Lý do Thẩm Du Ninh đặt phòng hai giường đơn rất đơn giản, khách sạn nằm ở vị trí tốt, phong cảnh đẹp, là khách sạn khu vàng của thành phố.
Kỳ nghỉ ngắn nên cung không đủ cầu, lúc anh đặt phòng thì chỉ còn phòng tiêu chuẩn này.
Nhưng giường đơn ở khách sạn cao cấp cũng rộng đến 1m5, Thẩm Du Ninh nghĩ hai người ngủ cũng không thành vấn đề, còn dư một cái thì dùng để đặt đồ.
Anh suy tính rất hay nhưng lại không đoán được trong mắt Đường Nặc lại thành một ý khác.
Đều là người trưởng thành, đã xác định quan hệ yêu đương, ở nhà rõ ràng còn ngủ chung một cái giường, sao ra ngoài lại ngủ riêng?
Nhớ lại chuyện nhỏ ở siêu thị lúc nãy, Đường Nặc lại càng buồn bực.
Có một số việc cậu xấu hổ không nói được, nhưng không phải chưa từng nghĩ tới.
Ngặt nỗi Thẩm Du Ninh lại quá nghiêm cẩn, nghiêm cẩn đến mức cậu phải hoài nghi, có khi nào thật sự coi mình là con nít không? Tại sao lại không tiến thêm một bước?
Tắm xong Đường Nặc xoay người nằm xuống, đưa lưng về phía Thẩm Du Ninh, trên chiếc gối đầu còn lại đặt con heo bông đối phương tặng.
Cậu đắp chăn cho heo nhỏ đàng hoàng, sột soạt, giả vờ lơ đãng liếc nhìn Thẩm Du Ninh một cái, lại nhanh chóng quay đầu đi.
Chà, đây là ý không chừa chỗ cho Thẩm Du Ninh.
Thẩm Du Ninh không nghĩ ra được vấn đề, nhưng anh không muốn để Đường Nặc phải khó chịu qua đêm, anh vờ như không có việc gì đi quanh phòng mấy vòng, cuối cùng ngồi xuống dưới chân giường Đường Nặc.
"Bé cưng," anh nói, "Buồn ngủ rồi hả?"
Nửa khuôn mặt Đường Nặc chôn trong chăn, ừ một tiếng không rõ.
"Mệt sao?"
Đường Nặc không trả lời.
"Ăn no quá?"
Đường Nặc vẫn như cũ không nói gì.
"Lạ chỗ?"
Đường Nặc bỗng dưng xốc chăn bông lên, nghiêm mặt gật đầu.
Thẩm Du Ninh vừa định hỏi chỗ nào không quen Đường Nặc lại mở miệng trước: "Ca ca, sao anh lại đặt phòng hai giường đơn."
Thẩm Du Ninh cuối cùng cũng hiểu ra, anh để heo nhỏ sang giường bên, chui vào ổ chăn Đường Nặc: "Bởi vì chỉ có phòng hai giường đơn, không có ai quy định phòng hai giường đơn thì trên hai giường đều nhất định phải có người đúng không?"
Đường Nặc bị nguồn nhiệt xâm chiếm khoảng trống kích thích đến mức co rúm lại, hệt như bị trúng chiêu, cả người phát hỏa.
Cậu bị đẩy mạnh vào lò lửa, mỗi một tế bào như thể đang nở ra.
Cậu không biết nói gì, Thẩm Du Ninh lại tưởng đã dỗ xong bèn bắt đầu một nụ hôn sâu.
Nụ hôn kết thúc, cả người Đường Nặc nóng lên, ngay cả Thẩm Du Ninh cũng cảm nhận được.
"Sao thế này bé cưng?" Thẩm Du Ninh dán trán mình lên trán cậu, "Không thoải mái sao? Sao trông em như bị sốt vậy."
Cánh môi đỏ bừng hé mở, phả ra hơi thở nóng hổi.
"Không..."
Đường Nặc yếu ớt đẩy anh một cái.
Tuy nói là đẩy nhưng căn bản không dùng sức, không chỉ không đẩy ra được ngược lại lúc thu tay về lại kéo Thẩm Du Ninh đến gần hơn.
Thẩm Du Ninh cũng thở dài, trong lòng hiểu rõ.
"Có phải vì ăn quá nhiều canh ba ba không?" Anh dịu dàng hôn lên trán Đường Nặc, "Em có biết...!như vậy là có ý gì không?"
"Biết."
Không ngờ Đường Nặc lại đáp chắc nịch.
"Thật sự là biết sao?"
"Ừm." Đường Nặc nói, "Lần này...!không cần che mắt em nữa."
Hai người hỏi đáp như đánh đố, nhưng lại hiểu hết.
Thẩm Du Ninh vỗ lưng Đường Nặc trấn an, tay phải lướt xuống phía dưới, tay chạm đến hõm eo, đánh vòng.
"Anh dùng tay giúp em nhé." Thẩm Du Ninh nói.
Nghênh đón anh là vũ điệu lông chim, là cánh hoa đào rơi xuống, Đường Nặc chớp chớp mắt, vừa lo lắng vừa dũng cảm.
"Chỉ dùng tay thôi sao?" Giọng nói cậu run rẩy.
-
Đèn trần ấm áp khuếch tán ánh sáng dịu dàng...!
......
.......