Tấm Cám - Chuyện Về Chàng Tấm

Trăng đêm nay sáng và tròn hơn mọi ngày.
Trong cái đêm khuya tĩnh mịch ấy, trong ngự thư phòng ấy, chốc chốc lại nghe được tiếng thở dài rướm một nỗi buồn vô danh.
"Tấm, ta để ý hôm nay tâm tình ngươi không tốt?"
"Thần... thật không có..."
Tấm nói vậy nhưng hốc mắt đã phiếm đỏ, tay mài mực cũng chậm lại.
"Tấm, ngươi cứ nói."
"Thần... hức... hức... Không có ... thưa.. bệ hạ."
Đức vua coi như không nghe thấy, nhẹ nhàng vươn tay nâng cằm Tấm, áp sát mặt mình gần chàng... Kìa, lệ của Tấm!
Giả vờ nghiêng đầu sang một bên, đưa tay áo thấm đi lệ mặn. Chàng Tấm đưa cái nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, cánh môi nhợt nhạt run run.
"Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ Lờ o.. a... hức... là nhớ cố hương."
Nhà vua sửng sốt! Có thể nào ta lại quên rằng Tấm là người thiện lương, tâm hồn của Tấm ấy! Tựa như phong thư trắng tinh không bị mực vấy, còn thơm mùi gỗ mộc mạc! Tấm ấy, mỏng manh đến vậy! Tấm thuần khiết như thế! Một lòng hướng về quê nhà, nhớ cha thương mẹ!
Thân là vua một nước, cha của bách tính ấy mà lại để Tấm nhỏ bé khóc! Thực vô tâm quá!
"Mai... Trẫm phê chuẩn ngươi được trở về quê nhà..."
"Thần... thần thật không dám thưa bệ h-."
"Cấm nháo! Đây là lệnh!"
Lời nhà vua nói ra tựa như gió xuân, khẽ xao động lòng Tấm.
Nhà vua nói xong, liền oai phong bước đi, có thể nào mưa lại rơi đúng lúc đến vậy!
Nhìn theo bóng vua khuất sau màn mưa, Tấm... đưa tay gạt lệ, lập tức gào rú một trận!! Leo lên giường cắn chăn, cắn gối chán chê lại nằm lăn ra nền đất... lăn qua lăn lại... lăn luôn vào gầm giường!!
Cuối cùng cũng thoát khỏi lồng chim!! Về với anh em!!

Hiu hiu hiu!!! Khi về nhà liền sẽ gia nhập giới sâu bít!! Hiu hiu!!!
"Cộp."
Tiếng va chạm giữa đầu người và tường gạch vang lên giòn tan... Đây là hệ quả của việc không đội mũ bảo hiểm khi tham gia môn thể thao mạo hiểm: Lăn 360 vòng.
Tấm tạm thời bất tỉnh nhân sự.
Trên khuôn mặt mĩ miều trong thời khắc ấy vẫn ánh lên nụ cười... chua chát.
Đau mụ nội nó đau vãi hà!!!!!
____ ______ ________ ______
"May quá, ngươi đã tỉnh."
Tấm mơ mơ màng màng thấy cái bản mặt "nhìn người thân lần cuối" của thằng vua... Thôi quên đi, bây giờ là cổ họng Tấm khô không khốc, khát muốn chết!
Vừa hé mồm xin cốc nước:"Bệ... hạ... xin..."
Thì mụ nội nó!!! Thằng vua nghĩ cái con heo gì đưa tay chặn luôn miệng chàng lại!!! Xong thì, mắt hắn phun ra bao nhiêu là nước dãi!!!! Huhu!!! Anh muốn giết em đúng không??? Xin mỗi cốc nước thôi là anh muốn giết em rồi???
"Tấm à... Ta biết ngươi định nói:"Xin người chớ lo cho thần." ta hiểu mà..."
Không phải!!! Méo phải!!!
Xong, nhà vua tự khi nào đã cay cay sống mũi... Mặc cho Tấm kia bất lực nằm trên giường hận chưa thể rút sáu lòng rít chết ngoại thằng vua!!!
Chàng hiện là muốn rút dép tổ ong vả cho thằng kia tỉnh!! Tự khi nào dám xuyên tạc ý chàng??
Dùng chút sức tàn đưa tay gạt bàn tay kia thì nhanh như cắt đã bị đức vua chặn lại.
"Tấm, ta không biết tại sao ngươi lại sợ ta lo lắng quá... Nhưng mà Tấm à, thái y nói hiện giờ ngươi không nên quá xúc động... nên đừng nói gì cả."
Cầu người, đừng chế lời thoại cho thần.
Uất uất hận hận trừng đôi mắt vì quá ức chế sớm đã rướm lệ nhìn cái thằng mới đó đây Tấm còn nghĩ nó dễ lừa...
Từ cái hồi mới sinh đến giờ, đây là lần đầu tiên chàng bị vũ nhục thể... à tinh thần!!! Đây là sự sỉ nhục có sát thương quá lớn với IQ 400/350 này!!! Ngột làm sao chết uất thôi!!!
Đầu chàng lóe lên... cái việc thằng vua này nó cố tình...
Không thể!!! Tuyệt đối không thể!!!
Huhuhu!!! Tao mặc kệ mày giả ngu hay mày ngu thật! Nhưng mà tao khát nước!!! Huhu tao khát nước... nước... khát... nước... a qua ti na.... nước... qua tờ....
Hiện tại lòng chàng đang dâng lên nỗi niềm yêu (đất) nước vô bờ bến...
Nước ơi em yêu anh... nước...
Tận khi bàn tay kia bỏ ra, Tấm sống chết thở gấp, thả ra một câu thế này.
"Em..m... yêu...anh..." - Từ "nước" chưa kịp nói xong thì Tấm đã ngất rồi...
Đức vua sửng sốt không thôi!!! Tấm đó!! Tấm mới đó vừa tỏ tình với ta!!!
Tấm bạo quá rồi!! Thật là! Khi không điềm đạm thanh tao, khi đối diện với tình cảm lại mạnh mẽ phi thường...
Tại sao chứ?? Tấm... Tấm khiến ta không thể tách rời mà!!
_____ ________ _______ ______ ____
Lần thứ 2 tỉnh lại... hé hé mắt... Tấm thầm thở phào... may vãi, thằng vua không có ở đây, không thì nó hại mình đắp chiếu lăn một vòng xuống sông mất.

Thật nhanh vọt tới uống lấy uống để cốc nước trên bàn.
1 giây đầu Tấm nghẹn họng.
2 giây sau trực tiếp phun sạch ra.
3 giây kế Tấm mềm nhũn ngã vật xuống thảm nhung.
Đây... mụ nội nó... là là....
Dung dịch nước giếng + Sun Sun Chim - nhãn hiệu nước rửa bát được các chuyên gia cũng thuộc công ty Sun Sun Chim khuyên dùng(Tấm: Cái đậu xanh!! Người công ty nó tất nhiên khuyên dùng hàng của nó rồi! Quảng cáo ngu học ghê gớm!!).... mà mà, chàng mấy hôm trước dạy thằng vua pha chế cái này để buồn chán lôi thêm cái ông hút đem đi thổi bong bóng...
Ngửa đầu lên, kì này đúng như thằng vua nói... Chàng được trả cánh để bay rồi, bay cao bay xa mãi, bay đến dải ngân hà, bay tới sao hỏa, bay lên thiên đường. Bay mãi không về...
Vua à, thần... tao hận mày!!!!
Từ xa, nhà vua tức tốc phi đến ôm gọn lấy Tấm, ngó thấy Tấm xanh xao, hai gò má hóp lại... dọa cho đức vua suýt vỡ tim.
"Mau!!! Truyền ngự y!!!! Chậm chễ giây nào liền đem hành hình!!"
Lập tức đổi giọng ôn nhu, lấy tay miết miết môi Tấm:" Không ngờ ngươi yêu ta sâu đậm đến độ muốn tự sát..."
Tấm nghe loáng thoáng thấy "hành hình", bất giác run lên bần bật...
Huhuhu!!!!! Thằng này có thể nào muốn giết chàng rồi!!
"Đừ...ng...gi...ết..."
Tiếp tục dùng cái giọng đọc di nguyện cuối cùng... Chàng nghĩ có lẽ, 18 năm cuộc đời lầy lội đến đây là hết.
The end.
"Đến mức này rồi Tấm ngươi vẫn có thể thánh thiện tựa thiên sứ được sao???"
Em... sắp thành thiên sứ thật rồi đấy nếu như anh cứ ôm chặt em... đến độ nghẹt thở... Oppa à.
Ngất tập 3.
_____ ______ _____ _____
2 ngày sau.
Hiện tại là Tấm đã khá hơn chút, đầu óc tạm hồi phục được 69%.
Dựa bên cửa, Tấm thẩn thơ nhìn ra ngoài cửa, lại hơi ngẩng nhìn lên cành cây.

Trên cành cây... đàn chim lại cùng nhau tụ họp, nhưng mà, chúng nó là thôi không hót gì mới là lạ.
Vi diệu ở chỗ, chàng có thể nhìn là mấy cặp mắt bé tí tẹo kia tràn ngập ý cười khinh bỉ!!!!!
Ra là chúng mày cố ý!! Lửa giận cháy lên!! Tấm rút dép ném lên... dép bay được chừng 0,5 mét liền hạ cánh, dứt khoát cách cành cây kia tận 3 mét...
"Rít cúc rít cúc."(Dịch: Ngu chưa con?? Há há há!!!)
"!!!!!"
Thực ra sức khỏe Tấm hiện giờ rất yếu. Đến cái dép cũng phi không nổi... Tận đáy lòng, chàng thầm xin lỗi cha mẹ... vì đến mấy con chim cũng không đáp được.
Tấm lần đầu tiên trong cuộc đời nếm trải tư vị của thất bại. Lần đầu tiên chàng thấy mình vô năng đến vậy!
"Ha... Đức vua sao? Ha, là ngươi, chính ngươi hại ta đến nông nỗi này. Ta không tha!"
Song, lóe lên đầu chàng là hình ảnh mình bị lôi ra pháp trường... Mọi ý định báo thù mới phất cờ nổi dậy rất nhanh liền bị đàn áp, dập tắt.
Tốt nhất là, nên đề phòng thằng vua, giữ cái mạng trước đã.
Đứng dậy, lết lại về giường, chàng nằm lăn ra ngủ.
... Được một lúc lại mở banh mắt.
"Hình như mình quên điều gì?"
... Ngẫm lại... ngẫm đi ngẫm lại ... thì thấy đau đầu nên Tấm thôi chẳng nghĩ nữa. Bỏ đi, ngủ tiếp.
______ ______ _______ ________ _______
Sơ: Chương này Sơ viết ngược đó... không hài chút nào đâu!
Người yêu kẻ hận! Ôi ngược chết Sơ! Đi khóc đây!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận