Tháng 5, thời tiết oi bức, cánh quạt quay mãi không ngừng, phát ra những tiếng lạch cạch như đang than khổ.
Một nửa học sinh trong lớp đã đổi sang áo đồng phục ngắn tay. Thành phố này có nhiệt độ ngày đêm chênh lệch khá lớn, nên đến tối học sinh sẽ phải khoác thêm áo khoác. Chi Đạo cũng thay sang bộ đồng phục mùa hè, ống tay áo của đồng phục mùa hè có vạt sáng màu màu lam xinh đẹp.
Bạn ngồi cùng bàn bên cạnh cô cũng thay, ống tay áo cách khuỷu tay khoảng năm centimet, ống tay áo có vẻ đã được sửa hơi rộng, còn hơi ngắn so với tay thiếu niên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mặt trời len lỏi vào phòng học, kết hợp với ánh đèn chiếu rọi, Chi Đạo bị vạt nắng thu hút, nhìn theo ánh sáng mặt trời lấp lánh, hơi quay đầu sang phải.
Cánh tay trắng nõn, chỉ có một nốt ruồi đen nho nhỏ ở giữa cổ tay. Cô ngây người một lúc mới định thần nhìn kỹ lại, kinh ngạc phát hiện ra trên cánh tay của Minh Bạch hoàn toàn không có lông, trắng nõn đến quá đáng. Mạch máu màu xanh lơ đan xen rắc rối, cơ bắp trên cánh tay phải căng lên theo động tác viết bài, thỉnh thoảng còn hơi động, khớp xương cổ tay nhô lên như ngọn núi nhỏ, uốn lượn lên xuống, đường cong lưu loát.
Thiếu niên như sinh trưởng trong tuyết, trắng tinh sạch sẽ, da thịt bóng loáng mịn màng.
Chi Đạo cúi đầu nhìn những sợi lông tơ nhỏ đang ngoan ngoãn bám trên cánh tay mình, dùng sức mở quyển sách, trang giấy như dao sắc xẹt qua lòng bàn tay cô.
Tuy Chi Đạo biết vẻ ngoài của người bên cạnh rất xuất chúng, nhưng ánh mắt của cô vẫn thường vô tình bị nhan sắc của anh câu lấy. Chi Đạo sợ hãi cảm giác này, sợ mỗi một lần hô hấp của cô, mỗi một giây, cảm xúc của cô đều bị anh dễ dàng tác động, tựa như thuốc phiện, biết rõ nó nguy hiểm nhưng vẫn không thể cưỡng lại cảm giác muốn chìm đắm. Cuối cùng Chi Đạo cũng biết tại sao người cá mỹ lệ mê người lại có biệt danh…
Nguy hiểm.
-
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kì thi giữa kỳ kết thúc, học sinh nhận được phiếu điểm, ngày mai lại mở cuộc họp phụ huynh.
Chi Đạo nhìn tên của mình trên tờ giấy, nhìn từ ngữ văn dọc sang sinh học, lại nhìn đến tổng điểm, xếp hạng thành tích trong lớp, xếp hạng thành tích trong khối. Cái mũi không nhịn được lại hơi đau xót.
Lại là lão nhị.
Tầm mắt hướng lên trên, nhìn cái tên chiếm vị trí đầu tiên và thành tích của người đó, lại nhìn sang phải, thiếu niên vẫn lãnh đạm, yên tĩnh như nước, đang rũ mắt đọc sách.
Cô kẹp tờ bảng điểm trong notebook, lấy quyển sách bài tập ra, bắt đầu viết chữ, ngón trỏ run nhè nhẹ, viết xong một hàng, trượt xuống dòng thứ hai, chữ đầu tiên cô viết chính là “Giải”, ngừng lại một giây.
Chi Đạo yên lặng đóng quyển sách bài tập lại.
“Lần này các em đều phát huy rất tốt. Điểm trung bình của cả lớp đứng đầu khối, cách điểm trung bình của lớp xếp thứ hai 7 điểm. Nói như vậy mọi người cũng biết là nếu thiếu ai, thì lớp chúng ta còn không được xếp hạng thứ hai chứ?” Chủ nhiệm lớp Trương Tuyết nhìn thành tích trên PPT, phân tích bài thi giữa kỳ lần này.
Chi Đạo lại không nhịn được mà lấy tờ bảng điểm kia ra nhìn, tổng điểm của người đứng đầu nhiều hơn cô những một trăm điểm, cao hơn thành tích của người xếp thứ hai 40 điểm.
Minh Bạch.
Có phải Chi Đạo cô cũng nên sửa tên, gọi là “Biết” chẳng hạn? Như vậy thì thành tích mới có thể ưu tú giống như anh?
“Cô còn muốn nhắc nhở hai bạn, Lư Tử Lượng với Chi Đạo. Hai người các em coi vị trí thứ nhất với thứ hai đếm ngược thành nhà mình rồi hả? Đến xếp hạng thành tích trong khối cũng chiếm lấy hai vị trí này.” Trương Tuyết cười cười: “Còn cần nỗ lực nhiều hơn nhé.”
Trái tim yếu ớt của Chi Đạo bị bóp chặt, chặt đến mức khiến cô hô hấp dồn dập. Sự huy hoàng trong quá khứ đến nơi này lại biến thành không đáng một đồng.
Cằm Chi Đạo đã cúi thấp tới tận xương quai xanh.
Tan học, Từ Oánh mời cô đi ăn cơm chiều, đèn trên sân thể dục đã bật sáng. Vào học kì hai của lớp 11, trường học cũng bắt đầu cho học sinh học thêm tiết tự học buổi tối.
“Chi lão nhị, cậu định thu mua vị trí thứ hai đếm ngược suốt cả năm học đấy à?” Từ Oánh liếm liếm chiếc đũa.
Chi Đạo cười: “Đúng vậy. Nhận thầu cả năm. biến thành tổng giám đốc Chi bá đạo.”
“Nói thật, cậu với Lư Tử Lượng, hai người đúng là tuyệt thật đấy. Không cần xem phiếu điểm cũng biết hai người xếp cuối cùng là ai.” Từ Oánh nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Tớ nghe có người nói, bởi vì cậu thích cậu ta, cho nên mới muốn tên hai người luôn kề cận một chỗ.”
Chi Đạo nghe thấy lời này, tức giận đập lên cái bàn: “Bọn họ có bệnh hả! Cứ thích suy diễn lung tung, hơi tí là nói người này thích người kia!”
“Thôi mà, cũng không có cách nào, ai bảo Lư Tử Lượng lớn lên cũng không tồi, nhân duyên với các bạn học cũng khá tốt. Gần đây, thành tích của cậu luôn ổn định ở vị trí thứ hai từ dưới lên, cậu lại còn hay nói chuyện với cậu ta nữa…”
“Cái gì mà ai bảo? Chỉ cần bạn nam hơi chăm sóc quan tâm bạn nữ một chút là lại đồn người ta có mờ ám. Cứ nói đến mỹ nữ thì cái đầu tiên nhắc đến là có hậu đài, có bối cảnh. Không có từ nào để diễn tả nổi mấy người đó, tư duy cổ hủ, từ đầu tới đuôi còn chưa hiểu rõ ràng, mà đã đưa ra những phỏng đoán ác ý ?!” Chi Đạo không ăn nổi cơm nữa.
“Đừng kích động như vậy có được không… Lúc trước cũng có người làm quá những chuyện như vậy lên, kết quả khiến tin đồn truyền đi khắp bốn phía… Mọi người trong lớp vẫn còn nhớ rõ chuyện này đấy, lại nói bọn họ cũng chỉ tùy tiện nói đùa chút thôi.” Từ Oánh cũng không ăn nữa, lau miệng.
Chi Đạo đứng dậy, bưng khay đồ ăn đi. Cô biết bản thân không nên quá kích động, nhưng vẫn luôn cảm thấy trong cổ có cục tức nghẹn họng: “Không phải nói đến bọn họ thì đương nhiên bọn họ cảm thấy chả sao cả.”
Từ Oánh cúi đầu không nói chuyện.
Cho hết cơm thừa vào thùng nước gạo, Chi Đạo yên lặng sóng vai với Từ Oánh đi ngang qua sân thể dục. Đám đông chung quanh reo hò cổ vũ, thiếu niên tràn đầy sức sống thanh xuân chạy trên sân bóng, tiếng quả bóng đập trên mặt đất. Tiếng bình bịch nhỏ bé bị tiếng reo hò của những thiếu niên thiếu nữ kia bao phủ.
Chi Đạo nhìn Từ Oánh ở bên cạnh, cô ta vẫn trầm mặc từ lúc ra khỏi nhà ăn đến giờ. Cô mò mò trong túi quần, một phút sau, mới cười nói: “Cũng không biết mắt của đám người kia kiểu gì mà lại nói Lư Tử Lượng đẹp trai? Tớ cảm thấy mặt cậu ta hơi vuông, tớ thích người cằm nhòn nhọn.”
Từ Oánh quay đầu đi, khóe miệng cong lên: “Đúng vậy, cằm nhọn còn có thể giúp cậu cuốc đất. Tháng 5 nên hạ điền (1).”
__________________________________________
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
“Người đẹp trai hơn cậu ta còn là bạn cùng bàn với tớ đấy, tớ có muốn thích cũng nên thích Minh Bạch chứ…” Chi Đạo bĩu môi.
Từ Oánh liếc mắt nhìn cô một cái, rồi lại nhìn về phía trước: “Đừng nhé, Chi lão nhị. Cậu vẫn nên để tên mình gắn chặt với Lư Tử Lượng đi. Vốn dĩ đám nữ sinh biết cậu là bạn cùng bàn với Minh Bạch đã tỏ ra ghen ghét lắm rồi, nếu bây giờ còn thêm tin đồn cậu thích cậu ấy nữa, tớ sợ cậu sẽ không bước được ra đến cổng trường nổi mất.”
“Sao cậu cứ học người khác gọi tớ là Chi lão nhị thế…” Chi Đạo chỉ để ý mỗi điểm này.
“Biệt danh thôi mà, mọi người đều thích gọi cậu như vậy, tớ nghe nhiều nên cũng tiện miệng gọi giống bọn họ thôi.” Từ Oánh coi như không sao cả, lắc lắc bàn tay.
“Được rồi…” Chi Đạo rũ mắt.
Tới nhà vệ sinh, cô vỗ vỗ vai Từ Oánh: “Cậu đi về lớp trước đi. Tớ muốn đi vệ sinh, sẽ hơi lâu đấy.”
Từ Oánh gật gật đầu: “Ừ.”