Vì mọi người buổi tối mới đến đông đủ nên buổi trưa chỉ theo thường lệ đơn giản dùng bữa.
Hứa Thiêm Nghị cúi đầu uống canh hoành thánh, nhưng lỗ tai vẫn luôn vểnh lên - trên bàn ăn, từ thời sự chính trị bàn đến chuyện gia đình, luôn không thể thiếu được tiết mục so bè con cái.
Đến cuối cùng nghe thấy Vu Mẫn nói đến việc cậu đạt hạng nhất trong kỳ thi, giống như một giấc mơ trở thành hiện thực, tim đập loạn nhịp.
Vu Hiểu Đào rất nể mặt mũi mà khiển trách Vu Tử Thâm đôi câu: “Nhìn Tiểu Nghị xem, học giỏi như vậy, không khiến mẹ cần lo lắng!” Theo đó, khóe miệng của người được khen cũng hơi cong lên hãnh diện, đắc ý, tự hào cùng rất nhiều cảm xúc hòa quyện vào nhau.
“Haiz, lần này được hạng nhất là do may mắn, thi nữa liền thi không nổi đâu.” Vu Mẫn mỉm cười đắc ý nói: “Tử Thâm nhà bọn chị cao với đẹp trai, thể dục còn giỏi như thế, này mới là đức trí thể vẹn toàn, phát triển toàn diện! Hứa Thiêm Nghị làm sao mà so được?”
Khen cái này cũng không ổn lắm, nên Dư Tiểu Đào quay qua khen Hứa Thiên Bảo, nói nó còn bé lại tự tin còn hát hay, tương lai nhất định sẽ đạt được thành tựu lớn.
Điều này được rất nhiều người phụ họa.
Được nói ra điều trong tâm, Vu Mẫn vui vẻ mỉm cười.
Khóe miệng Hứa Thiêm Nghị lại kéo về trạng thái ban đầu, miếng hoành thánh trong miệng bắt đầu trở nên chua chát.
||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||
Sau bữa tối, máy sưởi trong sảnh vẫn bật, đàn ông trong nhà đều gật gà gật gù.
Hứa Thiên Bảo vẫn còn ở độ tuổi bắt buộc phải ngủ trưa, bị bắt lên lầu đi ngủ.
Ra ngoài chơi, Hứa Thiên Bảo đương nhiên không muốn tuân mệnh, nó cự tuyệt: “Con rất có tỉnh, con không ngủ đâu.”
Có điều về vấn đề này, thế hệ đi trước luôn đứng cùng một chiến tuyến: “Đi ngủ đi, nếu không đến tối chắc chắn sẽ mệt đấy.”
“Hứa Thiêm Nghị, con đi ngủ với em đi.” Vu Mẫn ra lệnh.
Thế là Vu Hiểu Đào tiến lên, dắt Hứa Thiên Bảo không tình nguyện lên lầu, bật điều hòa trong phòng ngủ, để hai anh em lại một mình.
Không có người lớn, Hứa Thiên Bảo lộ nguyên hình: “Tôi không muốn ngủ!”
Hứa Thiêm Nghị nói không rõ là Hứa Thiên Bảo ghét mình trước hay là ngược lại, cũng có thể là trời sinh không hợp.
Cậu mặt lạnh nói: “Đi ngủ! Nếu không anh sẽ nói với mẹ.”
Trong tiếng phản đối của Hứa Thiên Bảo, cậu gọn gàng cởi áo khoác và quần dài của nó, gấp gọn gàng rồi đặt sang một bên.
Tóm lại, mặc dù quan hệ không hòa hợp, nhưng Hứa Thiêm Nghị tin rằng mình nên làm tốt việc mình nên làm, đây là hai việc khác nhau.
Hứa Thiên Bảo nhìn động tác của cậu, cho rằng cậu thật sự muốn nghe theo lời mẹ dặn ngủ chung giường, liền kéo chăn bông về phía mình: “Tôi cũng không ngủ một chỗ với anh!”
Hứa Thiêm Nghị nhất định không chịu nhận thua, trừng mắt nhìn lại: “Ai thèm ngủ với em!” Cậu chỉ ngủ với bạn tốt thôi.
Bên cạnh giường kê một chiếc ghế sofa, Hứa Thiêm Nghị dựa vào đó, một lúc sau mới nằm xuống, cuộn người quay mặt về phía sau ghế.
Lúc tỉnh dậy, toàn thân nóng bừng, mặt cũng bị nhiệt khí của điều hòa hun đến đỏ.
Hứa Thiêm Nghị nhìn đồng hồ, thấy mình đã ngủ được 45 phút, sau đó quay đầu nhìn Hứa Thiên Bảo, người vốn nói không ngủ bây giờ lại đang ngủ ngon lành.
Hứa Thiêm Nghị đến miệng khô khốc, nhân lúc người còn đang ngủ cậu muốn xuống lầu tìm nước uống.
Mở cửa phòng, không khí đột ngột trở nên mát mẻ hơn, tầng dưới tiếng mạt chược ồn ào cũng theo lên.
Cậu ý ngủ vẫn chưa tan, mơ mơ hồ hồ, vừa định bước xuống bậc thang đầu tiên thì nghe thấy giọng nói của Vu Mẫn: “Haiz, em thật sự là...”
Xung quanh vang lên mấy tiếng khuyên nhủ: “A Mẫn à, em đừng buồn nữa.
Bọn chị đều biết em đã cố gắng hết sức rồi.”
Tim Hứa Thiêm Nghị đập nhanh, nhận ra mình có thể đã vô tình đột nhập vào thế giới của người lớn.
Nếu tiếp tục nghe thì là nghe lén.
Nhưng vì người nói là mẹ cậu, mọi người xung quanh lại đều an ủi bà – cậu tìm ra lý do chính đáng để mình yên tâm nghe trộm.
“Em luôn muốn đối xử bình đẳng với chúng nó.” Giọng nói xen lẫn với âm thanh mạt chược va vào nhau, “Nhưng bây giờ nó càng ngày càng giống người đó, lông mày với mũi giống nhau, giọng điệu cũng giống nhau, lần nào gặp nó, thấy cái thái độ láu cá của nó đều khiến em tức giận.”
“Người đó” ám chỉ Ninh Gia Vệ, cha ruột của Hứa Thiêm Nghị.
Tất cả mọi người đều biết Ninh Gia Vệ là một tên cặn bã, nói đến chủ đề này giống như giẫm phải bom, mọi người rất nhanh liền phủ nhận.
Một người nói: “Ôi, con trai tiểu học là thế đấy, có chút đáng ghét, đợi đến khi lớn lên sẽ ổn hơn“.
“Ừ, ai mà không ghét trẻ con ở giai đoạn này, nhất là con trai, chúng nó đều như thế cả ấy mà.”
“Đúng, đúng.
Cái độ tuổi này bướng bỉnh lắm.
Tiểu Mẫn, chị nói cho em biết, sau này còn có một thời kỳ nổi loạn thiếu niên, em còn một chặng đường dài phía trước cơ!”
Chủ đề về Ninh Gia Vệ bị mọi loại khuyên nhủ né tránh, bởi vì Ninh Gia Vệ nhìn chung bị coi là kẻ đểu cáng.
Nhưng không ai có thể bác bỏ vẻ bề ngoài của ông ta, bởi vì Ninh Gia Vệ đẹp trai, Hứa Thiêm Nghị lại nhìn giống hệt ông ta.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt đó, liền có thể nhớ đến kẻ đã cuỗm hết tiền của mấy người trên bàn mạt chược, không thể buộc họ tỏ thái độ dễ chịu được.
Mọi người đều là người bình thường mà thôi.
“Hai đứa trẻ, nhất định là khác nhau.” Một thanh âm khác tiếp tục nói: “Tiểu Nghị khi còn nhỏ chắc chắn đã bị ảnh hưởng một chút, chúng ta chỉ có thể từ từ điều chỉnh nó.”
“Dì, dì không biết đâu.” Vu Mẫn vặn lại: “Tính tình cổ quái, lúc nào cũng tính toán thiệt hơn, thi cử tốt hơn một chút liền kiêu căng..
Từ trong xương cốt đã giống người kia rồi, thích đắc ý kiêu ngạo.”
“Ta nói cho cháu biết, tiểu tử này mang theo vẫn là đồ con riêng, con sẽ phải chịu thiệt...!Được rồi được rồi, đừng nói chuyện này mãi.” Giọng nói cuối cùng là của bà ngoại.
Dù là với những người thân thiết nhất trong gia đình, việc nhắc đến chuyện cũ vẫn thấy ngại ngùng.
Đồ, con, riêng.
Hứa Thiêm Nghị ngồi ở bậc thang cao nhất, ánh sáng, hơi âm và tiếng trò chuyện từ tầng dưới cùng lúc cuộn lên.
Cậu vì thế chú ý rất nhiều chi tiết.
Cậu phát hiện có một cái gạt tàn trên bậu cửa sổ cạnh cầu thang, trong đó có hai đầu thuốc và một đống tàn thuốc; cậu thấy có một cái lỗ trên sàn gỗ đánh sáp; còn phát hiện ra hoa văn trên lan can cầu thang.
Từ khi có ký ức, cậu hiếm khi khóc.
Lúc hai tuổi, khi tiêm thuốc không khóc, lúc bốn tuổi, bị Ninh Gia Vệ sau say rượu đánh đến chảy máu mũi cũng không khóc, bảy tuổi, vấp phải tấm bê tông trước cửa sân, đau đến run rẩy nhưng không khóc.
Tuyến nước mắt của cậu dường như bị đặt sai vị trí, giống như đang là tháng 12 âm lịch mùa đông, nhưng trán cậu lại bắt đầu đổ mồ hôi đầm đìa.
Hứa Thiêm Nghị đã sâu sắc nhận ra từ lâu, dường như cái gì được thì sẽ mất, tương tự, muốn có được cái gì, nhất định cần một số điều kiện.
Cậu luôn suy đoán về điều kiện để Vu Mẫn có thể yêu mình.
Ví dụ như, cần phải vô cùng khiêm tốn, là một anh trai cần làm gương cho Hứa Thiên Bảo, không tranh không giành những thứ tốt, cần phải đứng đầu mỗi kỳ thi để chứng minh rằng mình tốt hơn Hạ Chi Chiêu; trước mặt Hứa Kiến Phong không đòi hỏi gì, không có phòng ngủ thì ngủ phòng khách, làm một đứa con kế hiếu thuận.
Những điều kiện này đủ khắc nghiệt, không có giới hạn thời gian hoàn thành, nhưng lại khiến Hứa Thiêm Nghị cảm thấy yên tâm, khiến cậu nếm trải hy vọng của cuộc sống, tin rằng có thể sẽ khó khăn, nhưng chỉ cần nỗ lực, cuối cùng cậu cũng có thể đánh bại Hứa Thiên Bảo, nhận được phần thưởng xứng đáng—— Có được sự chú ý và khen ngợi của Vu Mẫn, hoặc thậm chí còn tham lam hơn, nhận được sự thiên vị của bà.
Hai chữ “con riêng” bị ném xuống đất, làm tan vỡ hy vọng của cậu như một quả bóng bay.
Cậu trả lời không ra điều kiện của Vu Mẫn là gì, cảm thấy hoang mang.
Cậu tại sao cũng ngu ngốc giống Hứa Thiên Bảo thế này?
Bà nội nói xong thì đến lượt một người khác nói, chủ đề chuyển sang chuyện khác không liên quan.
Hứa Thiêm Nghị vô thức lau đi mồ hôi đổ ra, rón rén trở về phòng ngủ trưa.
Hứa Thiên Bảo vẫn đang ngủ say, với khuôn mặt mà người thân đều gọi là khuôn mặt thiên thần.
Hứa Thiêm Nghị nhìn chằm chằm một hồi, sau đó xoay người ngồi trở lại trên sô pha mình vừa ngủ.
Nửa giờ sau, Hứa Thiên Bảo cũng tỉnh dậy, vẻ mặt buồn ngủ mở mắt ra gọi mẹ.
Nhưng không có mẹ, chỉ có Hứa Thiêm Nghị nghe được tiếng động liền đi tới ném quần áo cuối giường cho nó.
Bảo xỏ tay vào ống tay áo bên trái nhưng không tìm được chiếc bên phải, cố gắng hồi lâu, nó bắt đầu rên rỉ thiếu kiên nhẫn.
Hứa Thiêm Nghị tắt điều hòa, vén tay áo cho nó, Bảo cuối cùng cũng mặc xong quần áo, xuống giường đi về phía trước, vừa đi xuống lầu vừa hét lên: “Mẹ~~”
“Bảo Bảo dậy rồi.” Tiệc trà ban đầu đã giải tán, trong đại sảnh chỉ có dì hai của Vu Mẫn đang uống trà.
Bà gọi Hứa Thiên Bảo đến bên cạnh, nghiêm túc nói: “Mẹ cháu không muốn cháu, để cháu tối nay đến nhà bà ở.”
“A?” Hứa Thiên Bảo sửng sốt, “Không thể nào.”
Mọi người đều theo dõi nhất cử nhất động của nó, chỉ thiếu mỗi Vu Mẫn.
Hứa Thiên Bảo lúc đầu cũng không tin lắm, nhưng nó đi một vòng phòng khách, thật sự không tìm thấy mẹ mình.
Nó chạy vào bếp, vào phòng tắm gõ cửa nhưng Vu Mẫn cũng không có ở đó.
“Mẹ cháu đem cậu giao cho dì hai rồi.” Có người nói thêm, “Chúng ta đều có thể làm chứng!”
“Mẹ cháu nói gì? Mẹ cháu nói không cần cháu nữa à?” Hứa Thiên Bảo quay lại với dì hai, lo lắng nhìn chung quanh: “Bà nội đâu?”
Bà nội cũng không có ở đó, bà và Vu Mẫn đi siêu thị bên cạnh mua kem.
Bởi vì Vu Tử Thâm đòi ăn nhưng ở nhà lại không có nên Vu Mẫn chủ động mua.
“Chỉ nói là không cần cháu nữa! bà nói, vậy để cho bà.
Bảo Bảo, tối nay về nhà với bà nhé.
Bà sẽ dọn cho cháu một chiếc giường nhỏ rồi ngủ cạnh cháu, được không?”
Những gì dì hai nói đều là sự thật, Hứa Thiên Bảo tin vào đó, trên khuôn mặt non nớt toát lên vẻ sợ hãi.
Đôi mắt nó tròn xoe như hai viên kẹo mận khiến những người xung quanh bật cười.
Hứa Thiêm Nghị nhìn bộ dáng bối rối đáng yêu như chuột đồng của nó, trong lòng bực bội nói: “Đồ ngốc! Mẹ nhất định đã ra ngoài rồi, sao mẹ có thể không muốn em cơ chứ?”
Cậu không nói câu tiếp theo, chỉ nghĩ thầm trong lòng.
Chỉ không cần anh mà thôi..