôi miên bởi những điều mới lạ nó mới phát hiện ra.
Anh đưa vào miệng nó miệng táo rõ ro. Vừa kịp cắn miếng táo làm đôi, cậu lại tiếp tục
- Nhanh lên nào, anh bóc xong rồi.
Nó vẫn há ra, anh lại đưa vào… Cứ như thế đến khi miệng nó không thể chứa nổi thêm nữa. Anh lăn ra cười sặc sụa thì nó mới biết nãy giờ mình chỉ chơi xỏ
- Trông cô như con heo vậy ha ha … - anh ôm bụng cười khanh khách. Cậu sợ em giận chỉ bịt miệng cười khẽ.
Không để mất hình tượng, nó bịt miệng nhai nhanh chóng trong vài giây rồi mỉm cười đắc thẳng với hai tên không biết lượng sức mình.
- Này nhìn xem, lâu lắm rồi tôi chưa thấy Vũ cười nhiều đến vậy. Con bé giỏi quá – Mẹ anh hài lòng, cười tươi nói.
- Ha ha đúng vậy. Tụi nó sẽ rất hạnh phúc, phải không ông bà thông gia tương lai – Ba anh tiếp lời – Tôi sẽ tự hào và tin tưởng nếu nó làm con dâu.
- Được chứ. Được chứ. Tại đời chúng ta, hai nhà đều chỉ có một con trai, đời này phải hoàn thành hôn ước để làm tròn tâm nguyện đời trước. – Ba nó tán thành.
- Tôi thì rất an tâm, không có gì để nói rồi – Mẹ nó vui vẻ đồng ý.
- Nào chúng ta cùng nâng ly.
- Nâng ly. Mừng cho sự nghiệp và thông gia.