Tấm Cám Ngoại Truyện

                          ****
Đêm nay gió lại thổi, Trác Hàn Trầm giật mình tỉnh giấc. Đôi tay Hoàng Đế dịu dàng lướt trên gương mặt xinh đẹp.
- Chân Ý của ta thật sự đã về, Hoàng Hậu đoan chính hiền thục của ta đã về. Ta phải vui mừng mới đúng, nhưng tại sao lại trống trải như vậy.
Đúng vậy, từ giờ trở đi sẽ không còn nữ nhân đáng ghét làm phiền hắn mỗi tối. Không còn bàn tay nhỏ bé luồn vào long bào trêu chọc hắn mỗi đêm. Không có ai to gan dựng hẳn dậy mỗi ngày mưa bão rồi nũng nịu" thiếp sợ" nữa. Đúng rồi, hắn sẽ tập quên đi hơi thở của nàng.
Trước đây ở bên Cám hắn không gắt gỏng, cau có thì cũng gật với lắc, Trác Hàn Trầm e sợ sau này gặp lại có phải Đàm Vận sẽ quên đi giọng nói của hắn hay không?
- Hoàng thượng, đêm đông giá rét, người nên bảo trọng long thể thì hơn.

Tiêu thái giám thấy hắn rời khỏi lăng tẩm liền chạy lại khoát áo long bào cho hắn vừa nói. Trác Hàn Trầm không nói gì, cứ đứng mãi ở lầu vọng nguyệt nhìn về lãnh cung. Nhớ khi Đàm Vận còn tại vị nàng thường lẽo đẽo theo hắn ra đây.
Trác Hàn Trầm tuy khó chịu về việc nàng phá hỏng nơi tưởng nhớ về Chân Ý nhưng mặt nàng dày quá hắn nói không nổi. Nghĩ đến đây vô thức khoé môi hắn nhếch lên nụ cười chua chát. Ký ức ăn mòn trái tim từng chút một...
-Hoàng thượng Hoàng thượng, người không mỏi chân sao?
Đàm Vận hỏi hắn, áo gấm nhung lụa phất hết bên này đến bên kia. Hắn vẫn uy nghi như thái sơn chấp tay sau lưng ngắm nhìn thiên hạ. Đôi khi liếc nhìn mấy hành động nhảm nhí mà không kiềm nổi lắc đầu thở dài
- Hoàng thượng! Người nói chuyện có được không?

Cám gào lên, sỗ sàng ngồi xổm xuống vô phép vô tắc kéo gấu áo long bào của hắn. Hàn Trầm toan gọi thị vệ kéo nàng đi, nhưng tư thế của nàng buồn cười quá hắn nhìn mà không thể nghiêm túc như ở bên Tấm được. Trác Hàn Trầm kéo Cám dậy phì cười:
- Nàng đấy, nhập cung lâu như vậy rồi mà một chút phong thái của Chân Ý cũng không học nổi. Chẳng ra thể thống gì cả.
- Đừng nhắc tỉ ấy khi ở bên cạnh thiếp mà.- Cám lẩm bẩm, nàng ghét nhất là bị so sánh, từ nhỏ đến lớn toàn là nàng bị so sánh. Nhìn ra, Hàn Trầm đang sa sầm mặt. Cám mới vội vàng sửa sai.
- Thiếp nhỡ. Ừm, hoàng thượng trước kia chị Tấm... À không, là Chân Ý hoàng hậu và người thường phải thế nào?
Không kịp ca bài ca sụt sùi tỏ vẻ thương chị nàng xoay người đã bị hắn kéo vào lòng, hơi thở nóng rực trầm mị phả bên tai...
- Là thế này!
Phút ấy, mắt nhìn mắt tâm liền tâm, mây bay nước chảy. Nàng thật mong thời gian có thể dừng lại, xin hãy dừng lại phút giây nàng yêu hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận