Thời gian giống như tuyết. Tuyết phủ trắng mọi thứ, khoác lên người những vật bẩn thỉu nhất những chiếc áo trắng tinh khôi. Còn thời gian có năng lực xóa nhòa mọi thứ, khiến mọi chuyện quay về điểm bắt đầu.
Minh Bạch và Chi Đạo đã hai tháng không liên hệ với nhau, mọi chuyện dường như đã lắng đọng lại, Chi Đạo cũng học được cách chấp nhận và từ bỏ.
Học kỳ 1 lớp 12 kết thúc, đến giờ tan học, đám học sinh ùa ra như ong vỡ tổ, sân trường hành lang thoáng chốc tràn ngập tiếng nói chuyện cười đùa ồn ào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần này thành tích của Chi Đạo cũng chẳng thay đổi mấy, ổn định ở trong top 15 của lớp. Chi Đạo thở dài một hơi, nhún vai, cất bài thi hợp quy tắc vào folder.
Học kỳ 2 lớp 12 sắp bắt đầu, ai ai cũng biết đó là khoảng thời gian khẩn trương căng thẳng nhất đời học sinh, mọi người trong lớp đề nghị tổ chức một buổi tụ tập. Sau một phen bỏ phiếu thương lượng, cuối cùng cả đám quyết định nướng BBQ bên hồ.
“Xin lỗi các em, nhà cô xảy ra việc gấp, cô phải đi trước.” Trương Tuyết nhận một cuộc điện thoại, sau đó quay lại dặn dò học sinh.
Lớp trưởng đại diện cho mọi người trả lời: “Không sao đâu, cô ơi. Chúng em chơi phần của chúng em, cô cứ yên tâm về đi ạ. Trên đường trở về cô nhớ cẩn thận một chút nhé.”
“Vậy cô đi trước đây.”
Người giám thị đã rời đi, đám học sinh như thể những con thú nhốt lâu trong lồng vừa được thả ra ngoài, cả đám phóng túng cuồng hoan bên đống lửa. Một vài nam sinh nghịch ngợm đột nhiên lớn tiếng thét to, đề nghị uống rượu trợ hứng.
“Vừa vặn hôm nay trời có tuyết, mọi người cùng uống ‘dũng sấm thiên nhai’ (1) có được không!” Một nam sinh cao giọng kêu gọi mọi người, đồng thời vẫy tay với người phục vụ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
______________________________________
(1): tiếng Trung là 勇闯天涯 là một loại bia của Trung Quốc
_____________________________________
Không có một vị bạn học nào ngăn lại, thật ra, các thiếu nam thiếu nữ trong độ tuổi này bình thường trước mặt thầy cô cha mẹ thì giả bộ ngoan ngoãn, sau lưng thì đã đến tuổi phản nghịch, âm thầm bất mãn vì suốt ngày bị người lớn quản thúc: "Uống! Ai không uống thì là cháu trai!”
“Uống chút bia thì có là gì?! Chúng ta đã sắp lên pháp trường rồi, còn không cho phép nghe nhạc dẩy đầm chút sao?!”
“Hy vọng mọi người sau này, thuận buồm xuôi gió tiền đồ như gấm.” Có người cầm lấy chai bia vừa được mang ra, rót đầy một ly rồi nâng chén chúc mừng với các bạn học.
“Chúng ta là những học sinh ưu tú nhất trong lớp xuất sắc nhất của trường, đương nhiên đều có tiền đồ vô lượng!” Có nữ sinh cũng uống một ly.
Chi Đạo chưa từng uống rượu, cô từ chối uống thứ đồ vật xa lạ này.
Suốt cả buổi tiệc, Chi Đạo chỉ chăm chú ăn, đến khi đã hơi no bụng, cô mới rời chỗ ngồi, ra cửa định hóng gió tản bộ tiêu thực.
Tiệm đồ nướng ngay con phố bên cạnh. Nơi này là bên hồ, gió thổi đến từ mặt hồ, mang theo cái lạnh lẽo tê tái của tuyết quạt lên gương mặt nóng bừng của cô, Chi Đạo cảm thấy vừa lạnh vừa đau, dùng tay xoa xoa mặt. Cô đi đến bên phải cánh cửa pha lê, nghiêng mặt nhìn vào trong, dưới ánh đèn vàng ấm áp, một đám người trẻ tuổi đang trò chuyện về kì thi đại học sắp tới, về hoài bão trong tương lai của bọn họ, có người còn chém gió hăng đến mức nước bọt bay đầy trời, có đám bạn ngẩng cao đầu chè chén, có người tinh thần sa sút cúi đầu không nói.
Chi Đạo không thấy Minh Bạch.
Cô quay đầu lại, đi thẳng về phía trước, đi tới khúc ngoặt. Đôi mắt Chi Đạo chậm rãi nhướng lên, ngay sau đó lại hạ xuống, bước chân cũng đồng thời ngừng lại. Cô nhẹ nhàng ẩn mình trong bóng tối, đèn đường khiến cái bóng của thiếu nữ kéo dài cô đơn.
Đèn đường cũng khiến cái bóng của Minh Bạch và Mạt Hà kéo dài.
Cánh tay phải thon gọn của Mạt Hà vỗ lên bả vai anh, cười nói gì đó. thiếu niên còn cao hơn Mạt Hà, anh phối hợp cúi đầu, an tĩnh ngoan ngoãn giống như một chú chó con. Minh Bạch gật đầu, trả lời Mạt Hà câu gì đó. Bất kể là từ góc độ nhan sắc hay chênh lệch chiều cao, hai người này cứ đứng với nhau thì chính là cảnh đẹp ý vui. Sau đó Mạt Hà lại thân mật sờ sờ đầu anh, rồi mới xoay người rời đi.
Chi Đạo về lại chỗ ngồi.
Cô đột nhiên muốn uống rượu.
Chi Đạo cầm ly pha lê, nhìn các bạn học nói chuyện với nhau đến khí thế ngất trời, cô bình tĩnh nâng tay phải, rót rượu vào ly.
Minh Bạch cũng đã trở về vị trí của mình, Chi Đạo ngước mắt nhìn anh một cái, rồi lại rũ mắt, uống ly rượu đầu tiên.
Vị rượu cay xè nóng bỏng nhanh chóng thiêu đốt trong yết hầu, Chi Đạo bị sặc. Cô ho nhẹ một tiếng, cảm giác không tốt chút nào, khá khó chịu, lá phổi giống như bị nứt toát ra vậy. Chi Đạo nhíu mày nhìn chất lỏng màu vàng trong cái ly, quơ quơ, nội tâm không ngừng nghi ngờ vì sao lại có người thích uống cái thứ cay xè này.
Chi Đạo trở tay gắp một miếng thịt ba chỉ, tiện thể nhìn Minh Bạch một cái. Mấy tháng trước, người thiếu niên này còn hỏi cô có muốn yêu đương với anh không, vậy mà giờ hai người bình tĩnh ngồi đây, thậm chí còn chả thèm nói chuyện với nhau. Dường như chỉ có mỗi cô bị ảnh hưởng, còn anh thì chẳng thay đổi gì. À không, Minh Bạch có thay đổi, người đạm mạc thích ăn nhạt như anh lại gắp vài miếng rau dưa, còn ngẫu nhiên chấm thêm chút ớt cay, động tác có vẻ khá tự nhiên. Chi Đạo nhìn vậy, im lặng uống ly thứ hai.
Khoảnh khắc đặt chén rượu lên bàn, cô đột nhiên ngộ đạo, hiểu ra ý nghĩa chân chính của hai chữ “Người nhà” này.
Người yêu rồi cuối cùng sẽ biến thành người nhà, người nhà mới là bến đỗ cuối cùng, là người đồng hành suốt chặng đời còn lại. Minh Bạch lại từng thừa nhận: Mạt Hà là người nhà của anh…
Chi Đạo cúi thấp đầu, nhìn một bàn đầy món ăn trước mặt.
Người khác phái quan trọng trong sinh mệnh của Minh Bạch rất nhiều. Cô không phải người duy nhất, cũng không phải người có địa vị cao nhất. Có thể nói, tình cảm của Minh Bạch đối với cô là kiểu muốn buông liền buông, anh sẽ không vì cô mà suy xét khoảng cách nam nữ. Haizz. Cô thì tính là cái gì chứ?
Chi Đạo thở dài. Sao cô lại trở nên nhỏ mọn như vậy?
Ly rượu thứ ba chảy vào yết hầu.
'Thì ra tửu lượng của mình cũng ổn đấy chứ.' Chi Đạo nghĩ thầm: 'Không biết đã uống đến ly thứ mấy rồi mà chưa gục xuống?'
Nếu không phải…
“Chi Đạo! Không ngờ cậu lại uống rượu!” Lư Tử Lượng đang hứng khởi trò chuyện với nhóm bạn, lúc quay đầu lại thì bắt gặp Chi Đạo với vẻ mặt ửng hồng thần trí không rõ. Cậu ta cả kinh, vội buông ly rượu ra, sờ lên trán cô.
“Tớ… Ức.” Chi Đạo nấc một cái, mùi rượu khó chịu từ trong dạ dày xộc thẳng lên khoang miệng khiến cô nhíu mày. Cô lắc đầu híp mắt: "Không có say…”
Trời đầy hoa, thế giới đang xoay tròn, trong cơn hỗn độn mơ hồ, Chi Đạo nghe thấy có người nói chuyện.
“Tớ lái xe của bố đến đây, để tớ đưa cậu ấy trở về trước.”
“Lư Tử Lượng, tớ đã sớm nhìn ra rồi nhé. Cậu có ý đồ với cậu ấy…”
“Chúc hai người hạnh phúc, chúc hai người hạnh phúc.”
“Không thể nào…”
Chi Đạo được Lư Tử Lượng đỡ lên xe. Cậu ấy biết địa chỉ nhà cô, nghiêng đầu nhìn thiếu nữ ngồi trên ghế phụ vui vẻ hát “Hồ lô oa, hồ lô oa, một cây lớn mọc ra bảy đứa trẻ…”, Lư Tử Lượng bất đắc dĩ lắc đầu.
Trong đám bạn đang vui cười, có một người trầm mặc không nói nhìn hai người trên chiếc đi xa.
Gió vẫn thổi và tuyết vẫn chưa ngừng rơi, Lư Tử Lượng cúi đầu lái xe.
-
Lư Tử Lượng quàng tay Chi Đạo qua cổ mình, còn tay mình thì vịn eo cô, đỡ cô vào trong tiểu khu.
“Sao lại muốn uống rượu? Còn uống nhiều như vậy?” Trước lúc về, Lư Tử Lượng có nhìn lướt qua mặt đất, ước chừng có hai cái bình rượu trống không.
Chi Đạo không nói lời nào, nhắm chặt hai mắt.
Lư Tử Lượng đành phải trầm mặc, cẩn thận đỡ cô đến trước cửa nhà.
“Tới rồi.” Lư Tử Lượng nhìn cánh cửa đóng chặt đen nghìn nghịt trước mặt.
“Cảm ơn cậu đã đưa tớ về nhà.” Bị gió thổi cả nửa đường khiến Chi Đạo tỉnh táo lại một chút.
Chi Đạo rời khỏi vòng tay của cậu bạn, dựa vào ven tường, xoa xoa huyệt Thái Dương. Lư Tử Lượng lo lắng nhìn cô: "Không thoải mái sao?”
“Không sao. Cậu đi đi. Tớ cũng về nhà đây.”
Lư Tử Lượng đi đến bên cạnh Chi Đạo, đột nhiên ôm lấy cô: "Nếu không thoải mái thì cứ nói, tớ có thể ở lại chăm sóc cậu.”
“Cậu đừng có mà nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tớ.” Chi Đạo dùng hai tay đẩy cậu ta ra, giãy giụa kháng cự.
Lư Tử Lượng bật cười, càng ôm cô chặt hơn, hai tay khép lại, hận không thể khảm cô vào thân thể.
“Đúng là chỉ dám giở trò nhân lúc cậu uống say.” Lư Tử Lượng gác cằm lên đỉnh đầu Chi Đạo, ôm một phút mới chậm rãi buông ra, cong eo cúi xuống, khóe miệng mỉm cười, hai mắt cong lên như vầng trăng non, mặt đối mặt với Chi Đạo, nói:
“Học kỳ sau gặp lại nhé.”
Chi Đạo nhìn Lư Tử Lượng dần dần đi xa, độ ấm mà cậu ta lưu lại trên người cô cũng dần biến mất. Chỉ một lát sau, một cơn gió thổi qua, tất cả đều biến mất. Chi Đạo cúi đầu, lục tìm chìa khóa trong cặp sách.
Chiếc chìa khóa được đặt ở tầng dưới cùng, Chi Đạo lấy nó ra, kéo khóa cặp sách lại hẳn hoi, rồi lại khoác cặp ra sau lưng. Trong quá trình đó, ba bốn chiếc chìa khóa đập vào nhau phát ra tiếng kim loại thanh thúy, giống như cục đá vỡ vụn, rên rỉ không cam lòng. Chi Đạo tìm được chiếc chìa khóa mở cửa nhà từ trong đống chìa khóa, nắm chặt trong tay, chuẩn bị mở khóa.
Thời tiết khô ráo lạnh lẽo. Gió tuyết điên cuồng gào thét, tiếng rít xào xạc như tiếng rên bi thương len lỏi khắp chốn. Chi Đạo không hề nghe thấy tiếng bước chân hay tiếng hít thở nào khác.
Cho đến tận khi cổ áo bị người nào đó giữ chặt.
Chi Đạo không quay đầu, nhưng cũng không nhúc nhích. Nửa phút sau.
“Đừng chạm vào tôi.”
“Sao thế?” Giọng điệu Minh Bạch bình tĩnh như mặt nước lặng: "Tôi không được chạm vào?”
Cảm giác choáng váng đó cồn gây ra lại tới nữa, trộn lẫn trong đó còn có sự bức bối như muốn dùng bạo lực phá hủy tất cả, muốn sẵng giọng quát mắng thiếu niên đừng quá đáng. Chi Đạo phải cực lực kiềm chế bản thân, cỗ bực bội trong cơ thể không biết khi nào sẽ thoát ra.
Cô xoay người, đối mặt với Minh Bạch, giọng điệu quạnh quẽ: "Ai cũng có thể.”
Ánh mắt sắc bén như đinh: "Chỉ có cậu là không.”
Minh Bạch cũng không để ý. Buông tay ra, bàn tay chậm rãi bỏ vào túi quần. Chi Đạo cảm thấy thiếu niên trước mặt giống như một khu không người: Hoang vu, tĩnh mịch, tất cả sự táo bạo được cái không khí yên ắng bao dung, chỉ còn bình tĩnh.
“Không thích. Đi gần cậu ta như vậy. Còn ôm?” Ánh mắt thiếu niên giống như sói đói trong hoang mạc.
Chi Đạo nhìn kỹ từng biểu cảm trên gương mặt anh.