Tạm Biệt Hoàng Hôn


Thẩm Du Ninh suốt 27-28 năm qua bình quân cứ ba ngày sẽ nhận được một lời khen 'Anh thật đẹp', nhưng chưa bao giờ như bây giờ, cảm giác hưng phấn mãnh liệt như muốn trào dâng thế này, vô cùng cảm ơn ba mẹ vì đã sinh ra mình đẹp trai như vậy.
Hai ánh mắt dán chặt lên người, Đường Nặc khi thì nghiêng đầu, khi thì chớp đôi mắt long lanh, Thẩm Du Ninh đã bao giờ được hưởng đãi ngộ này, anh bật cười nhận thua, "Anh...!anh cũng không biết nói gì cho phải."
Thẩm Du Ninh hiếm khi không biết nói gì, Đường Nặc vui vẻ cười khúc khích, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc, vui đủ rồi cậu lại không chút rụt rè nhìn chăm chú đối phương.
Lúc này trời đã tối mặc dù chưa tới giờ đi ngủ nhưng Thẩm Du Ninh hôm qua lăn lộn cả đêm không ngủ giờ mặt mày cũng lộ ra chút mỏi mệt.
"Anh ngủ đi," hai tay Đường Nặc khoanh lại gác trên mép giường, gối đầu lên, "Bác sĩ đã dặn anh phải nghỉ ngơi thật nhiều."
"Vậy còn em?" Thẩm Du Ninh hỏi.
"Anh trông anh."
Trông thế nào, Thẩm Du Ninh thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Hay là...!anh chia cho em nửa cái giường?"

Đường Nặc rõ ràng khựng lại trong giây lát, nhìn từ phía Thẩm Du Ninh có thể thấy vành tai cậu dần đỏ lên.
"Không...!không tốt lắm đâu." Đường Nặc lắp bắp nói.
"Này thì có gì không tốt," Thẩm Du Ninh tiếp tục thử, "Chúng ta không ngủ cùng nhau, em lên đây nằm một lát, đến giờ thì về phòng ngủ, như vậy không được sao?"
Ngẫm lại nếu đối phương nói như vậy cũng được, Đường Nặc lỗ tai mềm, lại nghe lời, căn bản không chống cự lại mê hoặc của Thẩm Du Ninh được.
"Thật ra cũng được..." Nhìn thấy Thẩm Du Ninh chừa cho mình nửa cái giường, Đường Nặc liếm môi dưới, giống như cổ vũ chính mình, "Chúng ta không ngủ cùng nhau, em chỉ nằm một lát thôi..."
Cậu chậm chạp bò từ dưới chân giường lên, nằm thẳng tắp, hai tay túm một góc chăn Thẩm Du Ninh đặt trước bụng.
"Em chỉ nằm một lát." Đường Nặc lặp lại lần nữa.
Thật sự là quá đáng yêu, trái tim Thẩm Du Ninh hóa thành viên kẹo caramel, vừa ấm áp lại ngọt ngào, chậm rãi hòa tan xuống dạ dày.
"Đắp cái đó có lạnh không?" Thẩm Du Ninh được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, anh mở rộng chăn bông, "Có muốn dựa lại gần chút không?"
Đối với Đường Nặc mà nói ôm ấp với Thẩm Du Ninh cực kỳ hấp dẫn, huống chi còn tiếp xúc cơ thể sau gần một tuần xa cách, nhớ nhung trong cậu như canh hầm trên lửa nhỏ, sôi sục âm thầm trào bọt.
Đường Nặc không còn bận tâm xấu hổ, bởi vì cậu quá nhớ Thẩm Du Ninh.
Đôi bàn tay xinh đẹp nắm hờ đặt trước bụng dựa người vào ngực Thẩm Du Ninh, Thẩm Du Ninh ngay lập tức cảm nhận được hơi ấm, cơ thể mềm mại ấy co rụt mấy cái điểu chỉnh thành tư thế thoải mái.
"Lâu lắm rồi không được chạm chạm." Đường Nặc ngọt ngào nói, nửa oán trách nửa làm nũng.
Lúc này không chỉ lồng ngực anh nóng, đầu cũng nóng, dần dần tay chân cũng không thành thật.

Cánh tay phải Thẩm Du Ninh ôm lấy lưng Đường Nặc, kéo người vào sát ngực mình, không một khẽ hở, bàn tay phải vuốt dọc theo cột sống chạm đến eo.

"Bé cưng, đây mới là chạm chạm."
Hô hấp Đường Nặc cứng lại.
Anh biến vui đùa thành lưu luyến triền miên.
Lúc trước được Thẩm Du Ninh ôm, những cảm xúc nôn nóng bất an đều được bình tĩnh lại, nhưng bây giờ chỗ eo dường như đang phát nhiệt, nóng đến mức tan chảy thành một cái lỗ.
Bàn tay cậu nắm hờ thành nắm đấm, mềm mại đáp lên ngực Thẩm Du Ninh, Đường Nặc cảm thấy không dễ chịu, cậu lại di chuyển đáp lên vai đối phương, vẫn quái quái, cậu lại dịch về, năm lần bảy lượt, giống như thích thú sờ soạng ngực người ta.

Thật vất vả mới dừng lại, cậu không dám nhìn mặt Thẩm Du Ninh, ngượng ngùng vùi đầu vào hỗm cổ đối phương, cho dù không nhìn cậu cũng biết Thẩm Du Ninh vẫn luôn chăm chú nhìn cậu, lỡ may đối mặt lại xấu hổ thì thật không còn mặt mũi gì nữa...
Lông mi Đường Nặc run run, tâm tình đều viết hết lên mặt.
Thẩm Du Ninh không chọc thủng tâm tư cậu, anh cọ cằm mình lên mái tóc người thương, hàng lông mi dài mảnh run rẩy càng thêm mãnh liệt, giống như giọt sương long lanh trên cánh hoa, chờ gió nhẹ chạm vào chúng.

Thẩm Du Ninh cúi đầu, nhẹ thổi một hơi.

Đường Nặc đột nhiên cứng đờ, vô thức ngẩng đầu, đập vào mắt cậu là sự dịu dàng cùng tình yêu của Thẩm Du Ninh.
Làn gió kia lại thổi tới.
Hóa ra là có dự mưu từ trước, hóa ra những ghi nhớ, những quan tâm, những thân thiết tỉ mỉ kia đều là có nguyên nhân, nếu trước kia cậu đủ nhạy bén hẳn là có vô số cơ hội để nhận ra những tình cảm không thể ẩn dấu được kia.
"Anh ơi," Đường Nặc đỏ mặt hỏi, "Anh bắt đầu thích em từ bao giờ thế?"
"Ngay từ lúc chúng ta vừa gặp nhau." Thẩm Du Ninh bình thản nói, "Anh vẽ tranh cho em chính là muốn xin phương thức liên lạc của em."
Cảm thán vì tình yêu lâu dài, lại kinh ngạc vì kịch bản mà anh xây dựng, Đường Nặc nhỏ giọng rầm rì, "Anh thật là..."
Thẩm Du Ninh nghe thành 'Anh thật xấu." anh không biện giải cho mình, ngược lại còn cười thoải mái, nói: "Có thể tìm được cớ ôm em, bị nói là xấu cũng đáng.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận