Tâm Chiếu Bất Huyên (Lòng Hiểu Không Huyên)

Đạo diễn của là Tạ Gia Niệm – đạo diễn của rất nhiều bộ phim chính kịch, đồng thời cũng đưa tên tuổi của nhiều diễn viên đi lên, người này rất nghiêm khắc, cho dù chỉ có một chút không hài lòng cũng sẽ bắt diễn viên quay lại, thậm chí chỉ một cảnh cũng quay liên tiếp n lần. Mà Bách Lam đạt được danh hiệu Ảnh hậu là khi cùng hợp tác với Tạ Gia Niệm trong , hiện tại là bộ phim đánh dấu bước chuyển mình trong các tác phẩm của Tạ Gia Niêm từ màn ảnh rộng sang màn ảnh nhỏ, anh ta muốn quay một bộ phim có chút yếu tố tình yêu thuần khiết đồng thời cũng thể hiện được quan điểm mỗi người khi gặp được tình yêu đời mình sẽ làm ra những sự lựa chọn không giống nhau, bộ phim này cũng được xem như là một bộ phim chi phí thấp. Mà Tạ Gia Niệm cũng đang lựa chọn diễn viên, đúng lúc Bách Lam về nước, Tạ Gia Niệm liền thử gọi điện, hi vọng Bách Lam có thể đồng ý đóng vai khách mời, nhưng sau khi xem kịch bản Bách Lam lại tỏ ý rằng mình nhận vai chính, như thế cũng có thể đền đáp ân huệ năm đó Tạ Gia Niệm đã cất nhắc cô.

Có điều đối với người mà Bách Lam hết sức đề cử là Nghê Vân Huyên thì Tạ Gia Niệm lại không quá vừa lòng, dạo gần đây anh ta đã mắng Nghê Vân Huyên không biết bao nhiêu lần rồi.

Tạ Gia Niệm đi đến bên cạnh Bách Lam đang nghỉ ngơi, vẻ mặt không hài lòng: “Nếu không phải em hết sức đề cử cô ta, anh nhất định sẽ không cần diễn viên như thế.”

Bách Lam uống một ngụm nước: “Được rồi, nể mặt em mà bớt mắng vài câu đi, nếu không người ta còn tưởng em cố ý bắt nạt anh đấy!”

“Anh đã rất khách khí rồi.” Tạ Gia Niệm không biết bản thân mình có gì không đúng: “Một diễn viên, diễn không tốt thì nên bị mắng, chẳng lẽ để một mình cô ta kéo dài tiến độ của đoàn phim hay sao?”

Bách Lam nhìn về phía Nghê Vân Huyên ở phía xa: “Cô ấy sẽ diễn, anh phải tin tưởng ánh mắt của em.”

Mà Nghê Vân Huyên ngồi ở bên kia cũng rất cố gắng xem kịch bản, học thuộc lời thoại của mình; cảnh kế tiếp, Thâm Liên và Bích Hàm cùng lúc gặp được Lạc Biên tài hoa hơn người. Lạc Biên và bạn học đuổi nhau, không chú ý tới đường đi, lập tức va vào hai người, mà vào lúc đó Bích Hàm đang cầm một que kem trong tay. Lạc Biên nhìn hai người, liền tỏ ý không vui, nhất định phải bắt hai người giặt sạch quần áo cho mình. Vì thế, Bích Hàm phải nói số phòng của mình ra, sau đó để Lạc Biên đợi một lát nữa cầm quần áo đã cởi ra đưa cho cô giặt. Câu chuyện bắt đầu như vậy, một cuộc gặp gỡ không dễ dàng, kể lại một câu chuyện khác thường.

Nhưng lúc thật sự quay, lại là một tình cảnh khác.

Nghê Vân Huyên và Bách Lam đi trong vườn trường, thoạt nhìn thì vừa nói vừa cười, chờ đợi một cuộc gặp gỡ.

Tinh tế nhất là khi Lạc Biên đụng vào hai người, Lạc Biên ngẩng đầu nhìn Bích Hàm, mà Bích Hàm thì không biết làm sao, Thâm Liên lại mang theo vẻ e thẹn nhìn Lạc Biên, ba người, cùng thời gian, mang theo nét mặt và ánh mắt khác nhau.

Cảnh này, quay vài lần mới xong, Tạ Gia Niệm trừng mắt nhìn Nghê Vân Huyên không nói câu gì.

Nghê Vân Huyên có chút lúng túng cầm kịch bản, thì ra quay phim cũng không dễ như trong tưởng tượng của mình, mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác đều phải nhập tâm.

Lương Bích đi đến bên cạnh cô: “Đừng nản chí, đạo diễn Tạ nổi tiếng là nghiêm khắc, đối với ai anh ta cũng vậy.”

“Em biết, là bản thân em không thể hiện tốt.”

Cô có thể nghĩ như vậy, làm Lương Bích thực sự cảm thấy rất vui: “Diễn xuất là thứ cũng cần phải tôi luyện.”

“Em hiểu.”

Lương Bích có việc phải quay về công ty, cô ngồi một mình trên ghế học lời thoại.

Giờ phút này ánh mặt trời đổ xuống, cô cũng cảm thấy ấm áp hơn.

Mà bên kia, một chiếc bóng rơi vào kịch bản cô cầm trên tay.

Cơ thể cô cứng đờ, nhưng cô không cử động, càng không quay đầu lại.

Rất nhiều thời điểm, sẽ có một loại cảm giác như vậy, giữa con người với con người tồn tại thứ từ tính nào đó, chẳng hạn như khi có một người đứng cách bạn không xa nhìn bạn, hoặc là chỉ cần người này xuất hiện trong phạm vi nào đó của bạn, bạn đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh ấy, rất giống như bạn đã rất quen thuộc rất rất quen thuộc với anh ấy rồi, cho dù bản thân lại không muốn thừa nhận.

Cô vẫn nhìn chiếc bóng kia, cho đến khi nó rời đi.

Ngay sau đó là một cảnh khác, cô có chút không tập trung, lại bị Tạ Gia Niệm mắng, thậm chí Tạ Gia Niệm còn nổi giận, hôm nay không cần quay nữa, để cô trở về tự suy nghĩ xem nên diễn cảnh này như thế nào cho tốt.

Nam diễn viên chính bộ phim này có lẽ cũng nghe qua tin tức về Nghê Vân Huyên, do đó cũng không gần gũi với cô.

Cô đứng ở đó không động đậy, mà Bách Lam ở bên kia nhìn cô một cái rồi kéo Lục Tử Chiếu rời đi.

Cô giương mắt, quả thực là anh đến thăm.

Tay cô nắm chặt kịch bản, đầu ngón tay ửng đỏ, cho đến khi nhìn thấy xe anh tăng tốc rời đi.

Mà khi quay về nhà trọ, cô tùy tiện ăn vài thứ, rồi liền mở bộ phim điện ảnh gây náo động nhất thị trường quốc nội ra xem, bộ phim này đại diện cho tiêu chuẩn cao nhất của phim điện ảnh trong nước, nữ diễn viên chính đăng quang ngôi vị Ảnh hậu trong các lễ trao giải lớn, ngoại trừ bởi vì lịch trình mà không được danh hiệu Ảnh hậu của giải thưởng Cách Nhạc, tất cả các giải thưởng lớn khác đều thu vào trong túi, Bộ phim điện ảnh xuất sắc nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất, Nam nữ diễn viên chính xuất sắc nhất – tất cả các giải thưởng bộ phim này đều đạt được, trong nước chưa từng có bộ phim nào đạt được thành tích huy hoàng như thế.

Tiết tấu bộ phim thật ra rất chậm, giống như đã vượt qua mấy thời đại.

Hơn nữa, bộ phim này được gọi là bộ phim của hai người nhưng diễn lại vui buồn của cả nhân gian.

Từ đầu tới cuối, giống như chỉ có nam chính Ngân Sinh và nữ chính Ảnh Nguyệt, không có người ngoài, lại có thể thông qua sự đơn giản nhất thể hiện một câu chuyện phức tạp.

Ngân Sinh và Ảnh Nguyệt từ nhỏ đã sống cùng một chỗ, hai người là thanh mai trúc mã, hai người tình chàng ý thiếp, hai người hiểu nhau gần nhau, tình yêu thuở ban đầu luôn luôn tốt đẹp. Ngân Sinh và Ảnh Nguyệt sinh hoạt tại một trấn nhỏ vô lo vô nghĩ, hai người đơn thuần mà tốt đẹp, mong được đến chốn đô thị để mở mang, muốn ngắm nhìn thế giới bên ngoài, hơn nữa còn cố chấp nhận định rằng thế giới bên ngoài nhất định còn đặc sắc hơn nơi mà họ sinh sống, họ say đắm không thôi thế giới mà mình chưa biết đến.

Không bao lâu, Ngân Sinh và Ảnh Nguyệt rời khỏi trấn nhỏ, đi đến một đô thị lớn, sự phồn hoa của nơi đây nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt họ, hai người hẹn ước với nhau, nhất định phải cắm rễ ở thành phố này.

Năm thứ hai, thành phố họ đang ở vì chiến tranh mà bị chiếm đóng, hai người còn thiếu niên và không có nơi ở cố định, nhận thức được sự tàn khốc của chiến tranh, họ chia lìa.

Ba năm sau, thành phố này cuối cùng cũng thoát khỏi tay giặc, nhưng Ảnh  Nguyệt vì sinh tồn mà trở thành vũ nữ ở vũ trường lớn nhất thành phố, cô muốn sống, sống để chờ Ngân Sinh trở về. Ngân Sinh trở về, mặc quân trang, trở thành vị hôn phu của cô gái khác. Hai người gặp lại nhau, tình cảm mãnh liệt thiêu đốt thanh xuân của họ, họ mới hiểu được tình yêu dành cho đối phương vẫn khắc sâu tận trong xương tủy, anh yêu cô, mà cô cũng yêu anh.

Nhưng vị hôn thê của Ngân Sinh là con gái của nhà có quyền có thế, Ngân Sinh không thể cự tuyệt cuộc hôn nhân chính trị kia, vì thế anh nói với cô: “Cho dù anh cưới người khác, nhưng em phải biết rằng, anh yêu em, yêu em nhất, em nhất định phải nhớ kỹ.”

Ngân Sinh kết hôn với người khác, nhưng trong đêm tân hôn, Ngân Sinh đến chỗ của Ảnh Nguyệt, anh nói với cô, người trong lòng anh từ trước tới nay chỉ có cô.

Vì thế, cuộc sống tiếp theo, qua vài ngày Ngân Sinh lại nán lại nơi ở của Ảnh Nguyệt, hai người cùng nhau nói chuyện phiếm, cùng nhau nói về những chuyện khi còn nhỏ.

Cô muốn, hi vọng có một ngày, có thể cùng anh trở lại trấn nhỏ thuở ban đầu, cô cũng sẽ không bao giờ thích thế giới đặc sắc bên ngoài nữa; thế giới này, chỉ cần có anh, đâu đâu cũng đặc sắc.

Nhưng Ngân Sinh không thể vẫn ở bên Ảnh Nguyệt, anh có gia đình, anh có vợ.

Mỗi lần Ngân Sinh rời đi, Ảnh Nguyệt đều nhìn bóng lưng Ngân Sinh, cô tự hỏi mình, khi nào mới có thể không nhìn thấy bóng lưng anh nữa?

Ngân Sinh vẫn thường xuyên ở bên Ảnh Nguyệt, nhưng số lần lại càng ngày càng ít, rốt cuộc cô biết được, thì ra vợ anh mang thai, anh phải về nhà chăm sóc vợ.

Một ngày, Ảnh Nguyệt đứng ở ban công, cô nhìn người đi lại bên ngoài, cô thực sự hoài niệm quãng thời gian hai người còn sinh sống ở trấn nhỏ, anh chỉ có cô, mà cô cũng chỉ có anh.

Ngân Sinh lại đi vào nơi cô ở, lúc này đây, cô không giống bình thường cùng anh uống mấy ngụm rượu.

Thật ra, Ngân Sinh muốn đến nói với Ảnh Nguyệt, hôm nay vợ anh sinh, anh  muốn nói với cô, thời gian tới anh không thể thường xuyên tới nơi này, một lát nữa anh còn phải quay về bệnh viện.

Ảnh Nguyệt bảo Ngân Sinh uống một chút, Ngân Sinh cảm thấy cô kì lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Ngân Sinh phải rời đi, Ảnh Nguyệt không cho, cô nói: “Anh đợi một lát nữa hãy đi, em sẽ múa cho anh xem một điệu, múa điệu này xong, anh lại đi.”

Anh đồng ý.

Ảnh Nguyệt vì anh múa điệu , giống như phượng hoàng tuyệt sắc mà thê lương, king thiên động địa, rung động lòng người.

Ngân Sinh bị điệu múa đó làm cho rung động, mà Ảnh Nguyệt dừng lại, cô cười nhìn anh, miệng phun ra một ngụm máu.

Thì ra, cô sớm đã uống thuốc độc.

Ngân Sinh chạy tới ôm lấy cô, gào thét với trời, anh hỏi cô vì sao, anh yêu cô như vậy, yêu cô đến thế, anh yêu cô nhất.

Nhưng lại không phải, anh chỉ yêu cô.

Tay cô chạm lên mặt Ngân Sinh: “Rốt cuộc em không cần phải nhìn bóng lưng anh nữa rồi.”

Tay cô chậm rãi buông xuống, rất nhiều thời điểm phụ nữ đều không biết, tình yêu hoàn mỹ chẳng qua cũng chỉ là ảo tưởng.

Ánh mắt cô thê lương mà cô đơn, cùng với dấu vết của sự tuyệt vọng; lại không phải đối với tình yêu, không phải đối với anh, mà đối với bản thân cô, đối với tình yêu của chính mình.

Ánh mắt cuối cùng của Ảnh Nguyệt nhìn Ngân Sinh, làm người ta không đành lòng xem thêm, đây là một người phụ nữ tuyệt vọng với tình yêu của bản thân mình.

Câu chuyện kết thúc.

Trương Thư Anh đóng vai Ảnh Nguyệt dựa vào vai diễn này trở thành diễn viên không thể so sánh được trong thị trường quốc nội, trở thành đối tượng để các thế hệ sau nghiên cứu học hỏi. Vai diễn Ảnh Nguyệt này được Trương Thư Anh diễn sống động như thật, Ảnh Nguyệt trở thành Trương Thư Anh, mà Trương Thư Anh cũng trở thành Ảnh Nguyệt, bộ phim điện ảnh này trở thành tác phẩm kinh điển trong nước, cho dù sau này có người làm lại thì cũng không thành công, bởi vì quá mức kinh điển nên không ai có thể diễn ra được cảm giác đó, diễn ra sự tuyệt vọng thuộc về Ảnh Nguyệt, hơn nữa cô chỉ tuyệt vọng với bản thân mình, mà không phải là đối với cuộc sống hay đối với người khác, điểm này là quan trọng nhất.

Nghê Vân Huyên nhìn cảnh tượng cuối cùng trên màn hình, biểu cảm của Ảnh Nguyệt chấn động lòng người, rung hồn đoạt phách.

Sự tuyệt vọng của Ảnh Nguyệt bắt nguồn từ tình yêu của bản thân mình, bắt nguồn từ khi cô biết cô không bao giờ có thể trở về trấn nhỏ trong lòng cô nữa.

Mà Thâm Liên thì sao, cô ấy luôn yêu Lạc Biên, luôn yêu, ở đó cô ấy hủy diệt sự đơn thuần tốt đẹp của mình, cho dù cô ấy hủy diệt tình bạn của mình, cô ấy cũng muốn nhận được tình yêu của Lạc Biên, dù rằng đến cuối cùng cô ấy vẫn hai bàn tay trắng, đó là Thâm Liên, một cô gái đã rơi vào sâu trong vòng xoáy ái tình.

Nghê Vân Huyên tắt màn hình, ngồi trên sô pha, nếu cô là Thâm Liên, tình yêu với Lạc Biên đã đến cực hạn, mặc dù cô sẽ không làm như vậy, nhưng dù thế nào thì lấy tâm lý đó mà suy nghĩ, đối với người mình yêu thì sao có thể vĩ đại chúc phúc anh ấy và bạn tốt nhất của mình ở bên nhau?

Cho nên tất cả những gì Thâm Liên làm cũng có thể lý giải được.

Cô xem nội dung phim và lời thoại ngày mai một lần, sau đó mới đi nghỉ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui