Sau khi kết thúc kì thi giữa kì, Chi Đạo cắt tóc ngắn. Chủ yếu là vì cứ mỗi buổi sáng là mẹ cô, Lý Anh lại cau mày lải nhải cô chải đầu chậm, không kịp đón xe buýt đi học cho nên mới có cái danh hiệu chuyên gia đến trễ. Sáng nào bà cũng lải nhải như thế, kêu cô cắt sớm đi, nhìn đỡ phiền.
Cho nên ngay sau khi thi xong, Chi Đạo liền đi đến tiệm cắt tóc của Jason, sửa sang lại cái ổ quạ của mình. Hai mươi phút sau, mái tóc dài xinh đẹp của cô biến thành mái bằng, đuôi tóc ngắn ngang cằm, giống cái nắp nồi. Jason khen cô có quả đầu đáng yêu như trái dưa hấu, Chi Đạo muốn cảm ơn cả nhà anh ta.
Soi lại mình trong gương, nhìn trái nhìn phải, vươn tay vén tóc ra sau tai lộ ra toàn bộ khuôn mặt. Jason vỗ tay một cái, nói như vậy đẹp hơn nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chi Đạo có gương mặt tròn tròn, chỉ to hơn bàn tay tí xíu, cái cằm mềm mại phình phình. Lúc cô cười, đôi mắt híp lại thành một vầng trăng non, làn da căng bóng tràn đầy collagen. Những người thân thiết với cô đều thích xoa bóp gương mặt mềm mại phúng phính này của cô, vừa xoa liền phiếm hồng, có loại mỹ cảm như vừa bị làm nhục.
Một nữ sinh trắng trắng mềm mềm, vóc dáng nhỏ nhắn, giống bánh Tuyết Mị Nương rắc vụn dừa (1).
(1): Bánh Tuyết mị nương: nhìn giống bánh mochi á
Chi Đạo về đến nhà, Lý Anh nhìn cô nửa ngày, cuối cùng bà cũng suy nghĩ cặn kẽ, nghiêng đầu, nhíu mày: “… Mẹ cảm thấy con để tóc dài vẫn đẹp hơn. Có hơi hối hận khi bảo con cắt tóc.”
Chi Đạo che ngực, mỉm cười, nuốt ngụm máu tươi sắp phun ra từ lồng ngực xuống.
-
Cuộc họp phụ huynh giữa kỳ là lần đầu tiên Lý Anh tham gia thay Chi Thịnh Quốc, thật không may cho cô, sau khi bà gặp trúng mẹ con Minh Bạch, Chi Đạo cảm giác Minh Bạch đã biến thành con trai ruột của Lý Anh. Mỗi khi cô vừa mới tan học về nhà, thả được cái cặp sách nặng nề xuống, mông còn chưa ngồi nóng trên ghế sô pha, Lý Anh đã hỏi cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nè, Chi Đạo, cái bạn Minh Bạch lớp con ấy, lần này thành tích thi xếp thứ bao nhiêu trong lớp?”
“Thứ nhất.” Chi Đạo uống một hớp nước, có chút không kiên nhẫn.
“Đứa nhỏ này thật thông minh.” Lý Anh cảm thán từ tận đáy lòng, “Lần nào thi cũng xếp thứ nhất, đúng là đứa bé giỏi giang.”
“Ha… Ha.” Chi Đạo cười cười.
Sau lần họp phụ huynh giữa kì đó, người chưa bao giờ tham gia cuộc họp phụ huynh tháng như nữ sĩ Lý Anh lại chủ động yêu cầu được đi họp phụ huynh, lúc trở về thì cầm bảng xếp hạng theo thành tích, dùng bút nhớ màu hồng bôi bôi vẽ vẽ lên cái tên Minh Bạch, sau đó trượt xuống vị trí thứ hai đếm ngược từ dưới lên, vẽ vòng quanh cái tên Chi Đạo.
“Con nhìn con cái nhà người ta xem, toán học được max điểm. Sao con chỉ được có từng này điểm…” Lý Anh cầm bút, dùng sức chọc chọc lên tờ giấy.
Chi Đạo ấm ức: “Cả lớp cũng chỉ có mỗi mình cậu ấy được max điểm, con cũng không phải cậu ấy…”
“Chỉ có một mình thằng bé?” Lý Anh cười như thể đó là con trai của bà: “Đứa nhỏ này thật lợi hại …”
Giờ khắc này, cuối cùng Chi Đạo cũng không còn buồn bực, ngược lại còn có một tí xíu cảm kích. Bởi vì mẹ cô đang vui vẻ, hoàn toàn quên đi chuyện phải mẳng cô, bà cứ nhìn hàng điểm số của Minh Bạch, cười giống như người phụ nữ hoa si.
Chi Đạo buồn bực nhìn bà, không biết vì sao mẹ cô lại vui vẻ như vậy…
Chẳng lẽ Minh Bạch thật sự là con trai riêng của bà sao… Chi Đạo cẩn thận đánh giá trên dưới Lý Anh.
Nhìn gương mặt này của bà cũng không sinh được …
Cô ho nhẹ ba tiếng, cúi đầu, ngượng ngùng lại lén nhìn Lý Anh.
Có đôi khi Lý Anh ngồi trên ghế sô pha đan len, cô ngồi trên sô pha ăn sườn heo chua ngọt xem chương trình thế giới động vật, Lý Anh sẽ đột nhiên phun ra một câu: “Ai nha, đứa bé Minh Bạch này, lớn lên tuấn tú lịch sự thì không nói, thành tích lại tốt, phẩm hạnh có vẻ cũng không tồi, ngoan ngoãn. Đúng là rất có tiền đồ.”
Gì? Gì? Cái lông gì thế?
Phẩm hạnh không tồi? Ngoan? Hửm? Xin hỏi, cái từ ngoan này, có liên quan phân nào đến anh vậy? Rốt cuộc mẹ cô đã ăn phải mê dược gì… Lại mắt mờ như thế?
Chi Đạo liếm ngón tay đầy dầu mỡ, liếc mắt nhìn Lý Anh đang cúi đầu vui tươi hớn hở, vẻ mặt khinh thường.
Haizz, là do bà chưa từng nhìn thấy cảnh Minh Bạch ôm ấp giáo viên nữ thôi, chậc chậc chậc… Ngồi trên người, tách chân ra, tình chàng ý thiếp, hình ảnh cấm trẻ dưới mười sáu tuổi.
Còn chơi dao nữa chứ… Haizz, mẹ nói xem, có người bình thường nào mà lúc nào cũng mang theo dao trên người không hả? Hơn nữa, còn quá đáng hơn là… Là cô rõ ràng đã xin tha, vậy mà anh vẫn làm lỗ tai cô chảy máu.
Khốn kiếp! Chi Đạo hung hăng gặm cục xương chua ngọt, kết quả vừa thiếu cẩn thận một chút là cắn phải đầu lưỡi.
Đau quá… Đau đến nước mắt sinh lý tự động tuôn ra, hai mắt Chi Đạo long lanh nhìn đồ ăn trong tay, liếm miệng vết thương trên đầu lưỡi, hít một tiếng, nhưng lại không bỏ được miếng xương chua ngọt ngon lành, đành phải lau nước mắt, nức nở cẩn thận gặm.
Lại nhìn nhìn Lý Anh vẫn đang nhớ mãi không quên Minh Bạch…
Chi Đạo gặm xương xong, rửa tay sạch sẽ, liền lấy một cái túi nilon màu đen trong ngăn kéo ra, tròng lên đầu mình, không vui di chuyển đến vách tường đối diện ngồi xuống, ôm đầu gối. Bởi vì đầu lưỡi Chi Đạo đang bị thương nên lúc nói chuyện cũng hơi đau: “Vậy mẹ đi mà tìm Minh Bạch làm con gái đi. Con là do mẹ nhặt từ thùng rác về, đợi chút nữa cô thu rác tới mang con về nhà.”
“Mẹ đi mà bảo cậu ta đi mua váy đẹp với mẹ, bảo cậu ta hát sơn ca với mẹ, bảo cậu ta đi dạo phố với mẹ, cứ để con ngồi lẻ loi hiu quạnh bên cạnh thùng rác, chờ người mẹ tiếp theo đến nhận nuôi con.”
“Con đội túi nilon lên đầu làm gì?” Lý Anh liếc cô một cái.
Chi Đạo ngẩng đầu, túi nilon trùm qua đầu, phập phồng theo hơi thở của cô: “Con muốn để bản thân ngạt thở chết, xem mẹ có đau lòng không.”
“Được rồi…” Lý Anh buông mấy cuộn len, “Chi Đạo nhà chúng ta thông minh tuyệt đỉnh, là tài nữ của lớp xuất sắc, là một thiếu nữ vừa xinh đẹp vừa tài năng.”
Chi Đạo nghe vậy, khoe khoang lắc đầu, kéo cái túi nilon ngu ngốc kia xuống, kiêu ngạo mà rằng: “Còn chưa đến mức đó…”
“Nhìn bộ dạng ghen tị ngốc nghếch của con kìa.” Lý Anh lắc đầu, cười một tiếng.