Tằm chi

Nhất định phải cố gắng thi đỗ một trường đại học thật tốt.
 
Trước mắt đột nhiên bị bóng râm bao phủ. Chi Đạo nghi hoặc ngẩng đầu lên, sau đó nhíu mày.
 
Lại là anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Minh Bạch cấm lấy cốc trà sữa trong tay cô, quơ quơ trước mắt.
 
“Ai mua cho thế?” Thiếu niên liếc mắt nhìn cô.
 
Chi Đạo không chút phòng bị va vào ánh mắt chết chóc của anh. Sau lưng bỏng rát, trở tay đoạt lại cốc trà sữa trong tay anh, mở to mắt trừng anh.
 
“Ngô Ngạn Tổ mua.”
 
Minh Bạch trở tay, lòng bàn tay lướt qua, bắt được mu bàn tay của Chi Đạo, năm ngón tay bao lấy năm ngón tay cô, bàn tay siết chặt cổ tay cô lại.
 
Anh phát hiện tay cô đang phát run. Minh Bạch dùng sức, thiếu niên không cho phép cô tránh thoát.
 
“Đã nói đi cùng nhau. Cậu kéo dài thời gian tới muộn như vậy, chẳng lẽ thật sự cho rằng tôi đã đi rồi?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc còn ở trong trường học, Chi Đạo không tránh khỏi đụng mặt Minh Bạch, lúc đó cô cũng xoay người đi luôn, nhưng lại anh bị giữ chặt cổ áo, kéo lại nói đợi tan học hai người cùng đi về. Chi Đạo lúc đó chỉ đồng ý cho có lệ. 6 giờ, tan học, cô làm bộ đi đến WC, kéo dài tới tận 8 giờ mới trở về, nhìn thấy phòng học không một bóng người, Chi Đạo mới cầm cặp sách chạy vội ra trạm xe.
 
“Vì sao tôi phải đi về cùng cậu?!” Chi Đạo muốn rời khỏi nhiệt độ nóng rực tỏa ra từ lòng bàn tay của anh.

 
Minh Bạch ghé sát mặt vào cô. Đó là một gương mặt không chút khuyết điểm, không dính tạp chất, gương mặt tinh diệu như tuyệt tác của Chúa. Đôi mắt trong sáng như vầng trắng, hô hấp phả ra là trận sương mù đầu mùa thu.
 
“Bởi vì em hôn tôi.”
 
Ngữ khí bình đạm như mặt hồ mùa đông.
 
“Cậu có biết phân rõ phải trái không?! Rõ ràng là cậu hôn tôi trước, tôi mới đánh trả!”
 
Nói xong câu đó, ngọn lửa trong lòng Chi Đạo cũng bị dập tắt.
 
Minh Bạch ngẩn người nửa giây, vẻ mặt ngốc ngốc: "Ai bảo em duỗi đầu lưỡi…”
 
Nói xong, lỗ tai hai người đều như đóa hoa hồng nở rộ. Đỏ rực đến yêu diễm.
 
“Tôi thích duỗi đó, thì làm sao? Không phải cậu cũng từng hôn Mạt Hà rồi sao?! Chẳng lẽ không biết hôn môi có thể duỗi đầu lưỡi sao?!”
 
“Tôi nào đã từng hôn chị ấy…” Thiếu niên có chút ngốc.
 
“Đúng đúng đúng, cậu chưa từng hôn chị ta. Cũng chưa từng giúp người khác học bổ túc. Cậu cái gì cũng chưa từng làm, được chưa! Cậu thích thế nào thì thế đi, cho dù cậu có muốn tiếp tục nói dối như thế nào, tôi cũng sẽ không thèm để ý. Tôi không quan tâm chuyện của cậu, cậu cũng đừng quản tôi!” Hô hấp của Chi Đạo càng ngày càng gấp, khí nén trong lồng ngực chồng chất mỗi lúc một nhiều hơn.
 
“Tôi đã làm giúp ai học bổ túc?” Minh Bạch nhìn cô.
 
Chi Đạo không muốn thể hiện sự hẹp hòi của mình một lần nữa, cô cúi đầu xuống: “Có lẽ tôi hiểu nhầm rồi.”
 

Minh Bạch ngập ngừng: “Tôi chỉ bổ túc cho vài người khác ở trường cấp hai, nhưng em mới thực sự là người đầu tiên tôi để tâm coi trọng.”
 
Minh Bạch nghe nói rằng các cô gái rất quan tâm đến vị trí số một, và anh chỉ không muốn làm cô thất vọng.
 
Trái tim Chi Đạo lên xuống thất thường theo câu trả lời của thiếu niên, cô cười nhẹ.
 
Hóa ra cái đầu tiên này có mệnh đề bổ sung. Đúng vậy, là do cô hiểu lầm nhiều, là do cô tự cho rằng mình là người đầu tiên của Minh Bạch. Nếu không phải Từ Oánh là bạn học hồi cấp hai của anh, phỏng chừng cô đã sớm cam tâm tình nguyện luân hãm trong cái vở kịch tình ái của anh, bị anh chơi đùa xoay mòng mòng rồi. Mệt cô còn tưởng rằng cô là người đặc biệt nhất của anh… Cho nên, dựa vào cái gì mà cô phải để ý cái tên Đại vương hoa tâm này!
 
Chi Đạo dần thu hồi cảm xúc.
 
“Minh Bạch, bây giờ, tôi một chút cũng không muốn biết quá khứ với bí mật của cậu.”
 
Chi Đạo giương mắt, thẳng thắn đối diện với anh. Ánh mắt cô lạnh lẽo như sương, bình tĩnh như nước.
 
“Bởi vì đoán tới đoán lui rất mệt mỏi, yêu đương cũng không có gì thú vị. Tôi chỉ muốn chăm chỉ học tập.”
 
Minh Bạch lại niết má cô. thiếu niên thích nhìn gương mặt trắng nõn phính phính của cô có dấu vết đầu ngón tay của anh. Có mỹ cảm ngược đãi mềm mại, xem ra anh cũng đã hết thuốc chữa đối với khẩu vị của chính mình.
 
“Nhưng mà tôi lại muốn yêu đương với em.” Minh Bạch nói.
 
“Em đã cướp đi nụ hôn đầu tiên của tôi. Em phải chịu trách nhiệm với tôi.”
 
Chi Đạo không dám thở mạnh hay hít sâu, bởi vì mùi hương của anh đã bao phủ hết khu vực này, nồng nặc giống như khí độc. Cô sắp hít thở không thông rồi.

 
“Cậu thật sự… Chưa từng hôn người khác?”
 
“Chi Đạo.” Trong giọng nói của Minh Bạch dường như có chút oán khí: "Vừa rồi tôi thiếu chút nữa đã bị em hôn đến nghẹn chết.”
 
Màu đỏ lan từ lỗ tai đến khắp gương mặt của Chi Đạo: "Tôi… Tôi còn tưởng cậu là cao thủ.”
 
Ánh mắt Minh Bạch đột nhiên lạnh xuống: "Em mới là cao thủ. Trước kia em từng yêu đương với người khác sao?”
 
“Cái gì cơ?… Đó là do tôi học được trong khi đọc tiểu thuyết. Đâu giống cậu, hôn một chút còn bị tôi làm cho nghẹt thở? Tôi có khoa trương như vậy sao?”
 
Minh Bạch đột nhiên cười tươi, má lúm đồng tiền cũng hiện ra. Thiếu niên lưu loát ném cốc trà sữa vào thùng rác.
 
Anh đứng bên cạnh cô, kề sát vào bả vai cô. Chi Đạo xấu hổ né tránh, cả người dán sát vào thanh chắn trên chiếc ghế trong trạm giao thông công cộng, tay phải vuốt ve biển quảng cáo bóng loáng.
 
Minh Bạch cúi đầu nhìn vào xoáy tóc trên đầu thiếu nữ: "Lúc đó, em giống như muốn ăn tôi luôn.”
 
Chi Đạo vươn tay đẩy anh ra. Minh Bạch bất động, cô tức muốn hộc máu: "Hiện tại tôi cực kỳ hối hận khi lúc đó đã không làm cậu nghẹn chết!”
 
“Sẽ không đâu.” Minh Bạch sờ đầu cô, hơi thở thiếu niên thanh mát trong lành như một giấc mộng đẹp.
 
“Sau này tôi sẽ luyện tập chăm chỉ.”
 
Chi Đạo cúi đầu, cô nghe thấy trái tim đang điên cuồng nhảy múa trong lồng ngực nhỏ, tiếng thình thịch như tiếng dương cầm đang diễn tấu bản Flight of the Bee (2), trái tim của cô đã nhảy đến hai chân rút gân.
 
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
 
“Ai thèm quản cậu…” Chi Đạo nhỏ giọng nói chuyện, vừa ngước mắt nhìn lên, thấy chiếc xe buýt đã tới.

 
Cô vội chạy ra, gió đêm vuốt phẳng nỗi lòng cô. Cô nhìn ra phía sau, bóng dáng cao lớn của Minh Bạch vẫn ở đó.
 
Khuôn mặt tinh xảo, dáng người thon dài, là vẻ đẹp như tạc tượng do thượng đế ban tặng, trời sinh đã khiến người khác đố kỵ.
 
Thiếu niên quyến rũ chết người, giống như bông hoa anh túc, cho nên dù mọi người biết anh cực kỳ nguy hiểm nhưng vẫn không chống lại nổi sự dụ hoặc muốn đến gần. Nếu Minh Bạch không nói dối, vậy quá khứ của anh nhất định rất ly kỳ.
 
Nhân sinh ly kỳ sẽ tạo thành tính cách và yêu thích lập dị. Kỳ thật, Chi Đạo cũng đã phát hiện rất nhiều dấu hiệu chứng minh: Minh Bạch là thiếu niên cổ quái làm cho người ta sợ hãi.
 
Trước kia Minh Bạch là Cố Ẩn. Cố Ẩn có quan hệ yêu đương với Mạt Hà. Nhưng Minh Bạch lại nói là không có? Anh nói anh chưa từng hôn… Anh đang nói dối hay là trong chuyện này có ẩn tình khác?
 
Chi Đạo càng ngày càng thấy đau đầu với bản thân, cô đang muốn vượt qua bụi gai để lấy được ngọc bích sao?
 
Tâm trí rối loạn, Chi Đạo ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đầy mây.
 
Cô nghĩ, chỉ cần cô vững tâm không tham dự, thì trái tim sẽ không loạn nhịp.
 
Vì thế Chi Đạo lần nữa trả lời thiếu niên, đồng thời cũng lại lần nữa thề với lòng.
 
“Tôi sẽ không yêu đương với cậu. Tôi thề.”
 
Thực tế sau đó chứng minh.
 
Những lời thề của cô khiến cô sắp ngập trong đống...
_____________________________________
Tam Tam: Tiếp theo sẽ có chút thịt cho mọi người chống đói

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận