Tạm Biệt.. Người Mà Tôi Luôn Yêu

Ngày tháng năm...

Anh đến tìm! Vui quá, ngay lúc khỏe mạnh nhất, không anh sẽ biết thì hỏng hết... Nhưng vẫn phải chạy lại ôm anh trai mình mà gào lên "Người yêu tôi đây!".

Cả một đời, em chỉ yêu có một người là anh thôi....”


Nhiều năm sau này, mỗi năm tôi vẫn về Sài Gòn yêu quý của tôi. Mỗi năm vẫn đặt một bó hoa lên mộ em, nằm giữa một nghĩa trang yên tĩnh, trồng đầy những cây hoa điệp vàng, và lần nào cũng mặc chiếc áo sơ mi màu trắng thấm nước mắt em năm đó... Người ta nói với tôi rằng khi sắp ra đi, em xin mọi người đặt chiếc mũ len của tôi vào tay em, yên nghỉ cùng với nó. Còn tôi mỗi năm vẫn đem chiếc khăn len màu tro đứng trước em, xin em tha thứ...

Chỉ bởi vì tôi đã quá nhút nhát, nếu không tôi và em đã có hai năm yêu nhau.

Chỉ bởi tôi đã quá toan tính cái được mất, mà không biết yêu làm sao cho trọn vẹn nhất...


Chỉ bởi tôi đã không cho mình cái cơ hội được yêu em, bên em những ngày cuối đời...

Gió thổi chiếc khăn len tôi đang cầm trên tay bay lên. Chẳng hiểu sao ngày ấy tôi lại chọn cho em một chiếc khăn có màu tro buồn đến vậy. Tất cả như một định mệnh, định mệnh không cho chúng ta bên nhau… cũng bởi vì tôi quá nhút nhát không dám nói lời yêu với em để giờ đây chỉ còn mình tôi với chiếc khăn mau tro buồn. Thật buồn!

Tôi sẽ nhớ mãi về em-người con gái tôi yêu! Xin lỗi, xin lỗi em về tất cả, về sự nhút nhát của tôi. Tạm biệt em... mong rằng em biết được tôi vẫn sẽ mãi luôn nhớ về…..  người con gái mà tôi yêu..!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận