Tâm Chiếu Bất Huyên


Nghê Vân Huyên xụi lơ nằm trên giường, cơ thể cô có một vài dấu tích như ẩn như hiện, ánh mắt cô trống rỗng nhìn lên trần nhà.
Hình như, đã rất lâu rồi cô không nghĩ tới từ "bố".
Đó là một người đàn ông rất tốt, một người bố rất tốt.
Từ khi cô có kí ức, ông chưa bao giờ bỏ qua lần họp phụ huynh nào của cô, mẹ luôn rất bận, những việc như thế đều giao cho bố. Mà bố cũng chưa bao giờ đến muộn, cho dù hôm nào có hội nghị quan trọng, ông cũng sẽ trực tiếp không tham dự; nếu hôm nào bố hẹn với bạn bè ra ngoài gặp mặt, ông cũng sẽ lựa chọn bỏ lỡ. Là một người bố có trách nhiệm như thế, ông cũng chưa từng đối xử không tốt với cô dù chỉ chút ít.
Mẹ vẫn luôn muốn cho cô học múa ballet, cô không thích thứ đó, bố sẽ đưa ra chủ kiến, để mẹ suy nghĩ lại một chút, cho cô đi học thứ mà cô thích. Khi mẹ trừ tiền tiêu vặt của cô, bố sẽ giấu mẹ đưa tiền cho cô. Có một khoảng thời gian, cô vô cùng thích ăn socola, sau khi mẹ phát hiện thì phê bình cô một trận, là buổi tối bố lén lút đến phòng cô đưa cho cô một thanh socola.
Mỗi lần bố đi công tác về, sẽ luôn nhớ phải mua quà cho cô, có khi là búp bê, có khi là váy hoa, có khi lại là chữ kí của ngôi sao mà cô yêu thích. Bố luôn biết sở thích của cô rõ hơn mẹ, cô cũng vẫn luôn hưởng thụ sự nuông chiều đó.
Đúng vậy, là như thế, thói quen được yêu thương như thế.
Người đàn ông xem cô như viên ngọc quý mà nâng niu trên tay đó, cô nghĩ cả đời này người mà ông yêu nhất trên thế giới chính là cô.
Nếu chưa từng suy nghĩ về những thứ không tốt như vậy, ông vẫn là người bố hoàn hảo nhất của cô.
Cô là một người hay trốn tránh, luôn lựa chọn bỏ qua những thứ mà mình không muốn tiếp nhận.
Nhưng cô cũng là một người hẹp hòi, một khi bị rắn cắn ba năm sẽ sợ dây thừng, cô sẽ vĩnh viễn nhớ kĩ thương tổn đó.
Cô muốn trở thành người đặc biệt nhất, muốn trở thành người có được chữ "nhất" kia.
Cô chậm rãi đứng lên, đi tắm, rồi mới thay quần áo.
Một lát nữa cô phải tham dự một bữa tiệc lớn do trang mạng nào đó tổ chức, mà cô sẽ cùng đạo diễn Lâm Thư Bình tham dự, đại diện cho đoàn phim .
đã được khởi chiếu, công tác tuyên truyền cũng rất tốt, dưới sự canh tranh với sức hấp dẫn rất lớn của , thành tích cũng không tầm thường, doanh thu phòng vé một đường tăng cao.
Còn phải chờ một khoảng thời gian nữa, Tết âm lịch là dịp thuận lợi để phát hành phim, thành tích của hai bộ phim này sẽ sớm được phản ánh rõ.
Nghê Vân Huyên thường xuyên tham dự cùng đạo diễn hoặc diễn viên, vì thế phim cũng được tổ chức buổi tuyên truyền, tuyên truyền ở mức lớn hơn cho bộ phim này.
Mà khi doanh thu phòng vé của vượt qua 500 triệu, doanh thu của đã vượt qua 300 triệu, sau đó, Tinh Nhạc tổ chức một tiệc rượu.
Nghê Vân Huyên và Tôn Điềm đồng thời xuất hiện, trường hợp như thế này rất khó thấy, hai người đều nhờ vào một bộ phim điện ảnh mà trở thành ngôi sao mới nổi, điều đó cũng gợi lên không ít đề tài.
Lương Bích bồi bên cạnh Nghê Vân Huyên, nhẹ nhàng kề vào tai cô mở miệng: "Bộ phim của Tôn Điềm chị đã xem qua rồi, diễn rất khá. Một nghệ sĩ chưa được đào tạo chuyên nghiệp đã có thể diễn đi vào lòng người như vậy, thật sự là trời sinh làm diễn viên. Có thế thấy, tương lai của cô ấy vô cùng tươi sáng."
Nghê Vân Huyên than thở: "Chị là đang trá hình nói em diễn không tốt?"
"Còn phải được cải thiện thêm." Lương Bích nói đúng trọng tâm, điều kiện của Nghê Vân Huyên chắc chắn tốt hơn Tôn Điềm, nhưng diễn xuất của Tôn Điềm quả thật không tồi.
Càng làm Lương Bích ngạc nhiên chính là năng lực xã giao của Tôn Điềm rất mạnh, so với Nghê Vân Huyên thì không biết là cao hơn mấy bậc nữa.
Nơi này thực náo nhiệt, các nghệ sĩ trong công ty đều đến chúc mừng, tuy rằng đều là để nhìn mặt Kỷ Thiệu Quân.
Nghê Vân Huyên không thích trường hợp thế này, sau khi bị Lương Bích bắt dạo qua một vòng cô liền trốn vào một góc.
Cô cầm ly rượu, cũng không có ý định uống, lúc này, Mạnh Tư Nghiên đi về phía cô.
"Nghĩ gì vậy?" Mạnh Tư Nghiên tiếp ly rượu cô cầm trên tay, có chút bất mãn: "Uống thế này thật không có ý nghĩa, hoàn toàn không có cảm giác uống rượu gì cả."
"Thật ra thời gian trước tôi không uống rượu." Nghê Vân Huyên ngồi đó lấy một tay chống đầu, nghiêng đầu nhìn về phía Mạnh Tư Nghiên: "Hồi nhỏ tôi rất thích uống sâm panh, cảm thấy hương vị đó rất ngọt ngào, rất khoan khoái, cho nên mỗi lần đi mua rượu cho ông ngoại đều lén mua một chai sâm panh. Nhưng về sau, tôi không uống sâm panh nữa."
Mạnh Tư Nghiên ngồi trên bàn: "Vì sao?"
"Bởi vì, sâm panh không được bán nữa, chỗ đó chỉ bán bia, không còn bán sâm panh nữa, cho nên tôi cũng không uống sâm panh nữa. Nhưng tôi vẫn thường thường nhớ về hương vị đó, hơn nữa vẫn cảm thấy uống rất rất ngon."
"Là bởi vì thứ đó vốn uống rất ngon, hay là bởi vì cô không được uống nữa nên mới cảm thấy nó ngon?" Mạnh Tư Nghiên mỉm cười: "Mất đi rồi mới biết quý trọng, rời bỏ rồi mới có thể giác ngộ."
"Quan trọng sao? Dù sao cũng giống nhau."
"Là sâm panh đó hay là tình cảm lúc trước của cô?" Ngón tay Mạnh Tư Nghiên nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn.
Ánh mắt Nghê Vân Huyên bị tay cô ấy hấp dẫn: "Hiện tại..."
Mạnh Tư Nghiên giật giật ngón tay của mình: "Được rồi, sớm đã được rồi. Chỉ là tôi vẫn luôn muốn nói một tiếng cảm ơn cô, lúc đó, ít ra cô cũng muốn giúp tôi. Tôi đây có trí nhớ vô cùng tốt, người đối tốt với tôi, dù là một chút xíu tôi cũng nhớ rõ."
Cô chỉ nhìn Mạnh Tư Nghiên, có phần không hiểu lắm.
"Sâm panh cũng được, một phần tình cảm lúc trước cũng được, chỉ cần đã từng tồn tại, chỉ cần còn nhớ rõ, vậy là đủ rồi." Mạnh Tư Nghiên cười thê lương: "Cô nói xem, Kỷ Thiệu Quân là thật sự đối xử với tôi rất tốt sao?"
"Trước kia cảm thấy hình như là vậy, nhưng hiện tại, tôi không rõ nữa." Nghê Vân Huyên quả thật không rõ lắm quan hệ giữa hai người họ, bề ngoài và thực chất tựa hồ không giống nhau.
"Khi cô nghe được những lời đồn từ người khác, anh ấy đối với tôi tự nhiên sẽ là cưng chiều; khi cô nhìn thấy anh ấy tự tay đánh tôi, tự nhiên cũng sẽ cảm thấy sự cưng chiều của anh ấy dành cho tôi có vẻ giả dối."
Nghê Vân Huyên gật đầu, đích thực là như vậy: "Chẳng lẽ đó không phải là suy nghĩ mà người bình thường nên có sao."
Mạnh Tư Nghiên lắc đầu: "Nếu tôi nói với cô, nếu tôi là Kỷ Thiệu Quân, có người làm chuyện đó với tôi giống như chuyện đã làm với anh ấy lúc đó, tôi nhất định sẽ chém người đó ngàn vạn nhát dao. Như vậy liệu cô có cảm thấy không, Kỷ Thiệu Quân vẫn còn nhân từ với tôi?"
Nghê Vân Huyên không rõ: "Vậy có thể chứng minh điều gì?"
"Cô nhìn thấy chỉ là một mặt, có lẽ thứ cô thấy chỉ là câu đố, mà đáp án thì cô phải tự mình suy nghĩ tự mình đoán ra, để xem có thể đoán đúng được hay không."
Nghê Vân Huyên khó hiểu, chỉ thấy ánh mắt Mạnh Tư Nghiên quét nhanh về Tôn Điềm ở phía bên kia.
Câu đố? Đáp án?
Kỷ Thiệu Quân đi tới, trực tiếp không nhìn đến sự tồn tại của Nghê Vân Huyên, một tay khoác lên vai Mạnh Tư Nghiên: "Uống bao nhiêu rồi?"
Mạnh Tư Nghiên không nhìn anh ta: "Không nhiều."
"Vậy để anh ngửi thử xem." Kỷ Thiệu Quân nói xong liền thật sự đến gần cổ của Mạnh Tư Nghiên.
Mà đối với hành vi đó của Kỷ Thiệu Quân, người khác cũng đều nhìn nhưng không thấy điều gì kì quái, cho dù Kỷ Thiệu Quân có thân phận như thế, cho dù anh ta có tuyên bố anh ta muốn lấy Mạnh Tư Nghiên thì cũng không ai nói rằng điều đó có gì không đúng, cũng không ai cảm thấy có chỗ nào kì quái.
Mạnh Tư Nghiên đá Kỷ Thiệu Quân một cước: "Cút xa ra một chút."
Kỷ Thiệu Quân bĩu môi, mang thoe bộ dạng có phần chịu ủy khuất: "Uống ít rượu thôi, sức khỏe không tốt thì đừng đi làm loạn."
Mạnh Tư Nghiên cười khẽ: "Anh tự quản mình cho tốt là được."
"Nhưng anh nhịn không được muốn quản em đấy."
Mạnh Tư Nghiên thở dài: "Kỷ Thiệu Quân, người yêu cũ của anh đã trở về." Cô nhìn sự biến hóa trên nét mặt anh: "Người yêu cũ của anh, cô gái mà anh thật sự yêu đã trở về, cho nên, phiền anh trước tiên nên tự quản mình cho tốt vào."
Kỷ Thiệu Quân định mở miệng, nhìn Mạnh Tư Nghiên vài lần, thấy cô cũng không muốn để ý đến mình, rất thức thời rời đi.
Mà sau khi nghe cuộc đối thoại của họ, Nghê Vân Huyên càng cảm thấy ngạc nhiên về quan hệ giữa hai người.
Hai người họ như vậy, vẫn tốt hơn những đôi tình nhân sống với nhau lâu rồi, sẽ cãi vã, sẽ mâu thuẫn, nhưng khi ở trước mặt người ngoài vẫn tỏ ra ân ái.
Có lẽ chính là như vậy, mà con người vẫn luôn thích ghi nhớ cảnh tượng mà mình nhìn thấy. Thấy anh ấy đối xử tốt với cô ấy, cho rằng họ vĩnh viễn sẽ là cảnh tượng này; thấy anh ấy đối xử không tốt với cô ấy, cho rằng họ vĩnh viễn sẽ là cảnh tượng đó; luôn thích đóng khung khoảnh khắc mà mình thấy thành thế giới chân thực.
"Này, cùng tôi đi uống rượu đi?" Mạnh Tư Nghiên chỉ hỏi và cũng không cho Nghê Vân Huyên trả lời, trực tiếp kéo cô đi.
Tửu lượng của Nghê Vân Huyên bình thường, mà tửu lượng của Mạnh Tư Nghiên lại vô cùng tốt.
Đến cuối cùng, Nghê Vân Huyên cũng không rõ mình trở về biệt thự như thế nào nữa.
Trên thực tế, Mạnh Tư Nghiên thấy Nghê Vân Huyên bị mình hạ gục, liền trực tiếp gọi điện cho Lục Tử Chiếu: "Dẫn người phụ nữ của cậu về."
Mà khi Lục Tử Chiếu đến đây, Mạnh Tư Nghiên cũng chẳng khách khí: "Huấn luyện nhiều hơn một chút đi, tửu lượng kém như vậy, đó không phải là tạo cơ hội để cô ấy bị người khác chiếm tiện nghi hay sao?"
Lục Tử Chiếu liếc mắt nhìn Mạnh Tư Nghiên: "Người chiếm tiện nghi đó là chị còn không biết xấu hổ nói như vậy?"
"Đời này tôi không làm gì phải xấu hổ cả."
"Cũng phải." Lục Tử Chiếu ôm lấy Nghê Vân Huyên: "Nhất là đối với Kỷ Thiệu Quân."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui