Tằm chi

Minh Bạch vẫn bình tĩnh như cũ, ngay cả khi nói ra câu chất vấn, ngữ khí cũng không chút phập phồng. Trong suốt chuyện này, từ đầu đến cuối, anh đều không giống cô. Cho dù Chi Đạo có giấu giếm được sự thất thố trên gương mặt thì giọng nói cũng sẽ không tự chủ mà cao lên, ngữ khí nóng nảy khác hẳn bình thường. Nhưng Minh Bạch sẽ không. Anh chỉ lần lượt thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô mất khống chế. Sau đó lại lựa một thời điểm thích hợp, nói vài lời hay dỗ cô một chút. Minh Bạch chưa từng thể hiện ra vẻ mặt tức giận, táo bạo hay thậm chí là rống giận, đến một chút cảm xúc phẫn nộ cũng sẽ bị anh giấu đến kín mít.
 
Kiểu người kiêu ngạo không coi ai ra gì giống như Minh Bạch, sẽ không bao giờ vì cô mà nhiễu loạn cảm xúc, dù chỉ là một chút. Người mà cho dù trời có sập xuống trước mặt cũng không thèm chớp mắt, không thèm thay đổi sắc mặt, không có tình cảm như anh, mọi hành động thân mật đều như giả dối, đều là diễn kịch.
 
Cho nên, có khi Chi Đạo cảm thấy anh thật sự thích cô, có khi lại cảm thấy anh chỉ đang giả vờ thích cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng, dựa vào cái gì chứ?
 
Dựa vào cái gì mà anh có thể bình tĩnh, tiêu sái như vậy? Giống như… Với anh, cô hoàn toàn không đáng giá để anh động tình.
 
Chi Đạo nghiêm túc nhìn Minh Bạch, dùng giọng điệu như kể lại một câu chuyện xưa chân thật.
 
“Cho cậu ấy ôm. Bởi vì tôi thích cậu ấy.”
 
Chi Đạo lại càng muốn xem, vì cô, Minh Bạch có thể điên cuồng đến mức nào? Cô muốn thông qua cách thức này, cảm nhận trọng lượng của mình trong trái tim thiếu niên, xem xem liệu bản thân mình có trong đó hay không.
 
Ngôi sao biến mất trong màn ban đêm, đèn đường cũng đã tắt hết. Nơi hai người đang đứng chìm trong bóng tối, không có một chút ánh sáng nào.
 
Minh Bạch biết Chi Đạo cố tình nói dối, cô muốn chọc giận anh, nhưng trái tim anh vẫn đột nhiên căng thẳng, giống như có con kiến đang cắn xé.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nói dối.”
 
Tay phải của Minh Bạch chạm vào cần cổ yếu ớt của Chi Đạo. Ngón tay cái tách ra, bốn ngón tay khác chụm lại, bàn tay bóp chặt cái cổ non mịn của thiếu nữ, nhưng lại không hề dùng lực.
 
Ánh mắt Minh Bạch nhìn thẳng vào cô, bên trong đôi mắt tối đen như hồ nước lặng. Tư thế giống như muốn bóp chết cô.
 
“Tôi thay lòng đổi dạ rồi, không được sao?” Chi Đạo cười.
 
“Tôi đã làm bạn cùng bàn với cậu ấy hơn nửa năm. Cậu ấy thích tôi, lại còn đối xử với tôi tốt như vậy, tôi di tình biệt luyến (2) không phải là chuyện rất bình thường sao? Vì sao cậu lại muốn xen vào việc của người khác?”
 

Minh Bạch không nói gì, chỉ có đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm, Chi Đạo sắp không duy trì vẻ bình tĩnh nổi nữa rồi.
 
Chẳng lẽ thích thương tổn nhau chính là thiên tính mà con người sinh ra đã có sẵn sao? Ai cũng thích tự ngược bản thân? Ngược đến nghiện luôn? Vì sao cô lại yêu cái cảm giác tuyệt vọng muốn hủy diệt hết mọi thứ vào lúc này chứ?
 
“Tôi mới phát hiện ra, tôi căn bản không thích cậu. Cậu cũng chỉ là lớn lên dễ nhìn một chút, thành tích cũng tốt hơn mọi người một chút mà thôi. Với tôi mà nói, ngoài những thứ này ra, cậu còn cái gì hấp dẫn nữa đâu? Rốt cuộc là vì sao mà cậu lại cho rằng trái tim đập nhanh chính là vì thích? Xem ra cậu đang quá tự tin về chính mình đấy?! Nhưng cậu cũng đừng tự tin quá mức! Đúng! Đúng là có rất nhiều nữ sinh thích cậu, nhưng tôi nói cho cậu biết!”
 
Tại sao cô lại càng ngày càng điên cuồng, càng lúc càng cực đoan đến như vậy. Đây không phải là cô. Tuyệt đối không phải.
 
“Tôi chỉ thích loại nam sinh như ánh mặt trời, thích cậu ấy nói nhiều, thích cậu ấy luôn thẳng thắn thành khẩn với tôi. Thích cậu ấy luôn nhiệt tình, còn vĩnh viễn không lừa dối tôi! Cậu là gì của tôi chứ! Cậu có cái gì tư cách gì mà tới đây chất vấn tôi?! Tôi muốn thích ai thì cứ thích người đó! Tôi muốn cho ai ôm thì sẽ cho người đó ôm! Cậu quản được chắc? Cậu quản được sao?!”
 
Năm đầu ngón tay của Minh Bạch dần dần thu hẹp lại, ánh mắt còn lạnh lùng hơn khi giết người. Chi Đạo cảm nhận được hô hấp khó khăn, thở hổn hển, nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống.
 
Chi Đạo vươn tay phải, nhẹ nhàng sờ lên cổ tay toàn khớp xương và bắp tay căng thẳng của thiếu niên. Cồn và tình cảm đều khiến cô khó chịu.
 
“Muốn bóp chết tôi?”
 
“Không phải cậu đã sớm quyết định không để ý tới tôi nữa sao? Sao nào? Ghen tuông hay là phẫn nộ đây? Không phải cậu cũng từ bỏ rồi sao? Hiện tại biết cảm giác nhìn thấy người mình thích thân mật với người khác phái khó chịu đến mức nào chưa? Nhưng mà cảnh này tôi đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần… Đồ củ cải trắng hoa tâm. Một câu tỏ tình nói thích tôi cũng không có mà lại muốn yêu đương, các nữ sinh khác ít nhất còn có phong thư tình…”
 
Không nên, cái mũi sao lại chua xót như vậy. Có cái gì mà ấm ức? Cô không nên nói ra những lời trong lòng đó, chỉ càng khiến anh chê cười.
 
“Cậu…” Chi Đạo chỉ muốn hỏi anh.
 
“Cậu nghiêm túc muốn yêu đương với tôi sao?”
 
Dây thần kinh của Minh Bạch dần dần thả lỏng, thiếu chút nữa anh đã thật sự xuống tay. Minh Bạch nhìn ánh mắt quật cường của Chi Đạo đã phiếm hồng. Sức lực trên đầu ngón tay anh dần thu lại, cuối cùng là bằng không, ánh mắt ôn hòa thay thế cho tia nhìn lạnh lẽo.
 
“Tôi không hoa tâm. Em nói em không muốn yêu đương, tôi chỉ không muốn ép em quá nhiều.” Ngón tay phải hơi nhướng lên, Minh Bạch giúp cô lau đi nước mắt dính trên mặt, còn tiện thể nhéo gương mặt cô.
 
Trong lời nói ẩn ẩn sự uy hiếp, muốn tạo áp lực cho cô.
 
“Nhưng không cho phép em lên xe của cậu ta.”

 
Chi Đạo nắm lấy tay phải của thiếu niên: "Minh Bạch, tôi cũng không thích cậu một chút nào.”
 
“Ừ.”
 
Đôi mắt Minh Bạch giống như đáy biển sâu.
 
Chi Đạo nhìn thiếu niên chằm chằm, kéo tay anh đặt bên miệng. Cô há miệng, hung hăng cắn vào ngón trỏ của anh.
 
“Đồ khốn khiếp. Vì sao lại đứng gần bạn gái cũ của cậu như vậy? Nếu cậu thật sự thích tôi thì chỉ được phép thân mật với tôi, chỉ có thể có một mình tôi là đủ rồi! Biết không tên khốn kiếp!”
 
“Vì sao lớn lên lại đẹp trai như vậy… Không biết mấy anh chàng đẹp trai toàn là kẻ hoa tâm sao?!”
 
“Phiền muốn chết! Cậu không biết yêu đương với giáo viên là phản đạo đức sao?! Thật là chuyện gì cũng dám làm! Chờ đến ngày nào đó tôi phát hiện ra cậu lại chỉ đang trêu đùa tôi, tôi sẽ đi báo cáo hai người với ban giám hiệu, cá chết lưới rách!”
 
“Cười cái gì mà cười, tôi nghiêm túc đó. Không nhìn thấy tôi đang khóc sao?!”
 
Minh Bạch mỉm cười, mặc kệ cô cắn ngón tay mình, chút đau đớn nhỏ bé ấy chẳng là gì so với mật ngọt trong tim.
 
“Cô ấy không phải bạn gái cũ của anh.”
 
Minh Bạch rũ mắt, ánh mắt thâm tình như muốn khiến cô chết chìm trong đó. Anh nói: “Em là người đầu tiên.”
 
Chi Đạo chậm rãi buông ngón tay thiếu niên ra, nhìn anh lấy khăn giấy lau nước miếng. Ngón tay trắng nõn như ngọc, thon dài thẳng tắp bỗng có thêm một hàng dấu răng rất bắt mắt.
 
“Lừa… Người.”
 
Sao cô lại vui vẻ chứ?
 

Minh Bạch hỏi: "Em có thích anh không?"
 
Chi Đạo dối lòng nói: "Không thích."
 
Anh lại hỏi: "Có muốn yêu đương với anh không?"
 
Chi Đạo nói: "Không muốn."
 
“Uống rượu?”
 
“Mắt cậu mù sao?!”
 
“Đây là mấy?” Minh Bạch ghé sát người lại, gương mặt hai người cách nhau rất gần, hô hấp của thiếu niên như làn sương mù bao vây cô chặt chẽ. Bốn ngón tay huơ huơ trước mắt cô, giống như khối ngọc trụ tinh diệu.
 
Chi Đạo xoay đầu, ánh mắt chuyển động linh tinh, tạm dừng.
 
“3.”
 
Trước mắt đột nhiên tối sầm, hơi thở nhiễm khí vị của anh. Chi Đạo ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ dịu dàng trên mặt anh, đôi mắt nhìn rõ từng sợi lông mi đang nhắm chặt run rẩy của thiếu niên. Anh giống như tiên tử trộm hoa, hồn nhiên mà tà ác.
 
Đôi môi của tiên tử đang dán trên môi cô, nhẹ nhàng mút thử.
 
Họ đang đứng trước cửa nhà cô đấy! Cho dù lúc này đã là đêm khuya, cho dù chỗ này không có ánh sáng, nhưng sẽ luôn có người đi ngang qua. Chi Đạo sợ hãi, dùng hai tay đẩy Minh Bạch ra.
 
Lần này, Minh Bạch đã học được cách đánh đòn phủ đầu, ôm cô dán sát vào bức tường bên cạnh cánh cửa nhà, hai người lùi vào một góc tối nhất. Minh Bạch ỷ vào dáng người cao lớn, khống chế thiếu nữ nhỏ gầy trước mặt, Chi Đạo không kịp nói chuyện, bàn tay anh đã luồn ra sau, đè sát cái gáy của cô lại, đôi môi không kịp phòng ngừa bị lấp kín bởi một thứ mềm mại quen thuộc, dường như anh không muốn để cô có thời gian hô hấp.
 
Chi Đạo nức nở giãy giụa, Minh Bạch mạnh mẽ khóa hai tay của cô sau lưng, môi lưỡi tiến quân thần tốc. Cô quá lùn, thiếu niên phải khom lưng, cúi quá thấp nên không thoải mái, anh đơn giản là bế cô lên, để hai chân cô kẹp chặt bên hông mình, bàn tay vững vàng đỡ eo cô, dục vọng tầng tầng lớp lớp cuộn trào giữa hai người.
 
Thân thể Chi Đạo bất lực bị ép kề sát vào vách tường, cô lại sợ mình sẽ rơi xuống, đành phải ra sức kẹp chặt vòng eo tráng kiệt của thiếu niên, bị môi lưỡi của anh bức cho không ngừng thở dốc.
 
Đầu lưỡi của thiếu niên luôn tìm ra cách làm nhiễu loạn mọi tầng phòng bị trong khoang miệng của cô. Chi Đạo nghiêng mặt tránh né, anh càng ôm cô chặt hơn, để eo nhỏ của cô dán lên vùng bụng ấm áp bụng của anh. Thân thể đụng chạm khiến cô chua xót đầu hàng. Môi răng càng điên cuồng giống như đang cố níu kéo chút hi vọng cuối cùng. Chi Đạo bị Minh Bạch kéo vào biển sâu, quay cuồng đối mặt với các cơn sóng dữ, vô lực xoay chuyển trời đất.
 
Thật muốn chết. Sức mạnh chân thật của thiếu niên khiến cô sợ hãi. Rõ ràng là nếu lặp lại lần cưỡng hôn kia, Minh Bạch có thể hoàn toàn không tốn chút sức đẩy cô ra.
 
Đồ khốn kiếp! Giả heo ăn thịt hổ.
 

Hai người họ hôn thật lâu, thời gian giống như đã vượt qua mấy mùa xuân thu. Đầu lưỡi tê rần, hiện tại trong khoang miệng của Chi Đạo chỉ toàn là hương vị của thiếu niên, cô bị hôn đến mơ màng, đôi tay khoác trên vai anh, vô lực cúi đầu, chỉ có thể dựa vào bên hõm cổ anh, hô hấp dồn dập, giống như tù nhân bị hành hạ tàn nhẫn đến kiệt sức.
 
Hô hấp của Minh Bạch rất nhẹ, nhưng cô nghe được, giọng anh đã không còn vững vàng như lúc đầu. Giọng điệu khàn khàn từ tính, thần tiên đã rời khỏi thần đàn, nhiễm lửa dục của nhân gian.
 
“Ba mẹ em có ở nhà không?”
 
Lỗ tai Chi Đạo hơi ngứa ngáy, ánh mắt mê mang vô thố lại nghi hoặc nhìn anh.
 
“Không có…”
 
Minh Bạch chậm rãi thả cô xuống, xoay người ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vai mình.
 
“Đi lên.”
 
Chi Đạo do dự, mãi không động đậy.
 
Minh Bạch nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp giống như ly rượu ngon.
 
“Em uống rượu say rồi không có ai chăm sóc. Đi đến nhà anh đi.”
 
Chi Đạo rũ mắt, mấy đầu ngón tay vẫn mân mê cánh môi. Hàng phòng ngự trong nội tâm đột nhiên sụp đổ, một lỗ hổng lớn xuất hiện.
 
Minh Bạch trước kia, cô chỉ là bị cảm mạo hắt hơi vài cái anh đã ghét bỏ đến mức muốn kéo cái bàn xa ra, bây giờ trên người cô toàn là mùi rượu và mùi thịt nướng BBQ, anh lại muốn cõng cô?
 
Thì ra khi tòa núi băng bị hòa tan sẽ có dáng vẻ như thế này. Cô với anh mà nói, hẳn là một người đặc biệt nhỉ?
 
Chi Đạo chậm rãi dán người lên tấm lưng rộng lớn của thiếu niên, đôi tay ôm sát cổ anh.
 
Có lẽ ngay bước tiếp theo hai người sẽ ngã vào vách tường cũ.
 
Nhưng hiện tại.
 
Hiện tại, toàn bộ thế giới, đều do anh định đoạt.
___________
Chương sau đổi xưng hô anh - em cho nó tình cảm nhé mọi người, chương này cũng coi như là hai bạn trẻ xác định quan hệ rối ó. Đoán xem khi sói xám lừa được thỏ trắng về hang ổ của mình thì sẽ xảy ra chuyện gì? Đêm trăng thanh gió mát, hai người cô nam quả nữ ở bên nhau, trong người còn có tí men,... hí hí 
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận