Trong bóng tối, thế giới yên tĩnh, bãi rác lộn xộn, đôi mắt hạt đậu lạnh lẽo, nhe nanh múa vuốt, thế giới tối tăm, chỉ có một con chuột bị lột da ướt đẫm máu từ từ quay đầu lại, hành động chậm rãi, ánh mắt đỏ sọc như bị nhân hóa có chút trào phúng.Cảnh tượng khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, u ám đáng sợ, vô phương chạy trốn.Trong nháy mắt bầu trời đầy máu.Giữa trời tối đen như mực đột nhiên xuất hiện một người toàn thân bê bết máu.
Cô chầm chậm quay đầu lại, đôi mắt dịu dàng hiện lên dưới ánh trăng lờ mờ không rõ ràng.
Giữa trời và đất, là một thân ảnh có chút thê lương nhưng không mất đi vẻ kiêu ngạo.Hà Niệm cố gắng mở mắt thật to, cô muốn nhìn rõ khuôn mặt đó.Chỉ là hình bóng đó cứ dần dần trở nên mơ hồ, từng chút từng chút một biến mất, cho đến khi nó tiêu tan.Cả thế giới bỗng nhiên chìm vào bóng tối!Hà Niệm dường như bị nhấn chìm trong vũng bùn, có một đôi tay vô hình nào đó đang giữ chặt cổ họng cô, khiến cô không thể kêu, cũng không thể cử động.
Giống như cô biết đây rõ ràng là một giấc mơ, nhưng cô vẫn cố chấp muốn bẻ gãy sợi dây xích, nhìn thẳng vào người phụ nữ toàn thân đầy máu.Càng vùng vẫy, lại càng chìm sâu, mùi máu tanh nồng nặc tràn ra trong miệng cô.“Không!”Đột nhiên tỉnh lại từ trong giấc mơ, Hà Niệm ngồi dậy, trên trán lấm tấm mồ hôi, đôi mắt âm u nhuốm máu đỏ bừng, kìm nén lửa giận.
Cô từ từ với lấy cái gối bên cạnh, ôm chặt vào trong lòng, sau đó vùi đầu vào gối, che đi đôi mắt đỏ hoe đầy tia máu, tâm trạng mới dần bình tĩnh lại.Cả người cô ướt đẫm mồ hôi lạnh, toàn thân nhớp nháp khó chịu, Hà Niệm ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi trên giường một lúc lâu rồi mới bước xuống giường vào phòng tắm.
Đồ ngủ cũng chẳng thèm cởi, trực tiếp đứng dưới vòi nước.Nước lúc ban đầu lạnh lẽo, rất lạnh, nhưng cô cũng không tránh.Nước lạnh dội qua cơ thể ấm áp của cô, toàn thân cô run lên bần bật.Sau đó, sương mù dần dần phủ đầy phòng tắm, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra trong bóng tối mờ mịt, nét mặt bình tĩnh đã trở lại trong đôi mắt đen sâu thẳm mà sáng ngời ấy.Thực sự đã rất lâu rồi, mới có một giấc mơ như vậy.Sau khi tắm xong, Hà Niệm mới trở lại trạng thái bình thường.
Vừa cầm khăn lau tóc, tay còn lại cầm đồng hồ đặt cạnh giường, xem qua một chút, đã hơn 5 giờ sáng rồi, thế này có sớm quá không?Hà tiểu thư nhíu mày.Cô ở lại trường đại học đã hơn 3 năm, kể từ đó cô trở thành “người đi tập thể dục buổi sáng sớm”.Thở dài một hơi, cô lấy chiếc hộp mà Hà Đình Nghị mang về.Bên trong hộp là chuỗi vòng tay trong suốt màu xanh lam nhạt, từng viên ngọc được mài bóng thành những viên giống bông hoa lan nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn rất giống hoa thật, một sợi dây trắng xâu chúng thành một chuỗi, dùng từ để miêu tả, đó chính là: tay nghề khéo léo, tinh tế trang nhã.Hà Niệm cầm lấy chiếc vòng, ngồi trước máy tính chơi một lúc, sau đó thu nhỏ giao diện game rồi mới quyết định bắt tay vào làm.Hai tay cô gõ bàn phím, cả căn phòng yên tĩnh giờ chỉ còn lại tiếng lạch cạch gõ phím, âm thanh rất có tiết tấu, nhịp nhàng.Trên giao diện máy tính xuất hiện một tinh cầu xinh đẹp màu xanh da trời, tinh cầu được phóng to và không ngừng trở nên trong suốt có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cho đến khi nó hoàn toàn biến thành bản đồ có tọa độ 3 chiều trong suốt, cô mới dừng lại.Các đường nét màu trắng mịn và phông nền màu xanh lam, toàn bộ tinh cầu hiện lên đầy đủ trọn vẹn, bạn có thể nhìn thấy trực tiếp phía bên còn lại.Một vài chấm đỏ từ từ xuất hiện trên bản đồ không gian ba chiều, không ngừng nhấp nháy lóe lên ánh huỳnh quang, Hà Niệm liếc mắt ước chừng.Khi nhìn thấy chấm đỏ xuất hiện cuối bản đồ, nhướng mày: “Bạch Hinh, tên điên này, mấy ngày trước không phải còn đang ở nước M à? Sao giờ lại đang ở Nam Cực thế này?”Xem xét tỉ mỉ một chút, ngoại trừ tên điên này đang ở Nam Cực ra, còn chỗ những người khác thì vẫn đang bình thường.
Cô vươn tay ấn ấn vài phím, để mở bản đồ ba chiều của thành phố B.Đây là thiết bị định vị toàn cầu cao cấp nhất hiện nay, từ lâu rồi nước M đã phóng hệ thống vệ tinh toàn cầu để giám sát các nước khác..