Tằm chi

Rốt cuộc là dây thần kinh nào của cô bị chập thế? Cô vừa mới làm gì vậy.
 
Chi Đạo vô lực dựa vào bức tường, nâng tay mạnh mẽ xoa mặt cho tỉnh táo. Cô cúi đầu, nhắm mắt, bàn tay che miệng, chẳng cần lắng nghe cũng có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập bình bịch mãnh liệt và hô hấp dồn dập.
 
Vừa rồi…. Cô giống như thổ phỉ, mạnh mẽ cướp đoạt dòng nước ngọt ngào trong miệng thiếu niên, còn bản thân giống như cái động đen không đáy, vĩnh viễn không biết thỏa mãn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô điên rồi?!
 
Thiếu niên đó chính là Minh Bạch.
 
Sao hai người lại hôn nhau nhỉ? Có lẽ là do cảm quan thẩm mỹ đánh thức bản năng cảm xúc của con người, còn thứ cảm xúc đó là liều thuốc hưng phấn, khiến các dây thần kinh đưa ra tín hiệu sai lệch. Có lẽ bởi vì vừa rồi anh hôn cô, đôi môi hai người họ cách nhau quá gần, thực sự rất cám dỗ, cảm xúc của cô dâng trào nên mới hôn anh một cái.
 
Nhưng trong tâm trí Chi Đạo, Minh Bạch là một tên khốn mà cô không nên động vào. Anh là giáo thảo lạnh lùng cự người ngàn dặm, là đóa hoa cao lãnh trên núi tuyết, là thần để các tín đồ cầu nguyện, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang mơ ước truy đuổi anh. Chi Đạo chỉ muốn diễn vai quần chúng, rời xa họa thủy (1), lại không biết mình đã bị cuốn vào cơn lốc xoáy từ khi nào, lý trí và cảm xúc, cơ thể không ngừng xoay tròn hoảng loạn, vô định.
 
Minh Bạch giống như ma quỷ xinh đẹp quyến rũ, là sự tồn tại đầy mâu thuẫn của dục vọng và sự thuần khiết. Thiếu niên giống như một đứa trẻ ngây thơ chưa trải sự đời, má lúm đồng tiền đáng yêu, nụ cười thuần túy không có tạp chất, cho nên anh như vậy càng khiến cô nảy sinh ham muốn phạm tội, muốn nhúm chàm con người thuần khiết đó.
 
Minh Bạch có vẻ ngoài xinh đẹp, khí chất cấm dục lạnh lẽo, lại dám dùng thân thể và động tác quyến rũ cô rơi vào bể tình. Anh giống như lông chim.
 
Cho dù chỉ là những động tác nho nhỏ nhưng lại có thể chọc người đối diện nội tâm ngứa ngáy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Bây giờ Chi Đạo đã biết vì sao làm người phải có đạo đức, xã hội phải có pháp luật, vì có một số loại người thật sự rất dễ khiến người đối diện mất đi lý trí.
 
Cái đẹp quả nhiên là chất kịch độc, là ma túy kích thích thần kinh.
 
Chi Đạo không muốn bị tổn thương tâm lý, càng không muốn làm “Người khác” trong mối quan hệ của hai người.
 
Cho dù trong miệng thiếu niên có bôi mật, là loại mật ngọt ngào nhất thế gian, dùng mật của ong đường ngao chế thành dòng cam dịch tươi mát. Hơn nữa thứ nước đó vừa mới bị cô lăn qua lộn lại, liếm láp mút mát, còn dụ dỗ dục vọng dã man ở sâu trong thân thể cô điên cuồng. Có thể nói, Chi Đạo cũng rất hưởng thụ quá trình cưỡng gian anh, hưởng thụ sự trúc trắc của anh, mê luyến sự giãy giụa yếu ớt và giọng nói trầm thấp xin tha vang lên bên tai của thiếu niên. Năm ngón tay nắm chặt mái tóc mềm mại của anh, chóp mũi đã si nghiện mùi hương trên cơ thể anh. Cô chính là một bé đáng thương, yêu anh, trốn không thoát.
 
Chi Đạo từng nói, nếu cô là người xấu, cô nhất định sẽ chà đạp anh.
 
Minh Bạch nhẹ nhàng mổ lên môi cô. Chi Đạo bình tĩnh khắc chế. Anh lại mổ thêm cái nữa, dục vọng của cô đã bị anh quyến rũ chui ra rồi.
 
Đúng là tên khốn kiếp không an phận!
 
Chi Đạo nghĩ lại, Minh Bạch đã từng nhìn thấy cơ thể trần truồng của cô, còn không cẩn thận đụng vào bầu ngực cô, vừa rồi còn sờ eo cô nữa. Xem cũng đã xem rồi, sờ cũng đã sờ rồi, hôn cũng đã hôn rồi, chỉ thiếu nước chui sâu vào trong thân thể cô.
 
Nhưng mà có một sự thật rất rõ ràng. Minh Bạch có một đoạn quá khứ với người khác, thậm chí đến tận bây giờ anh cũng không chịu cắt đứt mối quan hệ đó, hơn nữa còn vác cái da mặt dày như tường thành đó đi trêu chọc cô, lừa cô, còn hành sử như bạn trai cô, sử dụng quyền lợi thân mật với cô.
 
Tên khốn kiếp.
 

“Không đồng ý, tôi làm cậu ở đây.”
 
Sao Minh Bạch có lá gan nói lời này? Nếu không phải Chi Đạo phát hiện lúc anh hôn môi đến hô hấp cũng không thuần thục, thiếu chút nữa cô đã tin. Không phải Minh Bạch có thói ở sạch sao? Trao đổi nước miếng với cô, anh sẽ không ngại chứ… Mặc kệ nó. Dù sao cũng là do anh động thủ trước, không phải quân tử động khẩu không động thủ sao? Cô dùng miệng cãi lại cũng là cái lý này!
 
Nếu cô mà đồng ý yêu đương với anh, cô liền đi ăn phân!
 
Hai tấn, không, bốn tấn, không, mười sáu tấn!
 
Chi Đạo muốn lấy cái chết để minh giám cho ý chí kiên định của mình.
 
-
 
Đến lúc trở lại phòng học, Lư Tử Lượng đã ngồi tại chỗ ngồi. Cậu ấy giương mắt nhìn cô ngồi xuống: “Thế nào rồi? Thân thể tốt hơn chút nào chưa?”
 
“Đã khá hơn nhiều rồi.” Chi Đạo mở hộp bút ra, không để ý nói.
 
Lư Tử Lượng lại đè cái nắp hộp bút cô vừa mở ra lại, nghiêm túc hỏi: "Vừa rồi cậu với Minh Bạch đi đâu thế?”
 
Chi Đạo nhíu mày: "Bạn học Lư Tử Lượng, cậu không có quyền hỏi tớ như vậy.”
 

Đôi mắt Lư Tử Lượng ánh lên vẻ khẩn khoản, yếu ớt: "Chi Đạo, cậu biết rõ…”
 
Chi Đạo lưu loát cắt ngang lời cậu ấy định nói: "Lư Tử Lượng, tớ sẽ nói lại một lần cuối cùng. Tớ không có cái ý nghĩ hay cảm giác gì đặc biệt với cậu, hơn nữa, tớ dự định dùng toàn bộ quãng thời gian cấp ba để cống hiến cho sự nghiệp học tập. Xin lỗi, tớ sẽ không vì cậu mà mạo hiểm nghe những lời trách mắng của ba mẹ đâu. Nếu tớ thật sự gây ra ảnh hưởng rất lớn với cậu, tớ sẽ xin cô giáo cho đổi chỗ ngồi. Hy vọng cậu có thể tĩnh tâm lại, nghiêm túc học tập.”
 
“Chi Đạo…” Lư Tử Lượng bất đắc dĩ cười: "Được được được. Học tập, học tập. Tớ phải cố gắng cho xứng với cậu mới được.”
 
“Cậu học tập là vì chính cậu, không liên quan gì đến tớ cả.”
 
“Cậu cũng quá vô tình đi.”
 
“Cậu thích tớ là chuyện của cậu, tớ vô tình là chuyện của tớ.” Chi Đạo hất tay cậu ấy ra: "Bỏ tay ra đi, cậu đang quấy rầy tớ học tập đấy.”
 
Chi Đạo cúi đầu thở dài: "Haizz, thì ra mị lực quá lớn cũng là một loại phiền não.”
 
Lư Tử Lượng cau mày buông ra, mỉm cười cũng cầm bút, mở quyển vở bài tập ra: "Chi Đạo, sao tớ cứ cảm thấy, chuyện tớ tỏ tình với cậu cứ như một trò đùa thế nhỉ?”
 
“Có người nào tỏ tình như vậy sao? Đây cũng là lần đầu tiên tớ bị người ta nói không đồng ý thì sẽ không bỏ tớ xuống đấy… Có phải nam sinh các cậu đều thích uy hiếp người khác không? Thứ bản năng đó khắc sâu trong xương cốt rồi chắc? Chẳng lẽ các cậu cảm thấy nữ sinh sẽ thích phương thức này sao?”
 
“…… Đó là do tớ nhất thời nóng vội.”
 
Chi Đạo nghĩ ngay đến người nào đó, gương mặt lại hơi đỏ lên một chút: "Dù sao tớ cũng không thích bị uy hiếp.”
 
“Tớ sai rồi Chi Đạo. Tớ thật sự chỉ thuận miệng nên mới nói như vậy thôi… Nào có dám làm thật.” Lư Tử Lượng gãi gãi đầu, ngoan ngoãn như chú chó nhỏ nhìn cô: "Tớ mời cậu uống trà sữa để xin lỗi nhé? Được không? Cậu đừng ghét tớ mà.”
 

“Tớ…” Chi Đạo cảm thấy muốn từ chối một cái kẹo mè xửng dính người thật sự là nhiệm vụ khó khăn. Luôn có cảm giác nếu cô nói quá nặng lời sẽ khiến Lư Tử Lượng thương tâm, nhưng nếu đồng ý thì lại sợ cậu ấy nghĩ nhiều.
 
“Vừa rồi tớ đã uống một cốc nước lớn, nên không cần đâu.”
 
“Vậy cậu cứ nhận lấy, để dành lúc tan học đi về thì uống ở trên đường cũng được.” Nói xong, Lư Tử Lượng liền đi xuống cầu thang, đi đến chỗ quầy bán quà vặt trong trường học.
 
Chi Đạo chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
 
-
 
Ngày đầu tiên của đại hội thể thao kết thúc, Chi Đạo đi theo một đám người cô đơn ra khỏi cổng trường đến trạm chờ xe buýt. Không thể không nói, hiệu ứng đám đông thật tuyệt, cho dù bản thân cô có đang cô đơn nhưng bước chân vào một đám người độc lập, thì một mình cô cũng thấy náo nhiệt, có đồng loại.
 
Chi Đạo uống trà sữa, ngồi chờ tại vị trí quen thuộc trong trạm giao thông công cộng, lúc này số lượng học sinh ít ỏi đến mức có thể dùng đầu ngón tay mà đếm, Chi Đạo biết Minh Bạch đã đi trước rồi. Cô cúi đầu, nhìn chiếc huy hiệu trường được gắn ngay ngắn trên áo, sờ sờ nó.
 
Không biết sau này cô sẽ học ở đại học nào? Phương Bắc hay phương Nam? Phương Bắc rét lạnh khô ráo nhưng có bông tuyết. Phương Nam ẩm ướt mưa phùn dịu dàng nhưng không được ấm áp. Cô vẫn nên nỗ lực hơn nữa, thi vào trường đại học top đầu cả nước ở phương Bắc đi. Khi đó chắc chắn bố mẹ và cả bản thân cô sẽ rất kiêu ngạo tự hào, hơn nữa còn có thể lấy đó làm minh chứng, để nửa đời sau cô sẽ không hối hận vì những gì đã "nổ" hôm nay. Chi Đạo cô là người đem hết thanh xuân ở  nửa đời trước phụng hiến cho việc học tập, nên hãy để thành tựu trong tương lai chứng kiến tài hoa và sự bất phàm của cô.
 
Chi Đạo muốn nói cho cả thế giới này biết, cô tuyệt không sẽ không trở thành người bình thường.
 
Cho nên Chi Đạo.
 
Cố lên.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận