Tằm chi

Ngày đầu tiên sau khi khai giảng học kì 1 của lớp 11, Chi Đạo trở thành bạn ngồi cùng bàn của Minh Bạch.
 
Nguyên cả một ngày hôm đó, cô cảm tưởng như mình không thể hô hấp, cảm giác có một cục nghẹn khuất khiến cô còn khó hít thở hơn lúc trùm túi nilon lên đầu. Các con chữ nhảy múa trên tấm bảng đen, chữ viết trong vở thì xiêu xiêu vẹo vẹo, ánh mắt hoảng hốt nhìn lung tung, lại một mực không dám liếc sang bên phải một chút nào, dù chỉ là một vài sợi tóc của người nọ ngẫu nhiên lọt vào trong tầm mắt, Chi Đạo cũng cảm thấy lỗ tai ẩn ẩn đau.
 
Chi Đạo không chỉ sợ đau, mà còn nhát gan.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chỉ cần nhìn mấy hình ảnh máu me một một là hai chân đã run thành cái sàng, buổi tối cũng không dám đi ngủ, cô sợ chúng ám theo mình vào giấc mơ. Chi Đạo biết điểm yếu của mình, cho nên chưa từng chủ động tìm kiếm những hình ảnh đó. Nếu chẳng may nghe thấy những lời miêu tả về cảnh tượng khủng bố, cô không muốn bộc lộ ra để người khác nói cô làm ra vẻ, nhưng thiên tính đã là như thế, cô chỉ có thể nhẫn nại. Sợ thì cắn môi thật chặt, không để tiếng thét chói tai bật ra, yên lặng ngồi về vị trí, cúi đầu chịu đựng.
 
Từ sau khi bị cắt lỗ tai, cứ mỗi lần Chi Đạo thấy Minh Bạch là trái tim khó tránh khỏi đập bình bịch, thái độ không khác gì khi cô xem hoặc nghe mấy tin tức thuộc thể loại kinh dị. Cứ vừa nhìn thấy anh là tai trái của cô lại phản xạ có điều kiện truyền tới thần kinh cảm giác đau giả, trong đầu luôn tâm tâm niệm niệm không thể chọc giận anh. Chi Đạo ôm thái độ sợ hãi rụt rè mà cách xa người thiếu niên này.
 
Chi Đạo tự biện minh cho mình rằng cái này gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt (1).
————————————————
(1): Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt: Câu nói này thường được mọi người hiểu là người có khả năng thích ứng với tình thế, nhận rõ sự lên xuống của thời đại thì được xưng là anh hùng hào kiệt. Ý chỉ làm người phải thực tế một chút, đừng quá lý tưởng, đừng quá kiên định, xã hội đã như vậy, thời đại đã như vậy, cấp trên đã như vậy rồi, thì đừng nên giữ cách nghĩ của mình, phải thuận theo sự lên xuống biến đổi của xã hội mà làm việc và đối xử thì mới không bị thiệt. 
 
Hai mắt thoáng đảo, mùi hương nhàn nhạt nhẹ nhàng kia lại chui vào xoang mũi, Chi Đạo không chịu nổi, hít một hơi thật sâu, một phút sau, lỗ tai hồng rực, cô vội cầm quyển sách hóa che nửa khuôn mặt.

 
Ngày hôm sau, Chi Đạo mang một bình tinh dầu đến.
 
Thiếu nữ xoa tay hầm hè, vẻ mặt thỏa mãn, tay trái đè lên thân chai, ngón cái và ngón trỏ tay phải đặt lên cái nắp nhỏ màu xanh lục trên đầu bình, nhẹ nhàng, chậm rãi, vặn ra một chút.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đóng lại.” Giọng nói nam tính lạnh như băng đột ngột vang lên.
 
Chi Đạo nghiêng đầu, cả người cứng đờ quay qua nhìn người bên cạnh, ngón trỏ của anh đang đặt dưới mũi, vẻ mặt không kiên nhẫn, cúi đầu làm bài tập.
 
Động tác của Chi Đạo tạm dừng một lát, bàn tay nhất thời dùng sức đến mức khớp xương hết nhô lên, cô hận không thể dùng sức mạnh hủy thiên diệt địa để đóng cái nắp tinh dầu nhỏ kia lại.
 
Nhưng giọng nói lại mềm mại như mây: “Được thôi….” Mỉm cười.
 
Chi Đạo trộm trừng mắt nhìn cái người bên kia vĩ tuyến 38, tên khốn khiếp ngang ngược!
 

Cô đành phải cách anh xa hơn, cả người dán sát vào vách tường giống như muốn cùng nó hoà làm một thể, Chi Đạo nghĩ, mình phải kiên nhẫn, kiên nhẫn một lát thôi, giống như lúc đi ẻ vậy, lúc đầu sẽ ngửi thấy mùi thối, nhưng sau khi qua giai đoạn thích ứng thì sẽ không còn ngửi thấy mùi gì nữa. Vì thế, đến tận khi cái mũi dần quen với mùi hương này, cô mới thở phào như trút được gánh nặng.
 
-
 
Minh Bạch: …
 
Qua mấy ngày ở chung, nỗi sợ hãi của Chi Đạo với anh không những không giảm mà còn tăng.
 
Một chai Nông Phu Sơn Tuyền là lượng nước cố định của thiếu niên, người này không ăn vặt, không uống trà sữa. Có khi hai người gặp nhau trong nhà ăn, lúc cô bưng khay thức ăn đi qua, lơ đãng rũ mắt nhìn qua hộp đồ ăn của anh, ngoài ý muốn phát hiện, trong đó hoàn toàn không có những món có khẩu vị nặng hay đồ ăn nhiều dầu mỡ, các món ăn đều thanh đạm như đồ ăn chay. Sáng sớm, Minh Bạch sẽ ăn một ổ bánh mì và uống thêm một hộp sữa bò, cho dù sấm sét mưa to thì cũng không chịu thay đổi thói quen. Trong vòng năm phút trước khi tiết tự học buổi sáng bắt đầu, Minh Bạch nhất định sẽ ăn xong bữa sáng, giống như robot được lập trình một cách chính xác.
 
Ngược lại, với cái tốc độ ăn chậm rì rì của mình, Chi Đạo thường lén giấu đồ ăn dưới sách vở, trong lúc mọi người học thuộc bài vở, thì cô lại ngồi bẻ bánh mì ra thành từng mẩu nhỏ, cúi đầu, lợi dụng sách vở che chắn để ăn nốt, cái miệng nhỏ nhắn nhét đầy đồ ăn, hai má phồng lên, giọng nói ngượng nghịu không rõ.
 
Tình trạng này duy trì đến ngày thứ ba, Minh Bạch cau mày: “Tiết tự học buổi sáng đừng ăn cái gì nữa, ảnh hưởng đến người khác.”
 
Mọi biểu cảm trên gương mặt Chi Đạo tức thì đông cứng lại, động tác nhai nuốt cũng dừng lại, một mồm toàn là bánh mì nuốt ực một cái, suýt chút nữa là cô đã bị sặc chết. Chi Đạo nhìn dáng vẻ lạnh lùng chuyên tâm đọc sách của người nọ, đành phải cúi đầu buồn bực hung hăng xé bánh mì.

 
Mắng to mấy chữ tên khốn kiếp trong lòng.
 
Thói quen đã duy trì bốn năm cũng đành từ bỏ từ đây.
 
Trong hộp bút của tên khốn khiếp vĩnh viễn chỉ có ba cây bút. Bút đỏ, bút đen và một cây bút chì, mặt bàn học gọn gàng đến độ mỗi khu vực đều có nhiệm vụ riêng, được phân biệt rõ ràng. Mỗi quyển sách đều sạch sẽ tươm tất, hoàn toàn không có một nếp gấp nào, nếu không phải trên mặt còn có mấy câu chữ thẳng tắp và vài hình ảnh minh họa, thì người nào nhìn thoáng qua còn tưởng đấy là quyển sách mới.
 
Lúc lên lớp, có khi Chi Đạo không kịp tốc độ giảng bài của giáo viên, không kịp ghi kiến thức vào vở, theo bản năng cô ảo não, làm ra hành động đáng khinh là ngó trộm sang bên phải, muốn nhìn trộm chút kiến thức vừa bị hụt.
 
Không xem thì không biết… Vừa nhìn liền thấy…
 
Nội dung trong vở của Minh Bạch cũng áp dụng quy tắc phân khu, trình bày sạch đẹp, logic rõ ràng. Chữ ở khu vực nào thì sẽ ở nguyên trong khu đó, không bao giờ có chuyện vượt qua đường phân cách. Chuyện càng khiến người xem giận sôi hơn nữa là, mặt giấy sạch sẽ chỉnh tề, không hề có một nét gạch hay dấu vết tẩy xóa. Đây chính là vở của đại thần, dường như anh đã quy hoạch tốt tất cả các nội dung ở trong đầu, phân chia đại cương chi tiết, rồi mới đặt bút viết, hoàn toàn không để lại một vết gạch xóa.
 
Chi Đạo không khỏi nhìn lại quyển vở của mình, không có một chữ nào thẳng hàng đúng lối, trình bày thì lộn xộn linh tinh, gương mặt bỗng chốc đỏ lên.
 
Nhưng mà … Chi Đạo lại trộm ngó qua, rũ mắt…
 
Đường cong bên sườn mặt của thiếu niên tinh xảo cứ như chiếc mặt nạ được chế tạo thủ công từ bậc thầy điêu khắc. Đôi mắt rũ xuống, lông mi đen nhỏ dài khẽ chớp động, làn da trơn bóng trắng nõn mịn màng như da em bé, vẻ mặt nghiêm túc, mím môi tự hỏi, đôi môi xinh đẹp biến thành một đường thẳng tắp.

 
Lại nhìn bàn tay anh, khớp xương đối xứng, năm ngón tay thon dài như trúc, hữu lực, cho người nhìn thấy khí thế mạnh mẽ. Móng tay được cắt gọn gàng, đầu ngón tay hơi hơi nhếch lên như đuôi lông mày, mu bàn tay trắng nõn, các mạch máu màu xanh nho nhỏ ẩn hiện dưới làn da mong manh. Bàn tay phải xinh đẹp đó đang cầm cây bút, các đường gân nhô lên mang lại một loại mỹ cảm khác thường.
 
Từ từ! Anh…. Anh vậy mà còn trắng hơn cô?!
 
Đôi mắt của Chi Đạo trừng thật to, không cam lòng bình ổn cảm xúc, nhìn từng con chữ xuất hiện qua ngòi bút của anh, lông mày đã hơi giãn ra lại có xu hướng kẹp lại.
 
Chữ của Minh Bạch …
 
Những chữ này …
 
Thế này cũng quá xấu đi… Giống như một đám nhện điên cuồng lăn lộn trên mặt đất, thật phí phạm cho cái gương mặt và bàn tay xinh đẹp của anh. Hiện tại Chi Đạo hoàn toàn không hiểu anh đang viết cái gì, không rõ những con giun bò trên trang giấy trắng kia đến tột cùng là thứ đồ chơi gì? Không hiểu sao nhìn những chữ này lại khiến Chi Đạo thấy sau lưng chợt lạnh, cảm giác giống như xem phim kinh dị…
 
Minh Bạch cảm nhận được ánh mắt của thiếu nữ bên cạnh, nhẹ nhàng thoáng nhìn qua, động tác tay hoàn toàn không thèm dừng lại: “Nhìn cái gì?”
 
“Không… Không…” Chi Đạo mỉm cười, nụ cười lộ tám cái răng tiêu chuẩn, cúi đầu nói: “Ừm, ngài viết, ngài cứ tiếp tục viết…”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận