Lúc bọn họ về, trời đã tạnh mưa. Các gốc cây trong trường đều đã uống đủ nước, chúng xòe tán lá xanh mượt ra, vung vẩy đùa nghịch với làn gió, trên các tán lá còn đọng những giọt nước long lanh, một chốc lại trượt xuống. Ra khỏi cổng trường, tiếng xe cộ ồn ào, tiếng nói chuyện, những âm thanh của cuộc sống đời thường nơi thành thị vang lên rất sống động, ồn ào náo nhiệt. Các cửa hàng bên phố đều đã lên đèn, có những ngọn đèn trắng bình thường, có nơi lại để đèn nê ông xoay tròn, cơn mưa khiến con đường đá ướt át, không khí đêm tối thật mát mẻ.
Minh Bạch đi phía bên trái của Chi Đạo, có khi hai người cách nhau khá xa, đến mức một chiếc xe đạp có thể đi lọt qua. Có khi lại cách nhau rất gần, những lúc như thể, Chi Đạo phải hít thở thật cẩn thận, không dám thở mạnh, tỉ mỉ cảm nhật nhiệt độ không khí tăng lên nhờ người nào đó.
“Là Minh Bạch…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nghe thấy chung quanh có tiếng thì thầm nói chuyện với nhau, bước chân thoáng chậm lại, lại đi phía sau thiếu niên, để bóng lưng anh hoàn toàn che khuất cô.
Chi Đạo chỉ dám nhìn từ vị trí xương bả vai của anh trở xuống, tuyệt đối không dám nhìn thẳng vào mắt của thiếu niên. Đến tận khi trạm giao thông công cộng chỉ còn cách hai người họ khoảng 1 mét, thiếu niên lại kéo quai đeo cặp sách của cô lên. Chi Đạo lảo đảo, chân phải bước ra một bước, chân trái lại theo quán tính mà phanh gấp dừng lại, khoảng cách giữa hai người bị thu hẹp, mặt cô chỉ cách cánh tay anh một cái nắm tay.
Minh Bạch nói: “Phía sau còn có người, cẩn thận một chút.”
Thiếu nữ lùi lại hai bước, đứng xen lẫn trong dòng người, nhưng cũng tách biệt với đám đông, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn.”
-
Chi Đạo không được tự nhiên kéo kéo cái tay cầm treo phía trên, ngó sang bên trái nhìn trộm Minh Bạch, rồi lại nhanh chóng dời tầm mắt về cánh cửa sổ pha lê.
Cho dù giữa hai người đã ký hợp đồng học bổ túc, nhưng Minh Bạch vẫn chẳng thay đổi gì, lạnh lùng ít nói. Ngoại trừ những lúc bá đạo đốc thúc cô học tập, các chuyện khác đều một mực coi như không nghe không thấy. Chi Đạo bị buộc chặt bên cạnh anh như vậy càng cảm thấy áp lực, trầm mặc cũng xấu hổ, mà mở miệng cũng xấu hổ, cục diện càng lúc càng khó xử.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô khụ khụ thanh giọng, hơi há mồm, bầu không khí vẫn lặng ngắt như tờ.
“Hôm nay học thuộc được bao nhiêu từ mới?” Minh Bạch nhìn cô, cằm dựa gần cánh tay.
“…Hai mươi.”
Minh Bạch nhíu mày nói: “Có một chút như vậy?”
“…… Ha ha.” Chi Đạo co quắp, cười gượng hai tiếng, ánh mắt trộm quan sát phản ứng của anh: "Vậy cậu cảm thấy…”
“Ít nhất là phải thuộc 50 từ.” Minh Bạch lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái.
Chi Đạo mỉm cười nói: “Quá nhiều, tôi không nhớ được.”
Minh Bạch quay đầu không hề nhìn cô, bình thản nói: “Biết đường cong lãng quên Ebbinghaus (1) không?”
“…Cái gì?” Gì ái tân hải tuyến?
Minh Bạch nói: “Không biết thì về nhà từ mình tra Baidu.”
Chi Đạo lại cười gượng hai tiếng, khô khốc nói: “Ừm.” Cô có hơi buồn bực, càng ra sức nắm chặt cái tay nắm.
Cô không biết đấy, thì sao? Biết cái đường cong gì đó thì ghê gớm lắm à?
Chi Đạo đột nhiên nhớ tới một sự kiện. Thiếu niên bên cạnh là người kỷ luật, tự hạn chế, chăm chỉ, thiên tư thông minh, thành tích cả năm rồi đều chiếm vị trí thủ khoa của khối. Đột nhiên cô lại thấy có hơi kỳ quái, thành tích của Minh Bạch tốt như thế, vì sao sau kì thi xếp lớp anh lại bị xếp vào lớp 2 mà không phải lớp đầu? Chẳng lẽ lúc ấy anh thi rớt?
Buổi tối hôm nay, con chó hung dữ trong tiểu khu nhìn thấy hai người vẫn không dám sủa.
-
“Sau khi đại não tiếp nhận tin tức, quá trình quên đi cũng ngay lập tức bắt đầu. Tốc độ quên đi tùy theo thời gian đã trôi qua và tần suất sử dụng thông tin đó, trước nhanh sau chậm, đặc biệt là trong giai đoạn vừa mới tiếp nhận thông tin, trong vòng 24 giờ đầu tiên là lúc não bộ quên thông tin đó nhanh nhất, đây là định luật đường cong lãng quên rất nổi tiếng của Ebbinghaus…”
Chi Đạo nhìn di động, đọc cẩn thận từng chữ từng chữ một.
“Chu kỳ ghi nhớ của ký ức con người được chia làm 2 loại, ký ức ngắn hạn và ký ức dài hạn. Đối với trường hợp thứ nhất, chu kỳ đầu tiên của ký ức ngắn hạn là 5 phút, chu kỳ thứ hai kéo dài 30 phút, chu kỳ thứ ba kéo dài 12 giờ, cả ba cái chu kỳ kí ức này đều thuộc về ký ức ngắn hạn. Phía dưới còn có… chu kỳ ký ức thứ tư là 1 ngày, thứ năm là 2 ngày, thứ sáu có thể kéo dài đến 4 ngày, thứ bảy là 7 ngày, thứ tám là sau 15 ngày. Có thể áp dụng 8 cái chu kỳ này vào việc học thuộc từ mới, làm một kế hoạch học tập, ôn lại tuần hoàn theo 8 điểm mốc chu kỳ, có thể đạt được hiệu suất lớn nhất trong việc học thuộc từ đơn.”
Chi Đạo ghi lại hết những thông tin đó vào trong quyển vở nhỏ của mình, cắn cắn đầu bút, cẩn thận lên kế hoạch học thuộc từ mới tiếng Anh.
Chi Đạo lấy quyển sách bài tập vật lý - môn cuối cùng chưa hoàn thành - đặt lên bàn, lại lấy thêm một giấy trắng, bắt đầu làm bài. Nửa giờ sau, cô cầm di động, click mở danh sách bạn bè trên QQ, chọn cái nick có avatar màu trắng trơn, ngón trỏ click mở, giao diện trò chuyện hiện ra, ngón tay cái nhanh chóng đánh chữ gửi tin nhắn.
Lục Xuất: 【 Minh Bạch, tôi có thể hỏi bài cậu không? 】
Chi Đạo đợi mười phút, hai chân đặt lên chân kê bàn, mượn lực lay động chiếc ghế dựa, cô ăn quả nho trong bát, thông báo có tin nhắn mới vang lên. Cô rút một tờ khăn giấy, lau qua bàn tay, dùng vân tay để mở khóa di động.
Tên khốn kiếp: 【 Chỉ một bài thôi 】
Chi Đạo méo miệng, ngửa đầu nghĩ nghĩ, cúi đầu bạch bạch đánh chữ.
Lục Xuất: 【 Cố định một quả cầu trên mặt phẳng, một đầu của cây gậy cố định với quả cầu, một chỗ khác một đầu khác dao động tự do trên mặt phẳng chứa quả cầu và cây gậy, giả sử cây gậy lấy quả cầu làm tâm, chuyển động tròn trên mặt phẳng, khi cây gậy ở trên định của quả cầu, tốc độ v sẽ đạt giá trị nhỏ nhất, hỏi giá trị của √gL là bao nhiêu? Biết v tăng dần từ 0, lực hướng tâm tăng bao nhiêu? Khi v bắt đầu tăng từ giá trị √gL, lực đàn hồi của cây gậy với quả cầu cũng tăng lên bao nhiêu? 】
Tên khốn kiếp: 【 cậu cho rằng, gõ đề bài của tất cả các bài vào trong một tin nhắn thì chúng sẽ được tính là một bài sao? 】
Lục Xuất: Gửi một stickers chú chó mắt lé (2) - he he.
Tên khốn kiếp: 【 đừng có gửi cho tôi mấy cái hình ảnh xấu xí này 】
Chi Đạo khẽ cười một tiếng, hai chân dời khỏi bàn, khoanh chân ngồi ngoan ngoãn trên ghế, mở ra một đống các gói stickers, lướt xuống vài lượt, gửi đi.
Lục Xuất: Gửi sticker gấu trúc có mặt người (3) -ok, No problem.
Tên khốn kiếp:……
Tên khốn kiếp: Tự cậu nghĩ bài đi.
Lục Xuất: Ba ba!
Lục Xuất: Ba ba! Xin nhận của con trai một lạy.
Lục Xuất: Gửi sticker - ha ha, ta không muốn sống nữa.
Minh Bạch thật sự không thèm để ý đến cô nữa, Chi Đạo ngây ngốc đợi một giờ, cuối cùng tức giận mà mắng một câu “Đồ khốn kiếp”, sau đó cũng đành phải rửa mặt lên giường. Cô cởi toàn bộ quần áo trên người ra, Chi Đạo thích ngủ lõa thể, cô đã duy trì thói quen này được bảy năm, nằm lên trên chăn đệm mềm mại, mỗi một tấc da thịt như được chìm vào trong bông, thoải mái đến muốn hóa thành nước.
______________________________
Tốc độ mà sự “quên” diễn ra thường được hình dung như một đường cong và nó được gọi là đường cong lãng quên Ebbinghaus (Ebbinghaus Forgetting Curve). Đường cong này cho thấy sự suy giảm trí nhớ đáng kinh ngạc trong 24 giờ đầu tiên, tiếp theo là sự suy giảm chậm hơn trong những ngày sau đó.
___________________________________________
Cứu tôi!!!!
Cái đoạn dịch đề vật lý, mọi người cứ cho qua đi nhé, tui cũng chẳng biết là nó nói cái gì đâu, chữ thầy trả thầy hết rồi 🙁 Tui thấy nó giống với bài tính vận tốc và lực đàn hồi của con lắc đồng hồ á.