Tỉ suất phim phải thứ hai mới có, Nghê Vân Huyên cũng không nói dối, khi được phát sóng, cô quả thật không quá căng thẳng, thậm chí mang theo sự chờ mong, bộ phim truyền hình đầu tiên của mình đó, rốt cuộc có thể gặp gỡ khán giả rồi. Nhưng việc chờ đợi tỉ suất ra thực sự rất khó khăn, giống như khi tham gia cuộc thi kỳ thật không căng thẳng chút nào, nhưng khi thầy giáo đọc điểm lại căng thẳng đến rối tinh rối mù, chờ mong thành tích của mình bay vọt một cái lên trời. Mà lúc này, cô chờ mong tỉ suất bộ phim mình diễn có thể bay vọt lên như thế, tốt nhất là phá kỉ lục, mình một lần là nổi tiếng.
Lương Bích chờ một bên, đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Không phải em không căng thẳng hay sao?"
"Em đột nhiên liền căng thẳng." Cô đặt tay Lương Bích lên ngực mình: "Chị cảm thụ thử xem, nó đập nhanh lắm."
Lương Bích nở nụ cười vì động tác trẻ con này của cô: "Nhanh đi, đạo diễn đang gọi em kìa."
Phim đã phát sóng, cho nên, mấy cảnh cuối cùng này nhất định phải quay cho tốt.
Kỳ thật, mấy cảnh cuối cùng chính là chân tướng được phơi bày, từ bút ghi âm của bác sĩ tâm lý Lạc Tử Thịnh biết được, Thẩm Thiển Y sở dĩ có bóng ma tâm lý là bởi vì lúc trước cô mang thai con của anh, cô còn nhỏ như vậy, người nhà sao có thể chấp nhận sự xuất hiện của đứa bé. Cô mất đi đứa con của hai người, vào một đêm mưa tầm tã, cô đánh mất nó. Bởi vì, tình yêu dành cho anh là chất độc trong lòng cô, cho nên cô mới có thể chịu đả kích lớn như vậy.
Nhưng Thẩm Thiển Y lại chạy ra ngoài vì mấy câu nói của Hạ Tư Linh, cô không muốn chứng kiến tình yêu nhiều năm của mình bị phá hủy. Cô sợ từ trong miệng Lạc Tử Thịnh cô nhận được lời anh nói người anh thích vẫn là Hạ Tư Linh, cho dù không phải như vậy, cô cũng không muốn Lạc Tử Thịnh chọn cô vì đứa bé trong bụng cô. Thứ cô cần không phải là sự áy náy của anh, mà là tình yêu của anh, là anh cam tâm tình nguyện ở bên cô.
Nghê Vân Huyên thực sự chán ghét mấy cảnh này, bởi vì cô phải dầm mình dưới cơn mưa nhân tạo, vẫn dầm, hơn nữa phải đáng thương nhất có thể. Sau đó, tóc cũng ướt sũng, nhìn qua đáng thương như người vô gia cư vậy. Vào lúc này, cô gặp người yêu cũ của anh trai là Phương Lan, sau đó mới thoát khỏi cơn mưa này.
Khi quay cảnh này Nghê Vân Huyên bật cười, bởi vì diễn viên diễn vai Lạc Tử Thịnh đứng một bên gặm hamburger xem cô diễn, cô nhìn chiếc hamburger của anh ta liền thấy đói, sau đó nở nụ cười. Vì thế, cô bị đạo diễn nói.
Mà cảnh này quay xong, Lương Bích liền trực tiếp đẩy cô đi thay quần áo, cởi quần áo ướt ra.
Dầm mưa từ sáng, cuối cùng cũng có thể ăn chút gì đó, cô bới cơm: "Còn có một cảnh cuối là sẽ kết thúc công việc, thật tốt, giống như trong đêm tối, rốt cuộc sắp được thấy bình minh ấy."
Lương Bích gật đầu: "Em vẫn nên lo lắng một chút về tỉ suất ngày mai đi!"
"Vậy kỉ lục của đài này là bao nhiêu, để em xem có thể phá vỡ hay không."
Lương Bích trực tiếp nở nụ cười: "Lời này của em mà bị ghi lại, chờ đến khi tỉ suất ra mà không vào được bảng xếp hạng thì đảm bảo sẽ biến thành trò cười."
"Sẽ không quá kém chứ!"
"Không có fan hâm mộ, em kỳ vọng ít lại một chút đi. Bị người ta cho xuống dưới cùng thì khổ."
Cô bĩu môi: "Dưới cùng cũng không tồi, sau đó những người mới khác khi diễn cũng sẽ không có áp lực. Nói thẳng, dù có kém cũng sẽ không kém bằng tỉ suất còn gì?"
Lúc này, đạo diễn Hoàng đứng sau cô, sắc mặt u ám nhìn cô.
Nghê Vân Huyên xấu hổ cười cười: "Tôi chưa nói gì hết."
"Vậy tôi cũng chưa nghe thấy gì hết hay sao?"
Đạo diễn Hoàng oán giận cô vài lần còn cảm thấy vẫn chưa hết giận: "Nếu thực sự xui xẻo giống như lời từ cái miệng quạ đen của cô, để toàn bộ người trong đoàn phim đến mắng cô."
"Họa từ miệng mà ra." Lương Bích lạnh lùng mở miệng.
Sau khi ăn cơm xong, đến cảnh diễn cuối cùng, Nghê Vân Huyên chỉ cần xuất hiện một cảnh cuối cùng này nữa là hoàn thành.
Nhưng vì cảnh này, toàn thân cô cũng ướt đẫm, sau đó đáng thương ngồi dưới nhà trọ Lạc Tử Thịnh thuê năm đó trước khi rời đi, cô đáng thương ngồi co lại trong một góc. Đợi Lạc Tử Thịnh đến.
Rốt cuộc, anh đi đến, cô khóc và ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của anh.
"Nghê Vân Huyên, ánh mắt cô không đủ thâm tình, là thâm tình, không phải không cảm xúc."
"Nhưng mà, tôi rất lạnh."
"Cô không diễn tốt, cô sẽ vẫn lạnh."
Cô bĩu môi, diễn lại lần nữa. Sau đó phải quay lại mười mấy lần, mới "thâm tình" được như đạo diễn yêu cầu, không chỉ có thâm tình, mà còn cần cả vẻ chờ mong của một thiếu nữ.
Cảnh này quay xong, cuối cùng cũng đóng máy.
Nhưng, đồng thời, cô cũng đổ bệnh.
Nghê Vân Huyên cảm thấy mình bệnh không nghiêm trọng lắm, nhưng Lương Bích khăng khăng đưa cô đi bệnh viện. Cũng không phải bệnh của Nghê Vân Huyên có nặng hay không, mà là nghệ sĩ thì phải giữ gìn cho cơ thể khỏe mạnh, xuất hiện chứng bệnh gì thì tốt nhất là nên chữa khỏi trong thời gian ngắn nhất. Hơn nữa, nhất định phải dưỡng thành thói quen như vậy, nếu không sau này chắc chắn sẽ có ảnh hưởng. Lịch trình đã được sắp xếp là không thể bỏ, rất nhiều hợp đồng cũng đã kí, một khi sửa lại, rất có thể tạo ra tin tức tiêu cực với nhãn hiệu đó, đó vẫn còn nhẹ nhàng chán, nếu các nhà tài trợ không hài lòng, trực tiếp kiện lên tòa án, vậy là thành rắc rối lớn rồi.
Nghê Vân Huyên nhìn bình nước đang được treo kia, từng giọt từng giọt nhỏ xuống truyền vào trong mạch máu của cô. Kỳ thật, lúc còn rất nhỏ, cô cảm thấy nước nhỏ xuống như vậy là quá chậm, không bằng trực tiếp đổ vào mạch máu của mình cho dễ. Lúc ấy, ý tưởng này của cô bị mẹ cười. Thật giống như khi con người còn nhỏ, vừa nghe nói bố mẹ ai đó làm nhân viên ngân hàng sẽ cảm thấy nhà họ thật có tiền, tiền đều là từ ngân hàng đi ra ngoài. Nếu không có tiền, lại làm ra rất nhiều rất nhiều tiền, liên tục làm ra, vĩnh viễn đều tiêu không thiếu.
Lúc ấy, mẹ chỉ vuốt đầu cô: "Đứa bé ngốc."
Nhưng cô ngốc chỗ nào? Không ai nói cho cô.
Lúc Lục Tử Chiếu tới liền thấy cô đang ngẩn ra: "Nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ em bị bệnh cũng thật tốt, có thể phiền anh đại giá đến xem em. Không biết có bao nhiêu người mơ có thể nhìn thấy một mặt này của anh đâu đấy! Nhìn đi, em vinh hạnh biết bao."
Lục Tử Chiếu tìm ghế rồi ngồi xuống: "Sinh bệnh cũng có thể vui vẻ như vậy, thật hiếm thấy."
"Cái này gọi là em muốn vậy. Anh ngẫm lại xem, trên thế giới này mỗi ngày đều xảy ra tai nạn giao thông, mỗi ngày đều có người mắc bệnh ung thư, mỗi ngày đều có người tử vong. Không phải em chỉ ốm thôi hay sao? Rất tốt rồi đấy."
Lục Tử Chiếu hừ một tiếng: "Vậy lần sau, đừng để anh đến nhìn thấy em vui vẻ."
Cô bĩu môi: "Anh ngẫm lại đi, anh đến rồi, em mới có thể cảm thấy anh quan tâm em, sau đó sẽ càng phục vụ anh tốt hơn."
"Phục vụ?"
Cô nhìn anh: "Sao? Chẳng lẽ anh đặc biệt không muốn thấy em? Vậy anh đi đi, đừng đến nữa, em cũng không cầu anh."
Anh gật gật đầu, thật đúng là chuẩn bị đi ra ngoài: "Nhưng mà, anh quên nói cho em, tỉ suất xem đã có rồi."
"Em không tin đâu, ngày mai mới có."
Anh thản nhiên cười: "Em có thể không tin, dù sao người có thể lấy được tin tức bên trong như anh cũng rất ít."
"Này, anh quay lại đây."
"Em cũng không cầu anh đến, anh ở đây làm gì?"
Cô nhắm mắt: "Nếu đã đến rồi, vậy ngồi lâu thêm chút đi. Em gọt táo cho anh."
Anh hừ lạnh một tiếng, lúc này mới ngồi xuống.
Cô thấy anh thực sự không có ý định chủ động mở miệng, quyết định gọt vỏ một quả táo ra: "Ăn đi!"
Anh nhìn cô không nhúc nhích.
Cô đành phải cắt táo thành từng miếng nhỏ: "Phiền anh đại giá, lại đây chút đi, tay này của em không tiện."
Anh nhìn cô vài cái, lúc này mới di chuyển cơ thể cao quý của mình.
Cô bất tiện như vậy, anh thật đúng là không biết xấu hổ để cô đút cho từng miếng từng miếng một.
"Hiện tại có thể nói được chưa?" Cô cười.
Anh quay lại tặng cô một nụ cười xán lạn: "Trở về rồi nói, hiện tại anh phải về công ty, còn vài việc chưa xử lý xong."
Anh trực tiếp đứng dậy rời đi, còn cô trực tiếp ném nửa quả táo còn lại anh chưa ăn xong đến dưới chân anh.