CHƯƠNG 1.
Đúng như câu nói ‘đời người khó khăn, tấm chăn thường ấm’.
Chuyện kể vào một buổi sáng tinh mơ nào đó, Lâm Bỉnh vẫn cuộn tròn sâu trong chăn như thường lệ, bởi vì hơi ấm trong chung cư của cậu không đủ xài, cậu chỉ có thể dựa vào việc tiếp xúc thân mặt với tấm chăn để chống lại cái lạnh, nhưng hôm nay dường như có chút không giống, bình thường luôn là càng ngủ càng ấm, sao hôm nay càng ngủ càng lạnh mà gió thổi bốn phía lại còn không thở được nữa?
Cuối cùng Lâm Bỉnh quyết định trở mình.
Tôi trở mình… không trở được.
Tôi lại trở mình… lại không trở được.
Tôi dùng sức trở mình… vẫn không trở được.
Tình trạng gì vậy?Chẳng lẽ là bị bóng đè trong truyền thuyết!
Lâm Bỉnh trừng mắt lớn, quả nhiên phát hiện trên có một thứ đè trên người mình…
“Quỷ!!!!!!”
“Im miệng, ồn chết đi được! Tôi là tấm chăn của cậu!!”
Cứ như vậy, sáng sớm ngày x tháng x năm 2012, Lâm Bỉnh phát hiện ra tấm chăn của mình biến thành người, sau đó bị dọa đến chết, câu chuyện này chính là BE như vậy đó.
… Dựa vào chỉ số IQ của tác giả mà nói, chính là không viết ra được một tác phẩm kiệt xuất.