Vì sao lại là cô?
Vì sao người trong miệng anh không phải Chi không nói, Chi không hiểu?
Chính miệng Minh Bạch nói anh không có người khác, anh chỉ giúp một mình cô học bổ túc, anh muốn yêu đương với cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chi Đạo lại ngoài ý muốn khai quật ra lời nói dối, cũng từ đó, cô không còn tin những lời anh nói, luôn nghi ngờ phỏng đoán thật giả, đồng thời cũng muốn suy đoán ý đồ thực sự sau những câu nói đó.
Rốt cuộc tất cả những gì anh nói là thích hay chỉ là một trò chơi tình cảm?
Xét đến cùng, Chi Đạo không tin một người như Minh Bạch sẽ coi trọng cô.
Người thiếu niên đó quá lóa mắt. Cho dù anh có ẩn mình trong đêm tối, người khác cũng sẽ nghe danh mà đến.
Chi Đạo cầm chặt vòng treo tay cầm, mặt dán vào cánh tay, lặng lẽ nhìn bóng dáng thiếu niên lướt qua một loạt các cửa sổ xe buýt, cuối cùng biến mất hoàn toàn. Trạm chờ xe chỉ còn một mình Minh Bạch. Đèn xe hơi ánh vàng, ánh đèn chiếu lên người anh, Minh Bạch lười biếng ung dung chống tay lên cằm.
Bên phải là đêm tối đang từ từ buông xuống, ngựa xe như nước. Bên trái là thiếu niên tuấn tú an tĩnh chìm trong ánh sáng lung linh.
Cuối cùng Minh Bạch cũng lên xe. Chi Đạo yên lặng nhớ lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàng ngày đều có rất nhiều nữ sinh bạo dạn đến đứng chờ ở cửa lớp của bọn họ, hoặc nhờ người trong lớp tìm anh, mỗi ngày thiếu niên đều nhận được rất nhiều các bức thư tình với đủ màu sắc, các món quà đủ thể loại. Cho dù những người đi ngang qua cửa sổ cũng dừng lại, ánh mắt có đủ các loại sắc thái từ khiếp đảm, thầm mến, tò mò, họ đều trộm liếc mắt nhìn thiếu niên, rồi khe khẽ nói nhỏ. Tên của anh cũng được lặp lại trên tường tỏ tình rất nhiều lần, cứ mười bài thì đã có đến chín bài tỏ tình với anh, kể cả người qua đường cũng sẽ quay đầu nhìn chàng thiếu niên bắt mắt này.
Minh Bạch chính là sự tồn tại như vậy, chỉ cần anh xuất hiện, ánh sáng của toàn bộ khu vực đó sẽ tập trung trên người anh, ánh mắt của tất cả mọi người cũng đều hướng về anh. Anh có là người hoàn hảo nhất mà cũng khó gặp trong cả đời Chi Đạo.
Cho nên vì sao lại là cô?
Chi Đạo sợ bản thân rơi vào đầm lầy phủ đầy hoa hồng.
Lúc Minh Bạch làm bài, anh luôn chọn giải pháp tối ưu nhất, điều này Chi Đạo biết.
Mà chẳng phải con người đều như vậy sao? Có ai mà không muốn chọn bông hoa đẹp nhất, bắt mắt nhất trong một rừng hoa chứ? Nếu chỉ chọn một bông hoa bình thường, nó làm sao xứng với bộ quần áo tinh xảo trên người? Nếu chỉ chọn một bông hoa bình thường, làm sao có thể ngẩng cao đầu, kiêu ngạo hưởng thụ sự tán thưởng, tiếng vỗ tay từ mọi người?
Dục vọng xấu xí lại trả lời cô, nó nói: Không phải.
Tại sao chỉ được chọn một bông hoa, nó muốn cả bàn tay toàn là hoa, đến tận khi không còn nhồi nhét thêm được mới thôi. Chỉ là điều đó sẽ vi phạm đạo đức lương tri.
Những người được trời phú cho dung nhan, ai lại không muốn phong tình vạn chủng? Càng đừng nói, là anh.
Sau khi Chi Đạo nói ra lời thề kia, bầu không khí quanh hai người bọn họ vẫn luôn rất an tĩnh. Minh Bạch không trả lời, càng không có vẻ xấu hổ thương tâm khi bị từ chối. Đến chuyện đối diện nói chuyện cũng là dư thừa. Cứ giống như vừa rồi cô chỉ đang thảo luận vấn đề thời tiết với anh thôi vậy, mà anh lại không muốn tham gia cái đề tài buồn tẻ nhạt nhẽo này.
Cảm xúc mà Minh Bạch dành cho cô, luôn ổn định, bình tĩnh như khối băng.
Chi Đạo lại rất hụt hẫng.
Xe đến trạm. Chi Đạo đứng gần cửa xe hơn, cô xuống xe trước, nhưng chân Minh Bạch dài, rất nhanh đã vượt qua cô, đi lên trước mặt cô, dùng cái bóng làm nhiễu loạn tâm trí của Chi Đạo, khiến cô càng phiền lòng. Bọn họ giống như hai người xa lạ, càng giống như bạn bè đã 50 năm không gặp mặt.
Bạn không hiểu suy nghĩ dài dòng rối rắm của tôi, tôi cũng không biết chuyện cũ phức tạp của bạn. Cho dù chúng ta đã từng có những hồi ức tốt đẹp, nhưng chúng đều bị gió thổi bay, hoặc đã cạn trong chén rượu, cho nên cả hai người đều im lặng không nói chuyện.
Chi Đạo cúi đầu tìm đường, nhìn cái bóng của anh lúc dài lúc ngắn, thân mật quẩn quanh chân cô. Thiếu nữ cảm thấy thú vị, dùng chân dẫm đầu của anh, dẫm lên tóc của anh, nơi này là đôi mắt, đôi mắt lạnh lùng đáng giận. Sau đó là cái mũi, dẫm lên, khiến anh không thể hô hấp, lại gần một chút, đó là môi. Đôi môi này là đáng giận nhất, khiến trái tim cô bất an, đáng giận đến cực điểm!
Ông trời ơi, sao lại có người vừa quyến rũ vừa đáng yêu đến thế.
Chi Đạo chán nản do dự.
Cái bóng trên mặt đất bất động, cô vội an phận dời giày ra. Minh Bạch quẹo phải 90 độ, đã đến cửa căn nhà của anh rồi. Chi Đạo biết, đây là đoạn đường phân nhánh, bọn họ sắp phải tạm biệt.
Lúc này, sắc trời tối tăm như mực, yên tĩnh như không có gì ngoài hai người tồn tại.
Chi Đạo chỉ cách thiếu niên một bước chân, lời anh nói phất qua vành tai, thoáng cái đã chui vào trong lỗ tai, theo máu bò đến trái tim.
Giọng nói thực nhẹ, giống như cọng lông vũ.
“Chi Đạo, hãy tự hỏi trái tim mình.”
Sự kiêu ngạo của thiếu niên giấu trong lời nói.
Sự sợ hãi từ sâu thẳm trong lòng biểu hiện qua làn da, cái lạnh từ bên ngoài chui vào cơ thể, sau đó tàn nhẫn leo lên da đầu, run rẩy bò lên thần kinh yếu ớt của cô, bám rễ ở đó.
Chi Đạo giống như cô gái ngây thơ, không biết tốt xấu xâm nhập vào sào huyệt của Minh Bạch. Thiếu niên dùng những sợi tơ tằm tinh xảo xinh đẹp của mình trói chặt tất cả tay chân của cô, một vòng lại một vòng, bọc cô giống như con nhộng. Ngay khi Chi Đạo nhắm hai mắt hưởng thụ cảm giác ấm áp khi được bao bọc, thì lại có một con dao mềm mại đâm thủng bụng cô.
Cô khó chịu nhưng cũng sảng khoái. Dòng máu chảy xuống che mờ đôi mắt cô.
Minh Bạch nói: “Em đã luân hãm.”
“Tôi còn có thể trốn.”
Anh lắc đầu: “Nhịp đập của trái tim còn nhanh hơn tốc độ chạy trốn của em.”
-
Ban đêm không có gió.
Chi Đạo mơ thấy một giấc mộng, trong mơ, biển tình dục đang sôi trào. Cảnh trong mờ dường như ở hai nhánh cây song song trước cửa sổ, lại dường như ở bình nguyên núi xa, hay ngay trên con đường.
Chỉ có đối tượng trong giấc mơ là không thay đổi. Thiếu niên mê ly, đôi môi di chuyển khắp cổ cô.
Vú ở trong lòng bàn tay của anh, to nhỏ vừa vặn.
Cánh môi thiếu niên di chuyển đến cạnh vành tai cô, cố ý phả ra hô hấp thô loạn.
Vòng eo nhỏ nhắn giống như tờ giấy đáng thương, một lần lại một lần, bị anh vần vò xoa nát.
Năm ngón tay tự tại đặt trên ngực cô, giống như đang xoa nắn một con búp bê vải.
Ánh mắt thiếu niên vẫn bình tĩnh như cũ, bình lặng và sâu thẳm đen ngòm giống như một mặt hồ, nhưng lý trí lại thiêu đốt nóng rực như ngọn lửa, nhiệt tình mời gọi cô lại gần, dụ dỗ cô bước xuống, vùng vẫy trong đó..
Dung mạo xinh đẹp hút mắt, Chi Đạo như bị thôi miên, cô bước lại gần hơn, trong đôi mắt là sự tham lam.
Bộ phận tượng trưng cho sự nam tính đã sung huyết ngẩng đầu, nóng rực săn sóc đặt trên rốn cô. Thứ đó có hình dạng như thế nào? Quần đồng phục đã cởi ra một nửa, vải dệt màu đen bao lấy bọc gì đó đang nhảy lên. Hẳn là rất lớn, một tay không thể nắm chắc được. Thứ đó dài đến mười sáu centimet, vậy là đủ rồi. Thứ đó sẽ có màu gì nhỉ? Người như Minh Bạch, có lẽ sẽ có màu nhạt, hơi phấn hồng, còn thuần tịnh hơn tuyết. Nắm trong tay nên là ngoài mềm trong cứng, độ ấm vừa phải. Thứ đó có hương vị gì nhỉ? Ngọt lành, chua xót hay là có mùi tanh. Có lẽ nó sẽ thấm đẫm mùi hương trên người anh.
Quyến rũ đến mức khiến nội tâm cô phát điên.
Đến khi ý thức của Chi Đạo tỉnh táo trở lại, tay phải đã rất lạnh lẽo. Cô nghiêng đầu nhìn qua, tay cô bị hồ nước cắn nuốt, cả bàn tay đã chìm trong đó.
Lúc đó là ban đêm, vầng trăng tròn màu tím nhạt treo trên đỉnh đầu.
Chi Đạo trần truồng nằm bên bờ cát cạnh hồ, thân thể vô lực mỏi mệt, mí mắt đánh nhau như sắp chìm vào giấc mộng. Ánh trăng chải vuốt mái tóc rối của cô, núi xa rừng rậm giống như bị bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp sương đen, có ánh sáng xanh lam phát từ những đôi mắt lạnh lẽo. Ánh trăng lạnh lùng uốn lượn khúc chiết trên da.
Mã mắt nhỏ trên hung khí của thiếu niên đang tiết ra thứ tinh dịch trắng đục dâm đãng. Thứ chất lỏng đó chảy lên lỗ rốn của cô, lỗ nhỏ không thể chứa hết ngọn nguồn tà ác, chất lòng tràn ra, uốn lượn theo đường cong cơ thể chảy về phía hoa viên thần bí của Chi Đạo. Hoa viên trơn nhẵn trắng nõn không có lông tóc, là vũ khí trí mạng đối với người yêu sự sạch sẽ như Minh Bạch.
Tinh dịch ấm áp ái muội của anh chọc ghẹo âm đế mẫn cảm. Cánh hoa được tưới tắm cẩn thận, căng mọng ngon miệng, như tiên nữ yêu mị dụ hoặc, nó cùng chủ nhân giống nhau, thà rằng bị chà đạp đến hỏng cũng không muốn khô héo. Hoa huyệt bị kéo căng đã không thể khép lại được như cũ, hai cánh môi bất lực, không ngừng há mồm mấp máy trong vô vọng.
Chi Đạo cố sức đứng lên. Nhìn dòng tinh dịch chảy từ giữa hai chân xuống, xem nó vòng quanh bắp đùi, rơi xuống thành vũng trên bãi cát.
Chất lỏng làm mười đầu ngón chân cô ướt nhẹp.
Dấp dấp dính dính. Giống như vũng bùn.
Chi Đạo mắng anh là đồ khốn kiếp, làm sao anh có thể làm ra loại chuyện này với cô.
Cánh tay chắc nịch và khuỷu tay mạnh mẽ của Minh Bạch vây quanh vai cô, vẻ mặt thỏa mãn sung sướng sau đợt cao trào, thiếu niên vô tội dụi dụi lên xương quai xanh của cô. Mùi hương nhàn nhạt như tỏa ra từ trong địa ngục.
Thanh mát như lan.
"Chị gái, chị thích em như vậy mà, không phải sao?"
Dục vọng của Chi Đạo sôi sục rồi từ từ bình lặng lại. Cơn mưa xuân mát lạnh bao trùm toàn bộ thành phố, giọt mưa đánh lên phiến cửa sổ, chảy xuống thành dòng.
Đến lúc tỉnh lại, mồ hôi ướt nhẹp lông mi, vài sợi tóc đen chẳng biết từ khi nào đã bị Chi Đạo ngậm trong miệng.
Hô hấp dồn dập khó khăn.
-