Thời gian của chuyến du lịch nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn.
Vốn hai người chỉ định chơi đến mùng hai, nhưng nghe nói mùng 3 còn có bắn pháo hoa nên Thẩm Du Ninh không nói với Đường Nặc mà trực tiếp đặt phòng ở lại.
Chuyến du lịch kéo dài gần năm ngày, sau khi kỳ nghỉ qua đi Thẩm Du Ninh với Đường Nặc vẫn chưa lấy tại tâm trạng làm việc, một người thì thường xuyên đi trễ về sớm, một người thì suốt ngày đóng cửa tiệm trước giờ.
Sau khi tan làm bọn họ sẽ đi dạo phố, đến giờ cơm đói bụng thì tùy tiện tìm một chỗ ăn.
Ban đầu buổi tối Thẩm Du Ninh sẽ chỉ ăn cơm theo khẩu phần ăn kiêng, giờ đi theo Đường Nặc thì thường xuyên hết BBQ lại đến KFC, có đôi khi nửa đêm còn nấu mì, kế hoạch ăn kiêng của anh ngâm nước nóng, chỉ có thể mỗi ngày lại chạy thêm mấy km.
Hôm nay lúc ăn cơm tối Đường Nặc thuận miệng nói một câu, buổi chiều Lý Hồi có tới.
"Hửm? Lúc nào?"
"Tầm 3, 4 giờ gì đấy," thấy Thẩm Du Ninh đột nhiên nghiêm mặt Đường Nặc vội vàng giải thích, "Anh ta đi cùng với rất nhiều người, cơ bản không chạm mặt em, chỉ là em thấy anh ta."
"Không làm gì em đúng không?"
"Không có," Đường Nặc lắc đầu, ngoan ngoãn nói, "Có chuyện gì em chắc chắn sẽ tìm anh đầu tiên, anh đừng lo."
Thẩm Du Ninh lúc ấy đã yên tâm nói tốt, nhưng vẫn cẩn thận đề phòng, ngày hôm sau tan làm chủ động hỏi thăm Đường Nặc hôm nay Lý Hồi có tới không.
"Có tới, nhưng cũng giống ngày hôm qua, đi cùng một đám người."
Thẩm Du Ninh nhíu mày, "Người nào?"
"Chắc là đồng nghiệp, bọn họ hình như vẫn luôn nói đến chuyện công việc."
Thẩm Du Ninh rất nghi ngờ chuyện Lý Hồi thường xuyên đến, nhưng Coucher de soleil dù sao cũng là tiệm bánh kem, hắn cũng chỉ là một khách hàng bình thường, không thể đuổi ra ngoài được.
Sau đó anh hỏi thăm đồng nghiệp thì đúng là mấy người của phòng kinh doanh, quản lý phòng kinh doanh mời khách mấy ngày nay chiều nào cũng tới Coucher de soleil tổ chức họp nhóm.
Nhiễm Vũ Đồng mang đến tin tức chính xác nhất cho Thẩm Du Ninh, thứ hạng của quản lý phòng kinh doanh tăng lên sắp đuổi kịp các quản lý cấp cao, được nhận một khoản lớn tiền thưởng cuối năm, mọi người trêu chọc anh ta nói trước lễ Giáng Sinh quản lý Thẩm mời đồng nghiệp tầng 6 trà chiều suốt bốn ngày, quản lý phòng kinh doanh có lẽ cũng nên học tập quản lý trẻ tuổi bộ phận người ta, mời mọi người năm ngày, không quá đáng phải không?
Thẩm Du Ninh nghe xong thì dở khóc dở cười, hóa ra ngọn nguồn chuyện này lại chính là anh.
Nhưng nếu tất cả mọi người trong văn phòng cùng tới hẳn sẽ không có chuyện gì, Thẩm Du Ninh kể lại với Đường Nặc, đồng thời dặn dò cậu nếu Lý Hồi làm gì không đàng hoàng thì nhớ nhờ anh chàng đầu trọc trong nhóm giúp đỡ.
Quản lý phòng kinh doanh nói mời khách năm ngày thì thật sự không thiếu một ngày, khiến cho Đường Nặc ngày nào cũng mệt đến mức như muốn tan thành từng mảnh.
Nhưng kiếm được nhiều tiền thì vẫn rất vui vẻ, cuối tuần cậu mời Thẩm Du Ninh đi xem phim, Thẩm Du Ninh mời lại cậu trà sữa.
Thứ hai đầu tuần, Thẩm Du Ninh vẫn bận rộn như cũ, phía Đường Nặc thì nhàn nhã hơn nhiều.
Qua ngày 15 tháng giêng người làm công dần quay lại với công việc, có nhiều khách quen thường xuyên lui tới tiệm, thường là một giờ cố định buổi sáng hoặc là chạng vạng buổi chiều, gọi mấy món bánh ngọt cà phê ngồi nhâm nhi.
Bởi vậy bình thường buổi trưa Đường Nặc sẽ không phải bận rộn, Thẩm Du Ninh phát hiện quy luật này nên lúc nào cũng gửi tin nhắn wechat cho cậu vào khoảng 11 giờ trưa, hỏi cậu buổi trưa ăn gì.
Hôm nay cũng như thường lệ, nhưng qua một hồi lâu mà Đường Nặc vẫn chưa thấy trả lời.
Theo lý mà nói thời gian này đáng lẽ Đường Nặc phải rất rảnh rỗi chứ.
Đang lúc băn khoăn điện thoại Thẩm Du Ninh đột nhiên vang lên tiếng chuông, không phải tin nhắn wechat, là Đường Nặc gọi điện thoại tới.
Đường Nặc chưa từng gọi điện thoại cho anh, trước kia nhiều lắm cũng chỉ là voice chat, đại đa số đều là nhắn tin wechat.
Thẩm Du Ninh nhấn nút nghe, không thông, đối phương đã cúp máy trước.
Gọi nhầm? Thẩm Du Ninh lập tức gọi lại, đối phương vẫn cúp máy.
Sau đó một cuộc gọi mới lại đến, vẫn là Đường Nặc, nhưng chỉ được mấy tiếng là tắt.
Không đúng, đây tuyết đối không phải gọi nhầm.
Thẩm Du Ninh lo lắng nhanh chóng chạy xuống lầu, Trần Tuấn Hào thấy dáng vẻ suốt ruột kia của anh còn tưởng xảy ra chuyện gì, cũng nhanh chóng đuổi theo.
"Tiểu Nặc gọi điện thoại cho tôi, tôi gọi lại nhưng bị cúp, sau đó em ấy lại gọi tới cho tôi nhưng rồi vẫn cúp máy." Giọng nói anh đầy sốt ruột, không còn dáng vẻ bình tĩnh thong dong thường ngày, thang máy dừng lại, Thẩm Du Ninh đã không còn thấy bóng dáng đây, Trần Tuấn Hào biết anh muốn đến tiệm cũng nhanh chóng đuổi theo.
Từ lúc điện thoại gọi tới tính đến hiện tại đã được ba phút.
Ba phút, làm ơn đừng xảy ra chuyện gì.
Cửa kính bị đẩy ra, anh dùng hết sức lực khiến chuông gió bị vang leng keng, nghe giống như bị đập vỡ.
Không phải chuông gió, Thẩm Du Ninh định thần mới phát hiện, trên mặt đất đầy mảnh vỡ của cốc sứ.
Cạnh đó là một chiếc điện thoại, màn hình nứt toác, là của Đường Nặc.
"Đường Nặc!"
Thẩm Du Ninh hét lớn tên cậu, nghe được cạnh quầy bar có tiếng động, chỗ phòng chứa đồ tối tăm hình như có ai đó.
Bóng dáng kia không phải là Đường Nặc, cái tên đang đưa lưng về phía anh như đang khống chế thứ gì đó, Thẩm Du Ninh mơ hồ nhìn thấy một đoạn cánh tay trắng nõn, đầu óc ngay lập tức nổ tung.
Anh không màng người nọ là ai ra sức túm lấy đối phương đẩy ngã, sau đó đấm mạnh một cú lên mặt người kia.
Thẩm Du Ninh trước tiên kiểm tra cho Đường Nặc, hình như đã xảy ra xô xát, thể lực hai bên khác biệt cho nên Đường Nặc bị khống chế không thể động đậy, áo quần cậu đầy nếp nhăn, cánh tay với bả vai không biết dính phải thứ gì bẩn hết sức, đôi mắt đỏ hồng, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng còn có tia máu.
"Tiểu Nặc, em bị thương ở đâu? Có cần đi bệnh viện không?"
Thẩm Du Ninh để ý sự hoảng loạn của Đường Nặc vội vàng ôm chầm lấy cậu vỗ về.
Nghe thấy phía sau vang lên tiếng cười nhạo, Thẩm Du Ninh chậm rãi quay đầu lại, ngay lập tức ngây ngẩn cả người.
Vậy mà là Lý Hồi.
"Quản lý Thẩm, bình thường anh đều quan tâm bạn bè thế này sao?"
Hắn người đầy mùi rượu, không biết đã uống bao nhiêu, trên cánh tay có vết thương, đang chảy máu.
Nhớ lại một màn lúc nãy Thẩm Du Ninh phản ứng lại, vết thương trên cánh tay Lý Hồi chắc là do Đường Nặc cắn.
Mà vết bẩn không rõ trên người cậu còn dính đầy mùi rượu rất có thể là do Lý Hồi uống nhiều nên nôn ra.
"Anh ta ức hiếp em." không phải là câu nghi vấn, mà là khẳng định sự thật, Thẩm Du Ninh ôm lấy Đường Nặc mặt đối mặt, cảm giác được cơ thể nhỏ bé trong ngực mình đang run rẩy.
"Anh ta muốn cưỡng bức em."
Nghe thấy Đường Nặc nói vậy, Thẩm Du Ninh gần như ngay lập tức mất trí, máu nóng dồn lên đầu, hóa thành sức mạnh tụ lại hết lên cánh tay phải.
Anh hít sâu một hơi, vung tay tung một cú đầy hung ác, đánh thẳng vào mặt Lý Hồi.
Nhìn thấy máu mũi đối phương văng khắp nơi cũng chưa hả hận, Thẩm Du Ninh lại lần nữa giơ tay lên, cuối cùng bị Trần Tuấn Hào vừa kịp đến nhào tới cản lại.
"Du ninh! Du ninh! Bình tĩnh!"
Trần Tuấn Hào không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là nhìn tình cảnh này khiến anh hết sức sợ hãi.
"Tôi con mẹ nó không thể nào bình tĩnh với cái tên súc sinh này!"
Thẩm Du Ninh chưa từng thất thố như vậy, trước mặt đồng nghiệp chưa bao giờ nói qua nửa chữ thô tục, nhìn dáng vẻ này của anh, Trần Tuấn Hào lo sợ, nếu mà mặc kệ có khi nào anh sẽ đánh Lý Hồi vào viện luôn không.
"Để tôi xử lý cậu ta cho, yên tâm, Du Ninh, tôi sẽ xử lý tốt." Trần Tuấn Hào kìm cánh tay Thẩm Du Ninh lại, lo lắng vội vàng nói, "Cậu trước tiên bình tĩnh đã, người cần cậu bây giờ nhất là Đường Nặc, Lý Hồi cứ giao cho tôi, được không?".