Tấm Cám, Đằng Sau Một Cổ Tích

Không ngoài dự đoán, Khánh đã nhanh chóng hạ gục đội quân ô hợp của Bình Nguyên vương dễ dàng, chẳng mấy chốc đại quân đã về tới kinh thành. Cám ra tận cửa Tử Cấm Thành đón hắn. Khánh có xạm đen đi một chút còn thì hầu như không khác gì cả.

- Nhớ trẫm không? – Khánh đặt nàng ngồi trước trên ngựa, ghé tai thì thầm.

- … – Cám đỏ bừng mặt quay đi, không nghĩ trước ba quân mà hắn dám thản nhiên nói như vậy.

Ánh mắt nàng vừa chuyển sang bên cạnh thì thấy một người đi bộ phía xa xa, tay bị cùm. Cám ngờ ngợ nhìn người đó, cảm thấy rất quen, giống như đã gặp ở đâu. Nghĩ mãi thì mới nhớ ra, đó là một trong những tùy tùng đi theo Khánh ngày hắn gặp nàng lần đầu tiên.

- Tên kia không phải là thị vệ thân cận của Bệ hạ sao? Sao lại bị cùm thế kia?

- Y đã phản bội trẫm, theo Xảo. – Hắn liếc mắt, thờ ơ nói một câu.

Nhưng sau đó mấy ngày Cám đã ngạc nhiên tột cùng khi vô tình gặp lại, thấy tên đó đã được phục chức như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

- Trẫm không phải người hẹp hòi, y giỏi thì trẫm giữ lại, hi vọng y đã học được một bài học thích đáng. – Khánh trả lời khi nàng thắc mắc.

Cám không hỏi nữa, chỉ có đôi mắt bỗng hiện lên chút suy tư.

- Nghĩ gì đó? – Khánh ôm lấy eo nàng, nhẹ giọng hỏi.

- Thiếp vẫn còn cảm thấy rất vui mừng vì Bệ hạ đã về. – Cám mỉm cười, không lảng tránh ánh mắt nóng rực của hắn.

- Nàng nên biểu lộ bằng hành động thì hơn. – Hắn cười lớn, rồi cúi xuống, chiếm lấy môi nàng.

…………….

Tuy rất hạnh phúc vì Khánh đã trở về nhưng trong lòng Cám dường như vẫn còn một mối bận tâm mà dù cố cách nào nàng cũng không xua đi được.

- Bệ hạ có thể cho thiếp hỏi Bệ hạ sẽ xử Bình Nguyên vương thế nào không ạ?

- Sao tự nhiên nàng lại quan tâm chuyện đó? – Hắn nhìn nàng vẻ dò hỏi. – Thái hậu đã qua tìm nàng có đúng không?

- Dạ đúng, nhưng thiếp hỏi không phải vì Thái hậu đã qua tìm thiếp, thiếp cũng không có ý đứng về phía Thái hậu. Thiếp chỉ nghĩ Bình Nguyên vương là em trai duy nhất của Bệ hạ, xảy ra chuyện thế này hẳn Bệ hạ rất đau lòng, giống như thiếp từng rất buồn khi Tấm mất tích. Nếu có thể xin Bệ hạ hãy cân nhắc thật kỹ trước khi quyết định, để sau này không phải ân hận.

- Trẫm sẽ nghe lời khuyên của nàng. – Hắn xoa đầu nàng mỉm cười nhưng ánh mắt hơi tối lại, lộ ra chút phân vân.

……………..

- Bình, theo ngươi ta nên xử lý Xảo như thế nào? – Khánh trầm ngâm.

- Bẩm Hoàng thượng, tội của Bình Nguyên vương đã quá rõ ràng, tất nhiên phải dẫn ra phố chém đầu thị uy. – Bình ngạc nhiên nói.

- Ừm… – Trong lòng hắn bỗng xuất hiện đôi mắt trong vắt chất chứa hi vọng và tin tưởng, cất giọng dứt khoát. – Giam hắn vào ngục đi.

Ngay buổi thiết triều sau đó, Thái hậu có tới giữa bá quan văn võ, trao trả toàn bộ ấn tín, dập đầu xin Khánh cho xuất cung lên chùa trên núi tu hành, vĩnh viễn không trở về.


- Bình Nguyên vương có tội, ta cũng không tránh được lỗi giáo huấn không nghiêm, xin nguyện đem thân nương nhờ cửa Phật suốt phần đời còn lại, ngày đêm nguyện cầu phúc đức cho Hoàng thượng và Đại Việt. Tự đáy lòng, ta rất biết ơn Bệ hạ đã giơ cao đánh khẽ đối với Bình Nguyên vương.

- Nếu Thái hậu đã tha thiết như vậy, trẫm cũng sẽ không ngăn cản. – Hắn gật đầu nói. – Nay phê chuẩn cho Thái hậu rời bỏ hậu cung, xuống tóc đi tu, lệnh cho Kính phi đi theo hầu hạ.

Nghe nói ngày xuất cung, Kính phi khóc hết nước mắt dù nàng cũng đã biết việc anh họ tạo phản sẽ liên lụy rất lớn tới nàng, chỉ không nghĩ hậu quả lại nặng nề đến như vậy.

Sau đó ít lâu, Bình Nguyên vương treo cổ tự vẫn trong tù, mấy tên giám ngục bị phạt đánh và đuổi đi vì đã không làm tròn trách nhiệm.

Ngay trong tháng đó, Thái hậu cũng ốm bệnh mà mất, hẳn là bởi vì quá tiếc thương Bình Nguyên vương.

………………..

Một ngày Khánh đang trên đường về cung Càn Thành thì gặp Tấm đi ngược lại.

- Tham kiến Hoàng thượng! – Nàng quỳ xuống lễ phép nhưng sau đó thì ngẩng đầu nhìn hắn, dịu dàng nở nụ cười.

- Ngươi về báo với Tuyên Vinh tối nay trẫm có việc về muộn. – Hắn quay ra trầm giọng nói với Thanh đang đi bên cạnh.

- Nô tài tuân chỉ. – Y bình tĩnh nói rồi nhẹ nhàng lui đi.

Tấm đứng lên rồi lẳng lặng đi theo Khánh về phía ngự hoa viên, không nói câu nào, chỉ có nụ cười ngọt ngào không hề tắt trên môi.

………………..

- Bẩm Lệnh bà, con thật cảm thấy bất bình cho bà. – Tỉu hầu Tấm chải đầu, mồm miệng tía lia. – Lệnh bà vốn tiến cung trước Tuyên vinh, vậy mà Tuyên vinh lợi dụng lúc Lệnh bà gặp nạn quyến rũ Đức Vua, giờ thì chiếm trọn sủng ái, thật là bất công.

- Ngươi thì biết cái gì. – Tấm cười nhẹ. – Đâu phải tự nhiên Cám được Đức Vua sủng ái như vậy.

- Vì sao ạ?

- Ngươi phải giữ bí mật nghe chưa? – Nàng đảo mắt một vòng hạ giọng. – Lộ ra là họa lớn đó. Dì của ta, tức là mẹ của Cám biết rất nhiều loại bùa chú nên là…

Tỉu sáng mắt lên:

- Con biết mà, Tuyên vinh không thể hơn Lệnh bà được, hóa ra là có khuất tất.

- Ta chưa từng nói gì đâu nhé. – Tấm lo lắng nói.

- Bẩm bà, con hiểu, con sống để bụng chết mang theo, Lệnh bà cứ an tâm ạ.

Ngày hôm sau nhiều người thấy Tỉu tung tăng đi múc nước cùng mấy thị nữ khác, thái độ rất là thân thiết.

………………

Khánh để ý thời gian gần đây dường như Cám có một tâm sự nào đó không nói ra, dù hắn có dò hỏi thế nào cũng sẽ tìm cách lấp liếm đi. Cuối cùng hắn hết cách, đành tỏ ra bình thường, coi như không có chuyện gì.


- Cám này, trẫm từng nói rằng vị trí Hoàng hậu của trẫm sẽ chỉ thuộc về mình nàng, nàng còn nhớ không? – Một đêm, hắn ôm nàng thủ thỉ.

- Thiếp vẫn nhớ.

- Sẽ rất nhanh thôi, khi thích hợp trẫm sẽ lập tức sắc phong cho nàng.

- Đa tạ Bệ hạ. – Nàng ôm lấy hắn nhưng không có mảy may nào vui mừng phấn khích. – Đối với thiếp thì là Tuyên vinh hay Hoàng hậu cũng chả khác gì nhau, bởi đó không phải lý do thiếp tiến cung.

- Ta hiểu, nhưng ít nhất đó là điều ta có thể làm cho nàng.

- Bệ hạ đã làm cho thiếp quá nhiều điều rồi, thật sự thì thiếp không mơ ước gì hơn hoàn cảnh hiện tại nữa. – Giọng nói của nàng nhẹ như hơi thở nhưng lại mang theo một hàm ý gì đó sâu xa.

………………

Trong cung xảy ra một biến cố lớn.

Minh Phi tiến cung từ năm mười bốn tuổi, với thân phận con gái Thái úy, nàng gần như là người uy quyền nhất trong hậu cung, chỉ sau Thái hậu. Mặc dù người ta xem nàng và Kính Phi là đại kình địch, trên thực tế, nàng vẫn có phần vượt trội hơn. Vốn ai cũng cho là vị trí Minh Phi chỉ là bước đệm để nàng một bước lên Hoàng hậu, nhất là sau khi Kính phi theo Thái hậu xuất cung, tưởng rằng địa vị của Minh Phi phải càng vững chắc. Thế nhưng mấy ai hiểu nỗi cô đơn vò võ của nàng ở nơi hậu cung lạnh lẽo này bởi nàng không thể có được điều quan trọng nhất mà không xuất thân nào có thể mang lại: sự sủng hạnh của Đức vua. Mặc dù vẫn cho rằng Tuyên vinh cũng chẳng qua chỉ là nô tỳ bên cạnh Đức Vua nhưng khi có lần tận mắt chứng kiến vẻ dịu dàng của Đức Vua đối với Cám thì cảm giác ghen tức lại dâng lên không sao dập đi được.

Trong cung này, thứ đi nhanh nhất chính là tin đồn.

Bởi nàng là Minh Phi cao quý, là con gái của Thái úy toàn năng, không thể có chuyện có việc người khác làm được mà nàng thì không.

Tối hôm đó, trong tẩm cung của Minh Phi.

Một người mặc áo đen từ đầu tới chân, đầu cũng bịt kín, quỳ trước hương án sì sụp khấn vái, mồm lẩm bẩm những tràng khẩu quyết dài không ai hiểu. Trên hương án khói hương nghi ngút, một hình nhân lớn mặc áo bào vàng chóe chễm chệ ở giữa. Bên cạnh, Minh Phi vẻ mặt căng thẳng, chỉ mong buổi lễ này mau chóng kết thúc, đồng thời hi vọng sau này nó thực sự có tác dụng.

Cửa đột nhiên bật mở, và nàng suýt ngất nhận ra Đức Vua và Phan Bình tướng quân mặt lạnh ngắt đang tiến vào.

Việc Minh Phi cho mời thầy phù thủy vào làm lễ giữa hậu cung là tội không thể tha thứ, nhưng dù sao nàng cũng là con gái duy nhất của Thái úy, ông ta không kiềm chế được đứng ra bảo vệ nàng giữa bá quan văn võ. Thái úy thao túng quyền lực trong triều lâu đã quên mất đạo lý thế nào là đủ, quên luôn cả giới hạn quân thần, trong lúc nóng giận đã lớn tiếng mạo phạm Đức Vua. Khánh để im cho ông ta nói tới trắng hai mép mới lên tiếng, đanh thép luận tội cả Minh Phi lẫn tội của ông ta. Không hiểu bằng cách nào, những bằng chứng về việc bức tử trung thần, chèn ép ấu chúa từ ngày xưa đều bị trưng ra rõ ràng. Thái úy trợn mắt tức giận nhưng chưa kịp phản ứng thì đã bị Trần Thái bảo theo lệnh Đức Vua bắt giữ, tất cả vây cánh của ông trong triều liền thức thời im lặng. Đức Vua gần đây thâu tóm quyền lực của Thái hậu, giờ còn thêm Trần Khắc ra mặt ủng hộ, cán cân quyền lực từ đó phân định rõ ràng, các quan lại đều hiểu không cần phải mạo hiểm bám lấy con thuyền đã đắm. Trong lòng ai cũng ngầm kinh hãi bởi Trần Thái bảo trước nay luôn đóng binh ở ngoại vi kinh thành, đối với tình hình chính trị trong triều chưa bao giờ đưa ra chính kiến cũng không tỏ ra ủng hộ bất kỳ phe phái nào, không ngờ tới thời khắc quyết định thì ra mặt đứng về phía Đức Vua, khiến thế cục nhanh chóng ngã ngũ mà không tốn một tên lính, một mũi tên nào. Không ai nói ra nhưng thẳm sâu trong lòng tất cả bá quan văn võ đều có một cảm giác vừa kính vừa sợ đối với Khánh, hắn đã thực sự trưởng thành, không còn là ấu chúa chịu cho người khác uy hiếp năm nào nữa.

Ngay sau đó, Thái úy bị xử chém, toàn bộ tài sản bị tịch biên, Minh Phi cũng bị giáng xuống thứ dân, đuổi khỏi Hoàng cung.

………………

Cám hàng ngày vẫn cần mẫn với công việc của mình, đối với tất cả những chính biến ngoài kia đều không để tâm. Mọi sóng gió dường như đều được mái điện cung Càn Thành cản lại, để bên trong một không gian luôn ấm áp, an toàn cho nàng tự do vùng vẫy.

- Bẩm Hoàng thượng, thiếp đã cho người chuẩn bị nước tắm sẵn sàng rồi, Bệ hạ đi tắm cho sớm. – Nàng vừa bóp vai cho Khánh vừa nói. Mấy ngày trước hắn luôn căng thẳng, cho đến hôm nay mới có vẻ thư thái hơn. Cám không hỏi chuyện gì, thay vào đó chỉ chuyên tâm giúp hắn hết mức có thể.

- Ừm… – Khánh ậm ừ rồi bất thần quay lại bế nàng lên. – cùng đi đi.

Hơi nước nóng khiến không gian trở nên mờ ảo, Khánh đắm đuối hôn lên khuôn mặt ửng hồng của Cám, tự hỏi từ khi quen biết nàng đến giờ đã có lúc nào hắn ngừng say mê nàng chưa.


- Cám… – Giọng hắn khàn khàn. – làm cho trẫm một việc, được không?

- Dạ…?

- Sinh cho trẫm một hoàng tử!

Cám ngượng ngùng quay đi, không dám đối mặt với đôi mắt dịu dàng kia.

……………..

Một buổi sáng, trong khi Khánh thiết triều, Cám tranh thủ ngồi đọc một số bản tấu chương còn tồn đọng, đánh dấu lại những điểm cần lưu ý và viết lại quan điểm của nàng. Là một Tuyên vinh sống trong hậu cung, Cám không được phép phê trực tiếp lên tấu chương, chỉ có thể viết ra một tờ giấy kẹp vào cho riêng Khánh đọc.

- Cám. – Một tiếng nói dịu dàng vang lên.

- Chị vào đi. – Cám bỏ ngay công việc đang làm, vui vẻ đi ra.

Bình thường các cung phi không được đi lại lung tung trong cung, nhưng Tấm được đặc cách vì nàng là chị ruột của Tuyên vinh, người đang được sủng ái số một. Từ sau khi Minh Phi và Kính Phi bị phế truất, Đức Vua không còn giấu giếm tình cảm của mình đối với Tuyên vinh nữa. Hắn công khai cho chuyển toàn bộ đồ của Cám về cung Càn Thành, đồng thời ra lệnh cho Lễ Bộ thượng thư xem ngày lành tháng tốt, chuẩn bị chu đáo lễ tấn phong Hoàng Hậu.

- Em vẫn làm việc cho Đức Vua đấy ư?

- Cũng không hẳn vậy, em chỉ cố gắng giúp Người trong phạm vi của mình. – Nàng ngượng ngùng đáp.

- … – Tấm cười nhẹ. – Em kề cận bên Đức Vua như vậy, hẳn là hiểu Người lắm.

- Chị có ý gì vậy? – Cám nhìn chị, vẻ mặt hơi khó hiểu.

- Về chuyện Bình Nguyên vương…

- Chị uống nước đi. – Tấm chưa nói hết câu đã bị Cám cắt ngang, sau đó nàng vui vẻ nói về mấy kỷ niệm trước đây của hai chị em.

- Lần đó Minh Phi…

- Chị có nhớ nhà không? Hôm nào em sẽ xin Đức Vua cho chị về nhà mấy hôm, mẹ rất mong chị. – Cám tiếp tục, như thể không nghe thấy lời nói của Tấm.

- Cám! – Tấm bỗng nghiêm túc nhìn nàng. – Em không muốn nghe chị nói hay không dám? Em không biết hay cố tình không muốn biết?

……………..

- Tấm muốn về thăm mẹ thiếp mấy hôm, Bệ hạ có thể phê chuẩn cho chị ấy xuất cung không ạ? – Cám ôm Khánh thủ thỉ.

- Được, trẫm sẽ cho nàng ấy một chiếu chỉ để có thể xuất cung.

………………

Trong lúc tất cả đang tất bật chuẩn bị cho lễ sắc phong Hoàng hậu thì Khánh thông báo với Cám về việc hắn phải xuất cung.

- Trẫm đến chỗ Trần Thái bảo duyệt binh, chắc ba ngày nữa sẽ về.

- Vâng.

Cám nhỏ giọng đáp rồi bỗng bước tới ôm chặt lấy Khánh, lâu thật lâu không buông ra. Hắn nâng cằm nàng lên thì hơi giật mình thấy trong mắt nàng một giọt nước mắt ứa ra.

- Nàng sao thế?


- Thiếp rất yêu Bệ hạ, Người biết điều đó đúng không? – Nàng tha thiết nhìn Khánh. – Thiếp vô cùng biết ơn những gì Bệ hạ đã làm cho thiếp, ân tình của Bệ hạ thiếp sẽ mãi mãi không bao giờ quên.

- Trẫm không cần nàng biết ơn trẫm, chỉ cần nàng luôn bên cạnh trẫm, yêu trẫm như bây giờ là đủ rồi. – Hắn nói rồi cúi xuống hôn lên đôi môi hơi run của nàng.

- …...

- Lễ sắc phong Hoàng hậu sắp tới rồi, nàng nên nhờ Thanh chỉ dẫn cho những nghi thức cần phải làm ngày hôm đấy. – Khánh mỉm cười xoa đầu Cám rồi lưu luyến rời đi.

………………

Ba ngày sau, Khánh về tới cung Càn Thành, vui vẻ mở cửa, lòng tràn ngập mong ngóng hình bóng quen thuộc.

Nụ cười của hắn tắt ngấm khi nhìn căn phòng vắng lặng, trên long án đặt một tờ giấy đang gấp hờ, chặn lên bởi con kỳ lân ngọc đỏ.

“Thiếp hiểu Hoàng thượng phải gánh trên vai trách nhiệm với cả Đại Việt, vậy có thể cho phép thiếp chịu trách nhiệm với bản thân mình không?”

- Hoàng thượng, Cám đã đi rồi. – Một tiếng nói dịu dàng vang lên bên cạnh.

……………….

Cám với bà Mão đi ngày đêm không biết đã di chuyển qua bao nhiêu đường đất. Nàng không hé môi kể lại với mẹ là đã có chuyện gì, chỉ nói qua loa là nàng đã phạm trọng tội trong cung, cần phải nhanh chóng rời đi. Bà Mão nghe tới thế, không nói hai lời, vội đào dưới chân giường lấy hết mấy lượng vàng tiết kiệm bấy lâu nay rồi cùng Cám lên đường.

Hai người đi tới một huyện nhỏ, bà Mão nói rằng muốn đi mua ít đồ, chuẩn bị cho chuyến đi dài hơn của hai mẹ con, hẹn tới chiều sẽ gặp nhau ở đầu huyện. Cám gật đầu rồi vào một quán nước ở cổng đình ngồi nghỉ. Đang gần trưa nên quán nước rất đông, mọi người rôm rả bàn chuyện, không ai để ý tới cô gái ăn mặc giản dị, đội nón che gần kín mặt ngồi bên cạnh.

- Thấy kể là Tiệp dư đã trở về. – Một người nói oang oang. – Trong cung đang tất bật chuẩn bị lễ sắc phong Hoàng hậu.

- Thật vui là triều đình lại có một Hoàng hậu xuất thân thứ dân như vậy. Mong rằng Hoàng hậu sẽ biết thông cảm hơn với nỗi khổ của dân.

- Tiệp dư cũng đã phải chịu biết bao khổ cực mới có được ngày hôm nay… – Sau đó là câu chuyện thần tiên mà ai cũng đã biết.

- Nhưng không biết Tuyên vinh đâu rồi nhỉ? Giờ hẳn đang tức tối lắm.

- Có khi giờ tức chết rồi, ác giả ác báo, thật đáng đời.

- …… – Cám trầm ngâm uống nước, coi những lời nói đó như gió thoảng qua tai. Giờ đây lòng nàng chỉ ngập tràn một nỗi đau đớn, không còn chỗ cho bất kỳ cảm xúc nào khác.

- Tôi lại nghe được một câu chuyện khác. – Một giọng nói trầm trầm cất lên, cắt ngang những lời bàn tán sôi nổi kia, giọng nói vừa uy lực vừa quen thuộc khiến Cám giật mình, hai tay run lên. – Chẳng là tôi có người nhà làm cung nữ trong cung, lén kể là sau khi Tiệp dư trở về, thấy Tiệp dư xinh đẹp quá nên Tuyên vinh có lân la hỏi làm sao để đẹp vậy. Tiệp dư mới bày cách cho Tuyên vinh nhảy vào hố rồi dội nước sôi tới chết, sau đó thì đem chặt khúc làm mắm gửi về cho dì ghẻ. Bà ta ăn hết hũ mắm thấy đầu của con gái dưới đáy thì sợ quá lăn ra chết.

Một thoáng im lặng bao trùm cả quán nước, Cám suýt bị sặc ngụm nước đang uống dở. Nàng cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, tưởng tượng ra cảnh bản thân bị chặt mang làm mắm. Ý tưởng kinh khủng như thế cũng có thể nghĩ ra, người đó hận nàng đến thế kia ư?

- Thật tuyệt! Xem ra Tiệp dư hiền lành đã biết vùng lên trả thù cái ác rồi. – Một người vỗ đùi cái đét kêu lên.

- Đúng, đúng, phải như vậy chứ, nghe mà thấy hả hê.

- Đáng đời hai mẹ con gian ác.

- …

Định kiến xã hội đúng là vô cùng đáng sợ!

- Ta cũng muốn nếm thử món mắm đó đấy! – Người kia đã tới sát bên Cám từ lúc nào, ánh mắt lạnh ngắt nhìn thẳng vào mắt nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận