Khánh đưa Cám tới bờ sông gần đó, đang giữa trưa nên xung quanh vắng lặng, chỉ có mặt sông phản chiếu ánh mặt trời sáng lấp lánh.
- Ta cần một lời giải thích. – Hắn lạnh lùng nói.
- Thiếp đã viết rất nhiều lần, dài ngắn đủ cả nhưng rồi xé đi hết, bởi thiếp nghĩ tất cả những gì thiếp muốn nói chỉ gói gọn trong câu đó.
- Như thế là đủ để giải thích tất cả sao?
- Chúng ta đều hiểu chuyện gì đã xảy ra. – Cám khẽ mỉm cười. – Chỉ là thiếp vẫn luôn cố giả vờ như thể không có chuyện gì và chàng cũng luôn giả vờ như thể thiếp không biết gì hết.
Khánh im lặng, bởi hơn ai hết hắn hiểu nàng đang nói gì.
- Nhưng nàng hiểu lý do, có đúng không?
- Thiếp hiểu chứ. – Cám gật đầu. – Đó là điều không thể tránh khỏi với địa vị của chàng, thiếp thậm chí còn rất nể phục tài trí của chàng.
……………..
Nhiều tháng trở về trước.
Chuyện Bình Nguyên vương thành lập quân đội riêng trong triều nhiều người biết nhưng không ai dám lên tiếng. Đức Vua vẫn còn quá trẻ, lên ngôi khi thực lực trong tay chưa có là bao, phần lớn quyền lực còn nằm trong tay Thái hậu và Thái úy. Bình Nguyên vương dù làm nhiều việc ngông cuồng nhưng vì là con ruột Thái hậu nên không ai dám ra mặt ý kiến.
Khánh đã suy nghĩ rất nhiều về việc của Xảo, cho dù y chỉ là một kẻ bất tài nhưng không thể không coi đó là mầm họa, bởi con cọp con sẽ có ngày trưởng thành. Hơn nữa, bỏ qua chuyện này sẽ tạo thành tiền lệ xấu, Bình Nguyên vương thành lập quân đội thì người khác cũng có thể làm như vậy. Tuy vậy khi chưa có bằng cớ xác đáng, y chưa có động tĩnh gì thì Thái hậu sẽ không để yên cho hắn luận tội Xảo.
- Tuyền, ngươi đã rõ việc của mình chưa? – Khánh hắng giọng nói với thị vệ thân cận của mình.
- Bẩm, thần đã rõ, thần sẽ nỗ lực hết sức mình, dù thịt nát xương tan cũng không từ.
Tuyền sau đó gia nhập đạo quân của Xảo với lý do bất mãn khi không được Đức vua trọng dụng. Tuyền tham vấn cho y cách dùng binh, đào tạo quân đội, sau đó ngày đêm khuyên nhủ y dấy binh.
- Bẩm Vương gia, thần từng là thị vệ thân tín của Đức vua thì thấy hắn chỉ là một kẻ hèn nhát, lúc nào cũng sợ sệt chiến tranh, quyền lực trong triều lại chưa có nhiều, dấy binh lúc này chính là thượng sách, nội công ngoại kích, không thể không thắng lợi.
Mưa lâu thấm đất, Xảo không tìm hiểu, suy nghĩ trước sau chu toàn liền mang đội quân ô hợp thảm hại của mình dấy binh tấn công kinh thành, chính thức trở mặt thành kẻ thù của Khánh. Khánh danh chính ngôn thuận đích thân đưa binh đi dẹp loạn. Đối mặt với đội quân chính quy lớn mạnh của Đức Vua, Xảo mới hiểu bản thân đã phạm phải sai lầm lớn tới thế nào nhưng đã muộn.
Tuyền sau đó được thăng chức, trở thành phó tướng của Bình, còn bí mật được ban thưởng rất lớn.
Bình Nguyên vương bị bắt giam trong ngục, y hơi ngạc nhiên vì theo như những gì y hiểu về anh trai mình, lẽ ra y phải bị chém đầu thị uy trên phố.
Cho tới một đêm, y ghé mắt thấy mấy tên cai ngục ngủ gục, một người bịt mặt mở khóa phòng giam bước vào.
- Phan tướng quân, đã tới lúc rồi phải không? – Xảo bình tĩnh hỏi. Từng cùng nhau học hành, trưởng thành, y có thể dễ dàng nhận ra dáng người kia. Hơn nữa, Bình là cánh tay phải của Đức Vua, những việc như thế này, ngoài y ra không ai có thể đảm nhiệm.
- Vương gia, đây là kết quả cho những việc ngài làm, ta cũng không có cách nào. – Bình lạnh lùng nói.
- Ta hiểu, ít nhất ta cũng không phải chịu nhục của việc bị dẫn giải trên đường. – Xảo gật đầu. – Ta chết rồi, hãy tha cho Thái hậu được không?
- Tiểu tướng không có tư cách gì để hứa hẹn với Vương gia chuyện đó.
Hôm sau cả Đại Việt xôn xao chuyện Bình Nguyên vương tự vẫn trong tù.
………….
- Bọn cai ngục dám lơ là đến mức để Bình Nguyên vương, em ruột của Đức Vua tự tử trong tù ư? Thiếp thấy không hợp lý. – Cám gượng cười. – Và thiếp từng tiếp xúc với Thái hậu, đó là một trong những người phụ nữ mạnh mẽ nhất thiếp từng gặp, không thể vì cái chết của người khác, dù có là con ruột đi nữa mà đau buồn tới mức qua đời chóng vánh như vậy. Bà ta hẳn đã biết trước số phận không thể tránh khỏi của bản thân, nên đã sớm xin lên chùa trên núi tu hành nhưng vẫn không thoát được kiếp nạn.
- Nàng đang trách ta đó ư?
- Thiếp không dám. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, đó chính là đạo lý. Với địa vị của chàng, không thể có lựa chọn khác. – Cám khẽ thở dài. – Còn về chuyện Thái úy…
- Nàng biết được những gì?
- Chàng có thể kể cho thiếp tường tận mọi việc không?
Nhìn đôi mắt trong veo tin tưởng nhưng cương quyết của Cám đang nhìn mình, Khánh hiểu bản thân không thể làm gì khác ngoài nói ra tất cả.
………………….
Ngày đó ở Ngự hoa viên.
Tấm đứng bên cạnh Khánh, nhẹ giọng nói:
- Bẩm Hoàng thượng, thiếp rất biết ơn việc Bệ hạ đối xử tốt với Cám.
- Ngươi không tìm gặp trẫm chỉ để nói chuyện này đúng không?
- Thiếp muốn giúp Bệ hạ, đồng thời cũng là giúp Cám.
- Giúp gì cho ta?
- Loại đi Minh Phi, – Tấm mỉm cười, nói nhỏ. – và cả Thái úy nữa.
- …… – Khánh không đáp lời nhưng ánh mắt nhìn nàng dò hỏi.
- Làm bùa chú chính là một trong những trọng tội, đúng không ạ? Xin hãy giao cho thiếp, thiếp sẽ làm tốt.
- …… – Hắn vẫn im lặng quan sát Tấm, sau cùng mới nói. – Trẫm vẫn cho rằng ngươi chỉ là một kẻ hiền lành ngốc nghếch, không ngờ tâm cơ cũng không vừa.
- Bẩm, Cám là em ruột thiếp, nên thiếp không thể quá khác biệt. – Tấm khẽ cười. – Cám trước đây luôn cho rằng thiếp ngốc nghếch không hiểu chuyện nhưng thực ra là do thiếp không để tâm trí vào mấy việc buôn bán nhỏ lẻ như em ấy mà thôi.
- Và nàng ấy quá lương thiện còn ngươi thì âm độc. – Khánh nhún vai nói thẳng.
- Đa tạ Hoàng thượng ngợi khen. – Tấm khẽ cúi người. – Do đó việc của Minh Phi xin cứ tin tưởng mà giao cho thần thiếp.
Nô tỳ thân thiết của Tấm là Tỉu, người có mối quan hệ rất chặt chẽ với cung nữ của các phi tần khác. Chuyện Tuyên vinh dùng bùa chú quyến rũ Đức Vua nhanh chóng đến tai tất cả các cung phi nhưng có mình Minh Phi mới đủ lớn gan bắt chước thực hiện. Việc của Khánh chỉ là cho người theo dõi, bắt quả tang đúng lúc, và chuẩn bị sẵn bằng chứng hạch tội Thái úy trên triều. Trần Khắc chính là quân bài bí mật được hắn tung ra phút cuối, khiến Thái úy về lý, về tình, về tương quan lực lượng chỉ còn đường thúc thủ chịu trói, tâm phục khẩu phục.
…………………
- Như vậy ý tưởng ban đầu là của Tấm ư? – Cám hơi ngạc nhiên hỏi lại.
- Đúng thế. – Khánh gật đầu.
- Chị ấy… thật không ngờ. – Nàng lầm bầm, rồi ngước lên nhìn thẳng vào hắn. – Phải chăng sự thay đổi của Tấm một phần cũng nhờ ơn của chàng?
Khánh hơi tái mặt, lần này hắn không còn gì để biện hộ.
………………..
Sau lần Cám tiến cung thăm Tấm ít lâu.
Khánh cho triệu Tấm tới Ngự thư phòng, yêu cầu Thanh đi ra xa canh gác. Nàng có chút hồi hộp, không hiểu vì lý do gì Đức Vua lại đột nhiên cho triệu kiến như vậy.
- Có một chuyện trẫm cần nói rõ với nàng. – Khánh hắng giọng. – Thật ra việc nàng tiến cung là do nhầm lẫn, trẫm thực chất muốn đưa người khác tiến cung chứ không phải nàng.
- Thiếp không hiểu… – Sau chút choáng váng ban đầu, Tấm suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói. – Có phải người Bệ hạ đang nói đến là Cám không?
- Không sai. – Hắn gật đầu. – Thực ra trẫm vốn quen biết Cám từ trước, trong vài lần vi hành trước đây, nhưng lúc đó nàng ấy không biết ta là ai.
- Không phải lần tiến cung vừa rồi…?
- Lần tiến cung vừa rồi Cám đã biết, trẫm cũng đã đề nghị nàng ấy tiến cung nhưng nàng ấy từ chối.
- Thiếp hiểu, từ trước tới giờ Cám luôn bài xích việc tiến cung.
- Thực ra, - Hắn trầm ngâm. – Cám lẽ ra đã không từ chối nếu…
- Nếu không có thiếp?
- Đúng thế, nàng ấy nói sẽ không bao giờ nàng ấy cho phép mình tranh giành với nàng bất cứ cái gì.
- Vậy Bệ hạ cho triệu thiếp tới đây là bởi vì… ?
- Sắp tới là giỗ cha nàng đúng không? Ta sẽ cho nàng xuất cung về nhà, đồng thời cho nàng hai mươi lượng vàng, hãy tìm cách bỏ đi thật xa, tốt nhất là ngụy tạo bằng một cái chết giả.
- Vì sao Bệ hạ lại đối xử với thiếp như vậy? – Tấm ngân ngấn nước mắt nhìn hắn. – Thiếp có điểm gì không bằng Cám? Xin Bệ hạ hãy để thiếp ở lại, thiếp sẽ rất an phận.
- Trẫm không nói nàng có gì không bằng Cám, chỉ là trong lòng trẫm không có chỗ cho nàng mà thôi. Hơn nữa, nàng đồng ý tiến cung khi còn chưa biết mặt ta, như vậy cũng đâu phải vì yêu thương gì ta mà tiến cung? Hai mươi lượng vàng thừa đủ để nàng sống sung túc tới hết ba đời, như vậy không phải là những gì nàng mong muốn ta đã đáp ứng đủ ư?
- ……….
- Còn nếu nàng nhất quyết không muốn đi hay định kể lại với Cám... – Ánh mắt Khánh bỗng bắn ra những tia sắc lạnh, giọng nói cũng hoàn toàn thay đổi. – Nàng đã biết thế nào là sống không bằng chết chưa?
Tấm run rẩy, lần đầu tiên nàng nhận thấy Khánh là người đáng sợ đến thế nào.
Suốt mấy ngày ở nhà, Tấm vắt óc nghĩ cách làm sao để có thể êm đẹp bỏ đi, cho tới khi dì Mão nói tới việc hái cau liền xăng xái xin đi ngay. Nàng gói ghém cẩn thận hai mươi lượng vàng rồi tới trước bàn thờ lạy cha mẹ, biết rằng lần ra đi này sẽ không bao giờ trở về nữa. Tới phút cuối nhìn lại dì Mão và Cám, nàng có chút bồi hồi, nhận ra lâu nay tình cảm giữa mình cùng dì và em thật ra sâu đậm keo sơn hơn nàng vẫn nghĩ rất nhiều.
Tấm đi tới chỗ cây cau mà dì nói, cố hết sức du đổ cây về phía lòng sông rồi xé một mảnh váy vắt vào ngọn cây, đồng thời ném đôi giầy đang đi xuống mép nước. Xong đâu đó nàng đi bộ ngược lên thượng nguồn, đến đêm mua một con ngựa tiếp theo hướng đó mà đi.
Để che giấu thân phận, Tấm lang thang xin làm thêm các nơi, chủ yếu là làm con ở cho các nhà giàu hoặc nhà quan. Từ đấy nàng mới học được nhiều mánh khóe của các bà vợ bé hay các thủ đoạn chốn quan trường. Về sau, nàng lọt vào mắt xanh của một tên nhà giầu nhưng khả ố, muốn lấy nàng về làm lẽ. Tấm bỏ trốn khỏi đó, trong lúc chưa biết làm gì thì nàng vào làm tạm ở quán nước của bà lão có cây thị, cuối cùng thì hội ngộ với Cám. Sau một thời gian dài sống ngoài sự bảo bọc của gia đình, tự mình bươn chải vật lộn, Tấm đã trưởng thành hơn rất nhiều, đồng thời cũng trở nên tàn nhẫn sắt đá hơn rất nhiều.
………………..
Khánh không hề thanh minh điều gì sau khi Cám kết thúc câu chuyện.
- Nàng có trách ta không? – Đó là tất cả những gì hắn hỏi.
- Thiếp không oán trách gì chàng, cho dù chàng cố tình giấu thiếp nhiều chuyện. Thiếp biết chàng chỉ đang cố bảo vệ thiếp, cố tạo ra cho thiếp một không gian an toàn.
- ……
- Thiếp cũng hiểu với vị trí của chàng, những gì chàng đã làm là điều bắt buộc.
- Nàng hiểu, nàng không oán trách nhưng vẫn bỏ đi, phải chăng vì nàng không chấp nhận?
- …… - Cám gạt đi một giọt nước mắt ứa ra. – Chàng không còn là Khánh và thiếp không còn là Bột Gạo nữa.
Hắn im lặng, cố nghiền ngẫm lời Cám nói. Giờ hắn mới để ý sự thay đổi gần đây của nàng. Từ khi Bình Nguyên vương treo cổ trong tù, dường như ánh sáng trong đôi mắt nàng cũng tắt luôn. Nàng không còn chút gì dáng vẻ của cô gái hồn nhiên mà thông minh, đanh đá mà lương thiện, luôn vui vẻ tràn đầy sức sống mà hắn từng biết.
- Bình Nguyên vương, Thái hậu lẫn Thái úy đều là mầm họa, cần phải diệt trừ, không chỉ vì cá nhân chàng mà còn vì Đại Việt. Chàng là một vị vua tốt, nhưng trước khi cai trị đất nước thì cần phải ổn định nội bộ triều đình trước đã, và những vật cản đều cần phải loại bỏ, vì đại cục.
- Phải, nàng luôn rất hiểu ta.
- Thiếp hiểu những việc chàng làm, nhưng chàng có hiểu thiếp không?
- ……
- Thiếp đã cố không nghĩ tới, cứ tự bắt mình nhắm mắt bịt tai ẩn trong cung Càn Thành, tận hưởng sự sủng ái của chàng, cho tới khi Tấm buộc thiếp phải đối mặt, phải nhìn nhận lại bản thân. Nếu thiếp tiếp tục ở lại bên cạnh chàng, tiếp tục giả vờ sống hạnh phúc thì thiếp không còn là chính mình, cũng không còn là cô gái chàng yêu nữa.
- ……
- Thế nên thiếp mới nói rằng chàng gánh trên vai trách nhiệm đối với Đại Việt nhưng xin hãy cho phép thiếp chịu trách nhiệm với bản thân mình.
- …… - Khánh đưa tay vuốt ve khuôn mặt Cám rồi không kiềm chế được kéo nàng vào lòng, như thể muốn níu giữ chút cảm giác quen thuộc lần cuối cùng. – Điều khiến ta yêu nàng lại chính là điều khiến nàng rời bỏ ta ư?
- Chúng ta không ai có lỗi cả. – Cám nhỏ giọng nói. – Chỉ là chàng không sinh ra là một thứ dân còn thiếp không phù hợp để làm Hoàng hậu mà thôi.
- Nếu có kiếp sau, ta sẽ không làm vua nữa, nàng sẽ theo ta chứ?
- Nếu có kiếp sau, dù chàng làm gì thiếp cũng sẽ theo chàng. – Nàng gượng cười.
Khánh vòng tay đeo lên cổ nàng con kỳ lân ngọc quen thuộc.
- Ta muốn nàng giữ nó, ta muốn nàng vẫn nhớ ta từng là một phần cuộc đời của nàng. – Hắn nói rồi hôn nhẹ lên trán nàng. – Hãy sống thật hạnh phúc, vì bản thân và cả vì ta, được không?
- Chàng cũng thế nhé…
Cám quay lưng, bỏ đi như chạy bởi nàng sợ rằng nếu chỉ ở lại thêm một chút nữa thôi, nàng sẽ không thể tiếp tục bước đi nữa. Nàng tin mình đã làm đúng, và đây là kết thúc tốt đẹp nhất cho tất cả nhưng lại không sao kiềm chế được cảm giác đau đớn như muốn xé bản thân ra thành nhiều mảnh. Và Cám hiểu rằng, ánh mắt đau buồn xen lẫn bất lực của Khánh sẽ là thứ ám ảnh nàng tới hết đời.
Chiều hôm đó, khi gặp lại bà Mão, nàng đã ôm mẹ khóc tới ngất đi.
……………..
Khánh về tới cung Càn Thành khi đã tối muộn, bên trong ẩn hiện một bóng người. Hắn hơi nhíu mày khó chịu, hơn lúc nào hết hắn muốn ở một mình.
Tấm nhìn thấy hắn thì mỉm cười, mặc cho trên cần cổ trắng muốt của nàng in hằn năm vết ngón tay đỏ ửng, kết quả từ cơn giận của Khánh lúc đọc được bức thư từ biệt của Cám. Nếu phút cuối hắn không nhớ ra Tấm là chị của Cám thì khó ai có thể đảm bảo được mạng sống của nàng.
- Ngươi đến đây làm gì? – Khánh nặng nề hỏi.
- Thiếp tới tiếp chuyện với Bệ hạ, thiếp nghĩ Bệ hạ cần điều đó.
- Ngươi đã biết trước Cám sẽ không trở về?
- Thiếp biết. – Nàng quan sát nét mặt của Khánh, nói tiếp. – Bệ hạ đang cho rằng việc Cám bỏ đi là lỗi của thiếp nhưng thật ra thì, cả Bệ hạ lẫn Cám đều đã cố không nhìn vào thực tế. Thiếp chỉ buộc Cám phải tự nhìn nhận lại bản thân mà thôi.
- …….
- Cám thực ra rất tham lam. – Tấm thản nhiên nói tiếp.
- Nàng ấy tham lam ư? – Khánh cười khẩy, tự hỏi vì sao hai chị em ruột mà có thể khác nhau tới vậy. – Còn ngươi thì không?
- Thiếp rất biết mình muốn gì, thiếp chỉ cần quyền lực và tiền bạc, những thứ khác đều không màng. Cám thì khác, em ấy chỉ muốn một mình Bệ hạ.
- ……
- Nhưng lại không yêu được con người toàn vẹn của Bệ hạ mà chỉ chấp nhận phần tốt đẹp nhất của Người mà thôi.
- ……
- Bệ hạ không yêu thiếp, thiếp biết, và thiếp cũng không yêu Bệ hạ nhưng chúng ta chính là sự kết hợp hoàn hảo nhất. Thiếp không bao giờ phán xét với tất cả những gì Bệ hạ làm, như Người từng nói, thiếp là kẻ tàn độc còn Cám thì quá lương thiện. Thêm nữa, thiếp không có thân thế trong triều, Bệ hạ không cần lo thiếp phản bội, hay đâm lén sau lưng bởi thiếp sống trong sự bảo hộ của Người, đương nhiên sẽ tuyệt đối trung thành, chỉ cần Bệ hạ ban cho thiếp điều thiếp muốn. Mà điều thiếp muốn hoàn toàn trong khả năng của Người.
Ngày hôm sau, Lễ Bộ thượng thư nhận được lệnh, lập tức thay đổi lễ sắc phong Hoàng hậu thành lễ sắc phong Quý phi, và người được sắc phong là Đỗ Tiệp dư.
Chuyện Đỗ Tuyên vinh ốm bệnh mà mất chẳng được mấy ai nhớ tới hay thương tiếc. Ngoài dân gian người ta hả hê, sung sướng, đối với hành động chặt em làm mắm của Đỗ Quý phi còn hết lòng ủng hộ.
…………….
Ba mươi năm sau.
Khánh trở thành một trong những vị vua vĩ đại nhất trong lịch sử, không những ổn định phát triển kinh tế mà còn mở mang bờ cõi, viết nên những trang sử chói lọi hào hùng, ghi dấu Đại Việt là một trong những quốc gia hùng mạnh nhất trong khu vực thời bấy giờ.
Tấm cũng là một trong những Quý phi được tôn vinh nhất bởi sự thông minh, sáng suốt và lòng nhân từ. Nói không ngoa thì thành công của Đức Vua có sự đóng góp rất lớn của Đỗ Quý phi. Thêm vào đó, chuyện tình đẹp như cổ tích của họ còn được dân gian lưu truyền tới ngàn đời sau như một trong những câu chuyện tình đẹp nhất, đáng mơ ước nhất.
Có điều, không ai hiểu vì sao, Đức Vua không sắc phong Hoàng hậu cho Tấm hay bất cứ ai, vị trí Hoàng hậu mãi mãi bỏ trống. Về sau, có người lý giải rằng, Đức Vua rút kinh nghiệm đời trước, không muốn để quyền lực rơi vào tay ngoại thích nên không lập hậu. Từ đấy tạo thành tiền lệ, nhiều vị vua đời sau cũng theo thế mà bắt chước, chỉ cho phép sắc phong Hoàng Quý phi là cao nhất.
Về phần Cám, ngày đó nàng cùng mẹ bỏ đi biệt tích, không ai biết hai mẹ con đã đi đâu.
Thế nhưng, đối với những ai thật sự hiểu nàng đều biết rằng nàng sẽ sống rất hạnh phúc dù cho nàng có ở bất cứ nơi đâu.
Hãy cứ tin như vậy.
HOÀN THÀNH
------------------------------------
Đôi lời tác giả:
Trước hết thì tác giả chân thành xin lỗi những ai là fan của cặp đôi Khánh – Cám vì đã làm các bạn thất vọng. Thật ra tôi đã nghĩ tới nhiều happy ending khác nhau cho cặp đôi này nhưng cuối cùng lại thôi. Tuy vậy, cá nhân tôi cho rằng kết thúc này không phải không happy, chỉ có điều nó happy theo một cách khác, ít nhất mỗi nhân vật trong truyện đều đạt được điều mà mình muốn. Cám trải qua nhiều chuyện cuối cùng cũng hiểu bản thân là người lương thiện tới cực đoan, dù hiểu nhưng không thể chấp nhận mặt khác của con người Khánh, đến mức sẵn sàng buông bỏ tất cả sau khi đã vượt qua nhiều khó khăn để có thể sống là chính mình. Còn Khánh, bên cạnh sự dịu dàng ấm áp dành riêng cho Cám thì hắn cũng là một kẻ rất tàn độc, tuy là một vị vua tốt nhưng không ngần ngại xuống tay với cả em ruột hay các cung phi của mình. Và cuối cùng là Tấm, thật ra ngay từ đầu tôi chưa từng có ý định xây dựng Tấm là nhân vật phản diện. Nàng không phải kẻ phản diện, chỉ là người quá sáng suốt và thực tế tới mức tàn nhẫn. Những sóng gió nàng gặp phải sau khi rời khỏi nhà đã tôi luyện Tấm, để nàng tìm lại bản ngã của mình. Tấm là xúc tác cho kết thúc cuối cùng của cặp đôi Khánh – Cám bởi nếu không có nàng ấy thì có lẽ kết thúc cũng không quá khác biệt, hoặc thậm chí không được tốt đẹp như vậy. Sự khác biệt cốt lõi trong nhân sinh quan của hai người sẽ dẫn đến kết quả tất yếu là tình yêu lụi tàn, Cám sẽ trở thành một cái bóng mờ nhạt nơi hậu cung còn Khánh sẽ là một vị vua sở hữu tam cung lục viện như mọi vị vua khác. Cứ để hai người lưu giữ những ký ức đẹp nhất về nhau, có lẽ đó cũng là một loại hạnh phúc.
Còn lý do tôi không kể nốt câu chuyện về Cám vì tôi cho rằng phụ nữ như Cám sẽ luôn hạnh phúc và hạnh phúc đó không nhất thiết phải do đàn ông đem lại.
Cuối cùng thì vô cùng cám ơn các bạn đã kiên nhẫn đi theo đến tận chương cuối này :x