Chi Đạo quyết định cách xa Minh Bạch hơn một chút nữa. Phải xa lạ hơn cả người xa lạ.
Cô muốn toàn tâm toàn ý tập trung vào việc học tập, giao hết mọi tinh lực của mình cho sách vở, cũng là làm theo lời khuyên bảo của cha mẹ.
2 năm sau, mỗi lẫn Chi Đạo nhớ tới một màn này, thì lại muốn hút thuốc. Để khói thuốc tràn ngập trong yết hầu của cô, thiêu đốt thân thể của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mỗi tối, TV trong phòng khách nhà Chi Đạo luôn hoạt động, chương trình《 cuộc chiến bảo vệ tình yêu 》mà Lý Anh thích xem nhất chiếu khá muộn. Rạng sáng, 3 giờ mười sáu phút, cửa nhà cô bị mở ra.
Giấc ngủ của Chi Đạo không sâu, tiếng cửa mở khiến cô bừng tỉnh, hai mắt nhập nhèm, Chi Đạo mò mẫm đứng dậy, muốn đi xem có phải là ba mẹ đã trở về hay không.
Dáng vẻ mệt mỏi già nua của cha mẹ trong nháy mắt hiện rõ trong đôi mắt của Chi Đạo, đầu óc cô cũng lập tức tỉnh táo lại. Chi Đạo rót hai chén nước, đặt lên bàn trà, giúp Lý Anh xoa bóp bả vai.
Ánh mắt Lý Anh đột nhiên có hơi thương tâm mà kiên cường: “Chi Đạo, con gái của mẹ.”
“Dạ.” Chi Đạo bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của mẹ, tâm trạng dần dần trầm xuống.
Bàn tay thô ráp của bà bao lấy tay cô, ánh mắt nặng nề: “Nhớ chăm chỉ học tập. Cho dù ba mẹ có phải đập nồi bán sắt cũng sẽ cho con vào đại học.”
“Con nhất định sẽ chăm chỉ học tập.” Chi Đạo kiên định trả lời mẹ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chi Đạo biết tình trạng của nhà cô như thế nào. Lúc đầu, cha mẹ cô đều là nông dân, trồng trọt ba năm mới nghĩ đến chuyện vào thành phố làm công. Nhưng người không có bằng cấp như bọn họ thì có thể làm gì? Hai người họ chỉ có mỗi tài sản duy nhất là sức lao động của mình. Lúc đầu, cha mẹ cô chỉ làm được những công việc nặng nhọc nhất, ngày ngày trên công trường dọn xi măng đến đổ mồ hôi, còn cô thì từ nhỏ đã bị gửi cho bà nội nuôi.
Nấu một nồi cháo là có thể ăn trong ba ngày, thành phố lớn giá cả đắt đỏ chi tiêu cũng nhiều, bọn họ thuê một căn phòng sập xệ hai trăm một tháng, mùa hè thì nóng mà mùa đông thì lạnh. Cẳng chân của Chi Thịnh Quốc từng bị một thanh thép xuyên qua, dù đã chữa khỏi nhưng cứ mỗi khi đến ngày mưa là vết thương cũ lại đau. Đau đến mức khiến một người đàn ông đã từng dãi nắng dầm mưa chịu đủ cực khổ như ông không nhịn được mà rơi lệ, Lý Anh chỉ có thể cùng khóc lóc an ủi chồng.
Bà từng nói với cô. Thời điểm nhà bọn họ nghèo nhất, lúc ăn tết trong nhà chỉ còn 75 đồng, muốn làm một bữa cơm tất niên cũng không làm được, còn phải đến nhà họ hàng chúc Tết phát bao lì xì. Mọi người chung quanh đều khinh thường nhà bọn họ, sợ bọn họ tới nhà vay tiền.
Đến tận khi Chi Đạo học cấp hai, cha mẹ chọn làm nhà thầu, mượn họ hàng mấy chục vạn. Không còn cảnh lao động cực khổ, gia cảnh trong nhà cũng từ từ tốt hơn.
Trên đầu Chi Thịnh Quốc càng ngày càng nhiều tóc bạc, khuôn mặt càng ngày càng già nua hằn rõ dấu vết năm tháng, dáng vẻ đó của ông đã khắc sâu vào trong mắt của cô. Chi Đạo không muốn nhìn cha mình phải ăn nói khéo lép với các vị tổng giám đốc qua điện thoại, hay nhíu mày tức giận lo lắng vì vật tư xây dựng và năng lực của công nhân, giống như cả thế giới của ông không lúc nào được thả lỏng, được vui vẻ. Chi Đạo đã quen với việc cha mẹ thường về nhà vào lúc rạng sáng, sau đó sáng sớm 6 giờ lại xuất phát.
Cảnh tượng càng quen thuộc với cô hơn nữa là sự mệt mỏi của bọn họ vì bên đối tác cứ mãi khất tiền công trình không chịu trả.
Từ tháng 1 kéo dài tới tháng 4, tháng 5 kéo dài tới tháng 9. Cho dù cha mẹ có báo lên Cục lao động cũng không có tác dụng, mười mấy vạn tiền công cứ thế biến mất. Đến đường cùng, có lúc cha mẹ còn phải triệu tập công nhân, tổ chức một cuộc biểu tình. Nếu không nhanh chóng, nhà bọn họ còn phải vay mượn khắp nơi để trả tiền lương cho công nhân. Có khi kéo lâu một chút, công nhân còn tới tận cửa đòi tiền, hai đầu đều khó xử.
Nhà cô khá giả sao? Chi Đạo chưa từng dám xin mua đôi giày vượt quá một trăm tệ.
Chi Đạo luôn cảm thấy, rõ ràng là làm trong ngành xây dựng, nhưng nhà của cô lại luôn lung lay sắp đổ.
Cho nên, tình yêu làm sao có thể đặt trước cuộc sống cơm áo gạo tiền được chứ?
-
“Đây là đáp án của em?”
Ngày thứ mười Chi Đạo tránh mặt Minh Bạch, anh bắt được cổ áo cô ở trạm giao thông công cộng.
“Ừ.” Chi Đạo cúi đầu.
“Vì sao?”
“Lấy đâu ra nhiều vì sao như vậy? Đúng, cậu biết rõ tôi thích cậu, như vậy thì sao nào? Thích thì phải ở bên nhau sao?” Chi Đạo ngẩng đầu nhìn anh: “Minh Bạch, cậu có biết ‘lithromantic’ (1) không? Tôi chính là loại người này.”
(1): lithromantic: chỉ người thích người khác nhưng lại không mong muốn tình cảm được đáp lại (Theo Wikja.org).
Đặc điểm thường thấy của những người lithromantic là họ yêu đơn phương nhưng không bao giờ thổ lộ. Bên cạnh đó, họ sẽ mất hết hứng thú nếu đối phương thích ngược lại mình.
Lithromantic là một loại xu hướng cảm xúc (romantic orientation), còn được biết với tên gọi khác là akoiromantic hoặc apromantic.
Minh Bạch nghiêm túc nhìn cô: “Tôi không cảm thấy em là loại người đó.”
“Cậu thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đi.”
Minh Bạch đột nhiên vỗ lên đầu cô, lực đạo không nhẹ không nặng, chỉ là dọa Chi Đạo suýt nhảy dựng lên.
“Này, làm cái gì thế?”
“Đánh em.”
Cái tên khốn kiếp này!
Chi Đạo trừng mắt nhìn thiếu niên, Minh Bạch từ trên cao nhìn xuống cô. Mặc kệ cô trừng mắt nhìn mình, thiếu niên càng lúc càng ngẩng cao đầu, dáng vẻ ngạo kiều.
Chi Đạo cắn răng, đánh cũng không đánh được, mắng lại không mắng được. Nhịn hơn nửa ngày, cô mới nghẹn ra được một câu.
“Chưa ăn cơm sao?! Đánh nhẹ như vậy, cho cậu đánh lại phát nữa đấy.”
Minh Bạch sửng sốt một lúc, nhẹ nhàng bật cười. Thiếu niên muốn duỗi tay niết gương mặt phúng phính của cô, ngón tay còn chưa đụng tới mục tiêu, đã bị cô nắm lấy, cầm rất chắc.
“Minh Bạch.” Chi Đạo nhìn chằm chằm gương mặt thiếu niên.
Giống như cảnh sắc xinh đẹp xung quanh họ đã hoá thành hư vô, những bông hoa đang đua sắc thắm bên cạnh cũng nhoè nhoẹt như cảnh nền.
“Buông tha cho tôi đi.”
Chi Đạo buông tay thiếu niên. Xe buýt tới, cô vòng qua anh, cúi đầu, không biết vì sao đôi mắt lại mờ đến vậy
Minh Bạch xoay người nhìn cô rời đi. Tâm trạng sôi sục mãi không thể bình lặng, ngón trỏ lẳng lặng ma sát với ngón giữa.
Ai muốn chạy trốn, ai đang đuổi theo?
-
Minh Bạch thật sự không tiếp tục tìm cô nữa.
Đôi khi Chi Đạo lại nhìn thấy anh vừa nói vừa cười với người bạn cùng bàn mới, cũng không còn dáng vẻ cao lãnh quái gở như trước kia nữa. Bạn cùng bàn mới của thiếu niên là một nam sinh, Chi Đạo lại lựa chọn quên đi giới tính của người ta, trong lòng cứ khó chịu mãi.
Đã vô số lần, cô dùng ngôn ngữ, tự xây cho mình một bức tường phòng thủ. 'Nhìn đi, Minh Bạch thật sự chỉ chơi đùa với mày mà thôi. Mày không phải là người đặc biệt duy nhất trong cuộc sống của anh. Minh Bạch mặc kệ mày rồi, mặc kệ sự rối rắm do dự của mày, anh thậm chí còn không thèm tìm hiểu xem tại sao mày rõ ràng là thích anh mà lại muốn đẩy anh ra. Minh Bạch không chiếm được thì sẽ dứt khoát rời khỏi, mày cũng không quan trọng với anh đến vậy đâu. Người kiêu ngạo như anh sẽ không bao giờ quay đầu lại. Chẳng lẽ mày đã quên rồi sao? Minh Bạch thích cô gái tóc dài. Đến tiêu chí đơn giản nhất mà mày cũng không đạt được. Còn có, mày đừng quên những bằng chứng chứng minh anh là Hải vương đa tình.'
Chi Đạo dứt khoát dời tầm mắt, cảnh cáo bản mình. Nhưng tình cảm thì đâu thế nói thu hồi là thu lại được, tất cả các lời cảnh cáo đều biến thành phế thải. Chi Đạo cảm thấy bất đắc dĩ, cô cũng bất lực với trái tim của mình.
Thật đáng buồn.
Bởi vì Chi Đạo nhận ra, cho dù Minh Bạch thật sự là kiểu người phong lưu đa tình, cho dù anh thật sự chỉ vui đùa với cô.
Vậy mà cô vẫn muốn làm một vài hành vi phóng đãng với thiếu niên.
Thôi thôi. Phải đem đoạn kí ức kia đi phơi khô, dẫm chết nó dưới đế giày mới được.
Khoảng thời gian đó, Chi Đạo thích nghe đi nghe lại một bài hát, bài hát đó cứ phát đi phát lại trong tai nghe suốt mấy tháng trời, thậm chí cho dù không nghe nhạc thì giai điệu và lời bài hát vẫn cứ văng vẳng trong đầu cô.
“Well, that's all right
Because i love the way you lie
I love the way you lie” (2)
Giở trò bịp bợm.
Muốn phá hủy hết tất cả nhưng lại không làm được, muốn giả bộ thì lại giả không giống.
(2): Đoạn trên trích từ lời bài hát Love the way you lie nói về một tình yêu đầy đau đớn. Một bên tổn thương người kia, một bên dù chịu tổn thương đến cỡ nào cũng không muốn từ bỏ đoạn tình cảm này.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
-
Tháng 11, cô vẫn để anh chàng cắt tóc Jason cắt cho cô kiểu tóc giống lúc trước.
“Không để dài à?”
“Không để.”
“Anh cảm thấy em để tóc dài xinh hơn tóc ngắn nhiều.”
Thiếu nữ trong gương có gương mặt tròn tròn bầu bĩnh, đuôi tóc lại cắt ngắn tới ngang lỗ tai. Chi Đạo nhìn những sợi tóc bị cắt đi rơi trên mặt đất, mím miệng giống như bạn nhỏ không phục.
“Jason, là do kĩ thuật của anh không được, cắt xấu muốn chết.”
Chi Đạo chớp mắt với anh chàng cắt tóc: “Cho cái phiếu giảm giá đi.”
“Giảm cái rắm.”
Chi Đạo vuốt tóc, nhìn trời, gió thổi dịu dàng và đám mây lững lờ trôi.
Kỳ thật, cô có một bí mật, đoạn thời gian kia thật sự kỳ diệu.
Chi Đạo đã từng để dành tiền tiêu vặt trong suốt một tháng, trộm mua một bình dầu gội được quảng cáo là có thể khiến tóc mọc ra nhanh chóng, bình dầu gội đó rất đắt. Cô dùng một tháng, lại dùng nước pha loãng tiếp tục gội trong một tuần. Dùng xong mà vẫn không thấy tóc dài ra, Chi Đạo tức giận, mắng đám thương nhân vô lương. Thậm chí cô còn khiếu nại với bộ phận chăm sóc khách hàng của nhãn hiệu đó, chị gái chăm sóc khách hàng dịu dàng ngọt ngào nói với cô sản phẩm này của bọn họ phải sử dụng lâu dài mới có hiệu quả.
Chi Đạo phẫn nộ, suy nghĩ một lúc, trả lời chị gái chăm sóc khách hàng.
"Vậy được rồi, em đặt thêm một lọ."
Cái bình mới mua thêm này, đến bây giờ cô còn chưa dùng hết đã không muốn dùng nữa.
Minh Bạch thích con gái tóc dài. Vậy cô cứ muốn làm ngược lại với cái anh thích.
Trong lòng mỗi người đều có một con quỷ tham lam. Biết người đó thích mình, lại muốn hỏi xem người đó thích mình đến mức nào. Liệu có thích đến mức…
Vì bản thân cô, quên thiếu niên đó đi.
Trước kia, Chi Đạo vì trốn tránh Minh Bạch mà thường về muộn hơn anh nửa tiếng, lúc cô về đến tiểu khu đã là 10 giờ, Lý Anh lo lắng, bảo cô lần sau đừng về muộn như vậy nữa.
Vì thế, bây giờ Chi Đạo chuyển sang xuống xe trước Minh Bạch. Lần này, cô đi trước anh, hai người cách nhau rất xa. Con chó dữ kia lại điên cuồng sủa bậy, Chi Đạo nhắm mắt, tưởng tượng như thiếu niên đang ở phía trước, giống như anh hùng mang đi tất cả nỗi sợ hãi của cô.
Chi Đạo cảm thấy mình hết thuốc chữa rồi, lại miên man suy nghĩ lung tung: Minh Bạch luôn đi phía trước cô, là bởi vì anh biết cô sợ chó, anh muốn làm một tấm lá chắn an toàn của cô.
Rời khỏi ảo tưởng, con chó kia vẫn tiếp tục sủa, thiếu niên cũng không ở trước mặt.
Minh Bạch đã không còn liên quan gì đến cô nữa.
Hiện tại, anh chỉ là một người xa lạ. Những nụ hôn cuồng nhiệt, những lời nói quan tâm, tất cả chỉ có thể viết trên vở. Dù sao thì những con chữ đó không thể chạy ra khỏi trang giấy. Nó sẽ không bao giờ xuất hiện trong thế giới 3d.
Thật kỳ quái.
Rõ ràng là tự cô nói không cần trước, hiện tại lại chỉ có mình cô khó chịu.
Quên đi. Tự làm tự chịu.
Trên đời này không có việc gì khó chỉ cần, chỉ cần chúng ta chịu từ bỏ.
Lại là một mùa đông nữa.
Thành phố của bọn họ bị không khí lạnh ảnh hưởng. Xuân Thành vốn bốn mùa như mùa xuân lại đột nhiên có tuyết rơi.
_____________________________________
Tam Tam: Chương sau đãi mọi người một bữa thịt ngoài đời thật luôn. Tình dục sôi nổi trong mộng là tôi xem viết theo suy nghĩ trong lòng của Chi Đạo, bù đắp một chút. Vốn dĩ tôi cũng định cho mọi người no bụng ngay trong chương này, mà ngẫm lại lại thôi.